Lục lão phu nhân ngày thường rất yêu thương cháu gái, nhưng sự yêu thương không thể đánh đồng với tính mạng được.
Bạch Dao sợ đến nỗi sắc mặt đều thay đổi, nhào lên trước trên đầu giường khóc to: "Mẹ, Uyển Uyển không giống với Phó Chi, con bé từ nhỏ đã yếu ớt, không thể để một mình được, cũng không thể phạt quỳ được, con bé sẽ chết mất!"
Được rồi, Phó Chi đã hiểu.
Cô nói cho lão phu nhân: "Phạt quỳ thì phạt quỳ, không coi mạng người như cỏ rác được. Mở cửa sau cho bác gái vậy, để bác đến từ đường quỳ cùng đi, tiện thể chăm sóc cho chị ấy luôn."
Bác gái cả - Bạch Dao: "!!!"
Cuối cùng, hai mẹ con Bạch Dao và Lục Sơ Uyển đều bị đưa vào từ đường.
Phó Chi nhất quyết đòi về 800 vạn.
Lục lão phu nhân nói: "Không phải cháu đã lấy cuộn giấy sắt của bà rồi sao?"
"Cuộn giấy sắt là trả tiền thuốc."
Ngừng một chút, Phó Chi lạnh lùng nói: "Chữa bệnh cứu mạng phải thêm tiền, không thể làm mà không có tiền được."
Vốn dĩ cũng không cần thu phí, có thể tiếp tục đưa thuốc qua, nhưng Phó Chi không thích thái độ hiện tại của lão phu nhân.
Ngay cả cứu mạng bà ấy cũng là vì Lục Cảnh Thanh.
Phó Chi không muốn ba ba trở thành trẻ mồ côi.
Sau khi nhận tiền, đối mặt với vẻ mặt không quá vui của lão phu nhân, Lục Cảnh Thanh xoa nhẹ đầu của Phó Chi: "Nói cảm ơn với bà nội đi."
"Không cần!" Lục lão phu nhân chỉ muốn Phó Chi trả lại tiền.
Nhưng Phó Chi lại bỏ qua đề tài này, cuối cùng nói: "Trong người nhiều hàn khí, nhưng lại quá dễ nổi giận, đơn thuốc này cứ uống trong một tuần đầu. Sau một tuần, bệnh tình thuyên giảm, mỗi ngày sẽ uống một chén hoàng liên. Đúng rồi, còn phải bỏ thịt trong ba năm."
Lục lão phu nhân: "..."
Lục lão phu nhân cảm thấy Phó Chi dường như chỉ muốn thấy bà chịu khổ.
Nhưng việc bà khỏi bệnh cũng đã là một sự ngạc nhiên lớn rồi.
Ánh sáng ấm áp bên ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính vào trong nhà, những đám mây trôi bồng bềnh trên trời.
Trong sân phát ra tiếng kêu của mấy con chim nhỏ.
Thời tiết hôm nay đặc biệt sáng sủa, Lục lão phu nhân giữ lại một nhà Phó Chi, kêu thím Lưu nấu một bàn ăn.
Lục Ngưng đứng ở ngoài sân, Đổng Tồn gọi video đến cho cô ấy.
"Sơ Uyển còn nhỏ, chỉ vì cái trước mắt cũng rất bình thường, con bé cũng không có năng lực đánh giá thuốc nào dùng được thuốc nào không, em cũng nên giải thích cho cô hiểu." Đổng Tồn nói.
Lục Ngưng hơi nhíu mày, cô ấy không đồng ý với quan điểm của Đổng Tồn.
Lục Sơ Uyển đã 17 tuổi, không phải đứa trẻ ba bốn tuổi, không thể nói là còn nhỏ, lại còn suýt chút nữa hại chết Lục lão phu nhân.
"Con bé luôn ganh đua với Chi Chi, nếu lần này không phải Chi Chi, cô nhỏ thật sự đã gần đất xa trời rồi." Lục Ngưng nói: "Chi Chi cùng tuổi với con bé, nhưng Chi Chi sẽ không hành xử không đúng mực như vậy."
"Hơn nữa anh có nghĩ đến lúc cô nhỏ thật sự xảy ra chuyện gì, Chi Chi cũng phải vì hành vi của Sơ Uyển mà gánh một phần trách nhiệm không?"
Nhưng Phó Chi không thể đưa em đi gặp giáo sư Hà!
"A Ngưng, cái này không quan trọng, chuyện của Lục gia không quan trọng đối với chúng ta, em chỉ cần giữ liên lạc với Sơ Uyển là được rồi." Đổng Tồn trấn an cảm xúc của Lục Ngưng, ấn tượng của hắn đối với Phó Chi không tốt lắm.
Học sinh trung học? Đi theo thầy lang học qua mấy năm trung y?
Hắn cảm thấy Phó Chi dường như không đơn giản như vậy.
"Giáo sư Hà một tuần sau sẽ chọn ra học sinh, Sơ Uyển quỳ đến ốm yếu, chúng ta làm sao có thể nói chuyện hợp tác với giáo sư Hà đây? Em đưa điện thoại cho Lục lão phu nhân đi, anh sẽ nói chuyện với cô một chút."
"Chuyện là do Sơ Uyển làm sai, anh đi cầu tình làm gì? Còn nữa, mạng sống cô nhỏ của em đang nằm trong tay Chi Chi, anh nghĩ mặt mũi của anh bao nhiêu lớn, cô nhỏ sẽ lấy mạng sống của mình để chừa mặt mũi cho anh sao? Anh tỉnh táo một chút đi!"
Nói xong, Lục Ngưng "tút" một tiếng cắt đứt cuộc gọi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT