Lục lão phu nhân thật sự không thể chịu nổi đau đớn trên người.

Nghe lời bác sĩ Lương nói, dù sao cũng sắp chết, bà chỉ muốn Phó Chi đến, tìm cách cho bà ra đi một cách an ổn một chút.

"Tiểu tiểu thư, tôi có thể vào được không?"

Chỉ trong 3 phút, thím Lưu đã đi tới từ đường, cung kính gõ vào cửa.

"Tại sao thím Lưu lại tới đây?!"

Lục Dư Mặc đứng bên cạnh Phó Chi bất ngờ kêu lên một tiếng, nhưng phản ứng lại rất nhanh, hắn bịt miệng Phó Chi lại, nhỏ giọng nói: "Xuỵt, nói nhỏ chút. Chi Chi, chúng ta không được bại lộ!"

Từ đầu tới đuôi không nói qua một câu - Phó Chi: "..."

Lục Dư Mặc buông lỏng tay, đi qua đi lại trong từ đường.

Hắn có chút bực bội vì không thể nhấn đầu Phó Chi chui qua lỗ chó, nhưng khi tiếng "cộc cộc..." lại vang lên một lần nữa, hắn theo bản năng đứng lên trước che chở, bày ra dáng vẻ sẵn sàng hi sinh nói: "Mày đừng sợ, có chuyện gì thì tao cũng đứng trước mặt mày rồi, chút nữa tao sẽ giữ chặt thím Lưu, mày hãy nhân cơ hội chạy ra ngoài, bọn họ cũng sẽ không đánh chết tao!"

"Bọn họ đánh không chết anh." Phó Chi sửa lại cho đúng: "Là bởi vì luật pháp của đất nước đã quy định hành vi giết người là một tội ác."

Giọng điệu có một kiểu ' xem thử trong lòng có bao nhiêu ác'.

Cuối cùng, trước khi mở cửa cho thím Lưu vào, cô vẫn nghiêm giọng nhắc nhở: "Tổ quốc ban hành luật bảo vệ cho anh không hề dễ dàng, anh phải luôn nhớ ơn tổ quốc, làm một người công dân có ích cho đời."

Lục Dư Mặc: "..."

Sau khi xem xét cẩn thận, hắn lại cảm thấy rất có lý.

Lục Dư Mặc không cãi lại, cũng không dám nhiều lời, đến nỗi khi thím Lưu đi vào, hắn quên cả việc giữ người lại.

"Tiểu tiểu thư, lão phu nhân muốn mời cô đến phòng một chuyến." Chắc là do thời tiết hanh khô nên giọng điệu của thím Lưu lộ ra vẻ khẩn trương.

Đôi mắt đen láy của Phó Chi lẳng lặng nhìn chằm chằm.

Nghe thấy giọng nói, Lục Dư Mặc lúc này mới hoàn hồn, đại khái là bị Phó Chi lấy pháp luật ra răn đe, trong lòng rất giận dỗi, nói: "Đi đến phòng của bà nội làm gì? Đây là thời đại nào rồi, nếu các người dám dùng đến gia pháp, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Thím Lưu liên tục xua tay: "Không phải, nhị thiếu gia, cậu hiểu lầm rồi..."

Thím Lưu là người thân cận bên cạnh lão phu nhân, Lục Dư Mặc chưa từng thấy bộ dáng hèn mọn như vậy từ bà ấy.

Ngược lại là Phó Chi, giọng điệu rất bình thản: "Bà ấy cũng sắp chết, tìm tôi có việc gì?"

Vừa nghe đã thấy, cô không gọi bà nội nữa, ngay cả cách nói chuyện cũng rất xa cách.

Thím Lưu nghe vậy, khuôn mặt sợ hãi đến biến sắc: "Tiểu tiểu thư, lão phu nhân thật sự biết sai rồi, bà ấy biết mình có lỗi với cô, sai tôi đến đây mời cô đến xem bệnh cho bà ấy."

Phó Chi nói: "Lời xin lỗi tôi nhận, nhưng tôi cảm thấy từ đường rất yên tĩnh, tôi lại không muốn ra ngoài nữa."

Lưu tẩu: "..."

Thím Lưu thật sự muốn khóc: "Tiểu tiểu thư, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, cô có thể vì mặt mũi của Nhị gia, giúp lão phu nhân giảm bớt một phần đau đớn được không?"

Nhắc tới Lục Cảnh Thanh, sắc mặt của Phó Chi có chút dao động, cô chỉ vào cuộn giấy sắt trên từ đường: "Thù lao."

Cuộn giấy sắt trên từ đường của tổ tiên, là một tờ khế ước được đời trước lập ra, đơn giản mà nói là chỉ cần cầm cuộn giấy sắt kia, có thể yêu cầu người của Lục gia làm bất cứ mọi chuyện chỉ cần không vi phạm pháp luật.

Thím Lưu không thể quyết được chuyện này, nhưng bên trong phòng ngủ, Lục lão phu nhân đau đớn chết đi sống lại, người xưa có câu ' Còn sống không màng hậu sự '.

Ngay lập tức, bất chấp sự phản đối, thím Lưu gật đầu đồng ý với yêu cầu này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play