Về ý nghĩ của Hứa Vi, Lục Ngưng tỏ vẻ râu ông nọ cắm cằm bà kia, một câu cũng nghe không hiểu, dứt khoát giả điếc.

Đang muốn nhờ Hứa Vi đưa mình đi gặp Phó Chi, phía bên kia, Đổng Tồn đã gọi video tới.

"Anh mới vừa đi xác nhận một chút, bình sứ đựng thuốc chống ung thư là tác phẩm nghệ thuật tráng men trắng do bậc thầy Hứa Cửu Châu ở Bắc Kinh làm, mô phỏng theo hình cái lò ở thời Đường, ở bên ngoài có khắc hình tứ quý 'Tùng – Cúc – Trúc – Mai'."

Hứa Cửu Châu là bậc thầy chế tác đồ sứ nổi tiếng ở kinh đô, ông tham gia vào nghiên cứu khảo cổ học, hiện là giáo sư khoa Khảo cổ học của Thanh Đại, những sản phẩm mô phỏng từ tác phẩm của ông, ít nhất cũng từ 6 con số.

Sắc mặt của Đổng Tồn có chút phức tạp: "Những viên thuốc này rất giống, nhưng bình sứ trong tay em phóng to ra nhìn rất rẻ tiền, người bạn chuyên gia của anh nói, đây chẳng qua chỉ là đồ thủ công 3 món 10 tệ bán ở ngoài chợ."

Biểu cảm của Lục Ngưng cứng đờ: "Nhưng màu sắc và mùi hương của thuốc này rất giông với loại thuốc chống ung thư trong nhà của bạn anh."

"Bên ngoài cũng mô phỏng theo cách tráng men của thời Đường, cũng là một loại kế thừa văn hóa."

Đổng Tồn lại nói: "Gần đây tinh thần của em quá căng thẳng, nhìn nhầm là chuyện bình thường, giáo sư Hà bên kia cũng sẽ có kênh dạy, em không cần áp lực lớn như vậy."

Cuộc gọi bị cắt đứt

Kỳ vọng của Lục lão phu nhân với Phó Chi vừa bùng lên đã bị dập tắt, mất hết hứng thú, trong lòng chán ghét muốn chết.

Lục Sơ Uyển nhẹ nhàng thở ra, ngồi bên giường bệnh gọt táo cho bà nội.

Lục Ngưng còn chưa hoàn hồn.

Về phần Hứa Vi, coi thời gian rồi lên tiếng: "Mẹ, mẹ còn chuyện gì khác không? Con phải về nhà cho vịt ăn."

Có lẽ là phản ứng sinh lý, nhưng mỗi khi Hứa Vi lên tiếng, Lục lão phu nhân đều cảm thấy phiền lòng, bà xua tay, ra hiệu Hứa Vi mau rời đi, đừng ở đây chướng mắt.

Trước khi đi, Lục Ngưng mới phản ứng lại, kéo cô lại, lấy hai cái túi từ trên sô pha: "Không biết cháu gái thích cái gì, nên tớ đã đến trung tâm mua sắm chọn hai chiếc váy free size."

Cô ấy không còn ý định đi xem Phó Chi, Lục lão phu nhân thích chiếm tiện nghi, gia đình cô ấy rất ít lui tới Lục gia, hơn nữa Lục Ngưng mấy năm nay vẫn luôn ở làm việc ở Bắc Kinh, vì vậy đối với quan hệ huyết thống rất nhạt nhẽo.

Nói là không biết cháu gái thích cái gì cũng là làm bộ.

Hứa Vi cũng hiểu, nói lời cảm ơn rồi xoay người rời đi.

Cửa phòng dần dần đóng lại, Lục Ngưng trả lại lọ thuốc cho Lục lão phu nhân, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Sơ Uyển.

"Nghe nói giáo sư Hà muốn chọn một học sinh từ trường cháu để giảng dạy?" Lục Ngưng xoa xoa giữa lông mày, giọng điệu có chút mệt mỏi.

Nhắc tới chuyện này, Lục Sơ Uyển có lẽ đã hiểu ra người cô nhỏ chưa bao giờ muốn nhìn cô một cái, hôm nay lại thân thiết như vậy.

Cô cười thành tiếng: "Đúng vậy, chuyện này là cô chủ nhiệm đã gọi điện nói cho mẹ cháu."

Lục Sơ Uyển chỉ nói một câu, nhưng ý nghĩa rất thâm sâu.

Có thể làm cho chủ nhiệm lớp gọi điện cho phụ huynh, điều này cho thấy người giáo viên kia rất coi trọng học lực của cô.

"Đổng gia muốn lấy bản quyền từ nhóm nghiên cứu." Lục Ngưng nghe Đổng Tồn nói qua, những tài năng nghiên cứu khoa học như giáo sư Hà, phía sau bọn họ luôn có một đội ngũ riêng và chỉ làm việc cho quốc gia.

Có người đồn rằng người sáng chế ra thuốc chống ung thư, chính là sư phụ của giáo sư Hà.

"Nếu cháu có thể giúp cô đề nghị, có yêu cầu gì thì cứ nói với cô nhỏ."

Đổng gia ở Bắc Kinh, tuy rằng có một vị trí nhỏ, nhưng so với cái loại hào môn thế gia như Lệ thị, nhân vật nổi tiếng đứng đầu, thì việc hẹn gặp được giáo sư Hà là một việc khó như lên trời.

"Chúng ta đều là người một nhà, đây là điều cháu nên làm."

Lục Ngưng không muốn nợ ân tình ai: "Như vậy đi, cháu thích đàn dương cầm, cô có thể giới thiệu cho cháu một nhà soạn nhạc giỏi và công ty để giúp cháu sáng tác một bài hát."

Lúc Hứa Vi cho vịt ăn, Lục Cảnh Thanh mới từ công ty trở về.

Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng vịt kêu âm ỉ.

Hai hàng lông mày của hắn giật giật, thương lượng với Hứa Vi: "Ngày mai chúng ta đưa chúng đến bác sĩ thú y đi, cái này là một tật xấu."

Hứa Vi không hiểu ý của hắn: "Tật xấu gì?"

"Em có nghĩ việc vịt kêu quá nhiều là bình thường không?"

"Có lẽ lớn hơn một chút sẽ tốt thôi, trước giờ em cũng chưa từng nuôi, làm sao biết được?"

"Khi đó hai chúng ta yêu nhau, em nói em muốn nuôi động vật nhỏ, không phải anh đã cho em một con gà mái sao?"

Vẻ mặt Lục Cảnh Thanh phức tạp: "Làm sao em có thể mở to mắt mà nói dối?"

Hứa Vi: "..."

Nhưng ngay hôm đó cô đã đem con gà mái đi kho rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play