Vì vậy, trong tầm nhìn của Dư Tẫn và Nam Ca, chỉ còn lại một nửa cơ thể nhỏ bé của Thư Thủy Thủy. Thư Thủy Thủy, người chỉ còn lại một nửa cơ thể, không quên vẫy tay. "Nói đi, ta nghe được."
Dư Tẫn "…"
Nhìn cái mông nhỏ mũm mĩm của Thư Thủy Thủy, Dư Tẫn rất muốn chọc nó, nhưng nghĩ đến việc có thể bị Cổ Lan Cốt đánh chết, anh ta đã khôn ngoan từ bỏ chiêu này.
"Thông thường mùa đông kéo dài sáu tháng, trong đó mùa lạnh và mùa đóng băng mỗi mùa chiếm ba tháng. Tất nhiên, nó không chính xác lắm, tình hình cụ thể sẽ thay đổi hàng năm.
Để đối phó với thời tiết khắc nghiệt như vậy, mọi người ở Thương Chiến Tinh sẽ chuẩn bị trước khi đợt lạnh đến, bởi vì khi mùa đông đến, mọi người về cơ bản cắt đứt khả năng ra ngoài, vì vậy họ cần tìm một nơi trú ẩn trước để tránh bão tuyết, sau đó là thức ăn và nước. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là thiết bị giữ nhiệt và đá năng lượng."
Thư Thủy Thủy, người đang cắm đầu vào tay Cổ Lan Cốt, lại giơ chân lên. "Thêm một câu hỏi nữa, đá năng lượng là gì?"
Thư Thủy Thủy bày tỏ sự hiểu biết của mình về cách sống sót qua mùa đông mà Dư Tẫn đã đề cập, đây không phải chỉ là ngủ đông sao?
Tuy nhiên, môi trường ngày càng tồi tệ, tài nguyên khan hiếm hơn nên độ khó khi sống sót qua mùa đông cũng tăng lên rất nhiều, nếu không cẩn thận sẽ bị chết cóng hoặc chết đói.
“Đá năng lượng còn được gọi là đá năng nguyên, là một loại quặng chứa năng lượng, đây, đó là nó.” Nói xong, Dư Tẫn lấy ra một viên đá sức mạnh và đặt nó lên bàn. Tiếng giòn vang khi quặng va chạm với bàn đã thu hút sự chú ý của Thư Thủy Thủy, cái đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy đột nhiên thò ra khỏi lòng bàn tay của Cổ Lan Cốt, nên lòng bàn tay của Cổ Lan Cốt ngay lập tức trống rỗng.
Thư Thủy Thủy quay đầu nhìn lại, thấy trên bàn có một hòn đá, một hòn đá giống như thủy tinh đen, xung quanh hòn đá tỏa ra hắc quang. Lúc mới đặt lên bàn, do va chạm nhẹ nên có một vòng gợn sóng như mực, nhưng một lúc sau thì gợn sóng biến mất.
Thư Thủy Thủy rất kinh ngạc, nó có thể cảm nhận được dao động linh lực xung quanh viên đá, nhưng linh lực dường như tương đối hỗn tạp và không quá thuần khiết nên nó không thể được hấp thụ trực tiếp, nhưng Thư Thủy Thủy nghĩ rằng nó có thể thử tinh luyện viên đá năng lượng bằng một trận pháp, chỉ để lại linh lực mà nó có thể hấp thụ
Da da da, Thư Thủy Thủy chạy nhanh đến viên đá năng lượng với đôi mắt tràn đầy tò mò.
Viên đá năng lượng mà Dư Tẫn lấy ra chỉ có kích thước bằng lòng bàn tay và không có hình dạng thông thường, Thư Thủy Thủy đứng bên cạnh viên đá năng lượng cũng cao gần bằng viên đá, nó rướn thân hình nhỏ bé của mình về phía trước để kiểm tra, nên toàn bộ thân chuột trở thành hình chữ L lộn ngược.
Nó duỗi móng vuốt nhỏ bé ra, gõ nhẹ vào bề mặt của viên đá năng lượng, trên viên đá lập tức sáng lên những vòng gợn sóng hào quang, như thể cậu đã chạm vào mặt nước.
Đôi tai nhỏ của Thư Thủy Thủy lập tức run lên, sau đó nó duỗi móng ra và gõ lại lần nữa.
Trên viên đá năng lượng, một đợt sóng chưa yên, lại có một đợt sóng khác nổi lên, hai quầng sáng khác nhau đan xen, dung hợp và không ngừng lan tỏa, toàn bộ viên đá năng lượng giống như một mặt biển huỳnh quang lộng lẫy, tạo thành bức tranh vô cùng đẹp mắt.
Thư Thủy Thủy lỗ tai lại run lên, hiển nhiên là tâm tình cực kỳ vui vẻ và hứng thú.
"Đây là phản ứng gợn sóng mà chỉ những viên đá năng lượng hàng đầu mới có. Một cú chạm đơn giản sẽ khiến năng lượng chứa đầy trong viên đá tràn ra, và năng lượng sẽ lan tỏa vào không khí. Vì vậy, một vầng sáng giống như cực quang sẽ được hình thành, năng lượng khuếch tán không bằng một phần mười tỷ năng lượng của bản thân viên đá năng lượng, có thể đoán được năng lượng chứa đựng trong toàn bộ viên đá năng lượng này dồi dào đến mức nào." Dư Tẫn cố gắng giải thích viên đá sức mạnh một cách dễ hiểu đường. " Ngươi có biết một phần mười tỷ là gì không?"
Thư Thủy Thủy xoay quanh viên đá năng lượng, quầng sáng trên viên đá năng lượng dần biến mất. Thư Thủy Thủy trả lời mà không quay đầu lại. "Một phần mười tỷ? Nó có nghĩa là một giọt nước trong xô?"
Có một khoảnh khắc im lặng.
Dư Tẫn hỏi Cổ Lan Cốt. "Ông chủ, con bò có bao nhiêu lông?"
Cổ Lan Cốt cũng nghi hoặc, vô luận là trước hay sau khi cơ giới hóa, Cổ Lan Cốt ngoại trừ trên bàn ăn chưa từng tiếp xúc với sinh vật như bò, đương nhiên hắn không cách nào biết được trên người nó có bao nhiêu sợi lông..
Thư Thủy Thủy "..." Thư Thủy Thủy nhận ra rằng thế giới này có một số tương đồng văn hóa nhất định với Trái Đất nơi nó từng ở, nơi này cũng có thành ngữ cũng như là các nền văn hóa và ngôn ngữ khác nhau. Bây giờ cũng vậy, hai thế giới có một số điểm trùng lặp, nhưng cũng có những điểm khác biệt. Nguyên nhân của hiện tượng này, Thư Thủy Thủy, là một con chuột chuyên ngủ, tự nhiên không thể nghiên cứu và hiểu rõ.
Thư Thủy Thủy quay lại và đối mặt với Ember. "Ta hiểu ý của ngươi. Một phần mười tỷ là một phần nhỏ, rất nhỏ của một phần rất lớn, rất lớn." Vừa nói, Thư Thủy Thủy vừa dang rộng hai cánh tay ngắn ngủn của mình và cố gắng hết sức để vẽ một vòng tròn lớn nhất mà nó có thể vẽ, sau đó sử dụng phép ẩn dụ với hai móng vuốt là rất nhỏ.
Dư Tẫn ngay lập tức ngừng suy nghĩ về bò, con chuột này quá dễ thương.
Có lẽ bởi vì nơi này là một hành tinh hoang vu, loại cảnh tượng này quá ít, nên nó không thể bị cưỡng lại. Trên hành tinh đầy chết chóc, đe dọa và đấu tranh mỗi ngày này, kẻ yếu không thể tồn tại, vì vậy những người đến đây dần dần quên đi sự mềm mại, dễ thương và nhút nhát là gì.
Thư Thủy Thủy lại giơ bàn chân nhỏ của mình lên. "Một viên đá năng lượng có thể làm gì?"
Trước khi Dư Tẫn có thể nói, Cổ Lan Cốt đã nói. "Muộn rồi, ngủ đi, ngày mai lại tiếp tục."
Dư Tẫn và Nam Ca nhìn nhau, chẳng lẽ ông chủ có âm mưu gì đó sao? Hay không muốn lộ quá nhiều trước mặt con chuột không rõ nguồn gốc này? Rốt cuộc, ba câu hỏi của Thư Thủy Thủy có lẽ đã phơi bày danh tính của nó.
Vấn đề thứ nhất, không biết đợt lạnh là gì, cũng có thể giải thích là vừa mới tới Thương Chiến Tinh, không biết hoàn cảnh của Thương Chiến Tinh.
Câu hỏi thứ hai, đá năng lượng là gì. Đây là một thứ thông dụng cơ bản của thiên hà Thương Hải, Thư Thủy Thủy hỏi vấn đề này cũng đủ để chứng tỏ rằng nó không thuộc về thiên hà Thương Hải. Nó thậm chí không thuộc về các thiên hà gần đó, bởi vì có một số lượng lớn các hành tinh khai thác đá năng lượng phân bố trong một khu vực rộng lớn xung quanh thiên hà Thương Hải.
Câu hỏi thứ ba, đá năng lượng có thể làm gì? Năng lượng quyết định công nghệ, có thể thấy rằng trình độ công nghệ của hành tinh ban đầu của Thư Thủy Thủy thấp hơn trình độ công nghệ hiện tại của thiên hà Thương Hải. Tuy nhiên, xét theo tình hình giao tiếp hiện nay, giữa các hành tinh đều có nền tảng văn hóa tương đồng, sự phát triển tương đồng và trình độ công nghệ chưa tụt hậu đến mức không thể hiểu nhau.
Nghĩ rằng Cổ Lan Cốt có chút lo lắng, hai người tự nhiên cũng không nhiều lời, chào hỏi chuột xong, hai người trở về phòng ngủ, trước khi đi, Dư Tẫn đưa viên đá năng lượng cho Thư Thủy Thủy.
Thư Thủy Thủy đếm số ít hạt phỉ còn sót lại trong linh phủ, do dự một lúc, cuối cùng tàn nhẫn mở miệng, lấy từ trong miệng ra một hạt phỉ, dùng chân đưa cho Dư Tẫn. "Cái này đổi lại."
"Ừm, cảm ơn, đây là lần đầu tiên tôi nhận được một món quà đặc biệt như vậy." Thực ra, Dư Tẫn muốn nói rằng đây là lần đầu tiên anh ấy nhận được một món quà từ người khác, và điều khiến anh ấy bối rối hơn nữa là thứ giống như hạt dẻ này so với Thư Thủy Thủy không nhỏ chút nào, nó được giấu trong miệng nó, nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy nó bao giờ.
Nam Ca rõ ràng cũng như vậy, nhưng cả hai đều không nói ra. Sau khi Thư Thủy Thủy nói chúc ngủ ngon thì lên lầu.
Cổ Lan Cốt nhìn chằm chằm vào miệng của Thư Thủy Thủy...
Thư Thủy Thủy theo bản năng lấy hai móng tay che miệng, nhưng rất nhanh sau đó đã thỏa hiệp, cảm thấy không thể keo kiệt với thú cưng của mình, vì vậy anh đau đớn rút nó ra khỏi trong (linh) miệng (phủ) như nhổ một chiếc răng và đưa nó cho Cổ Lan Cốt "Ta cũng sẽ cho ngươi một cái, nó rất ngon, rất ngon."
Cổ Lan Cốt dùng ngón trỏ và ngón cái nhéo hạt phỉ nhỏ, vui vẻ cười.
Cổ Lan Cốt ôm Thư Thủy Thủy trên bàn lên lầu đi ngủ tiếp, Thư Thủy Thủy nhân cơ hội ôm viên đá năng lượng, quyết định quay về ổ để nghiên cứu sự khác biệt giữa đá năng lượng và linh thạch.
Dư Tẫn và Nam Ca, những người đã trở về phòng ngủ của họ, vẫn đang suy nghĩ về nguồn gốc của Thư Thủy Thủy, mặc dù Thư Thủy Thủy mang lại cho họ một ấn tượng tốt, nhưng nó không đủ để khiến họ mất đi lý trí, lý do tại sao họ chấp nhận nó dễ dàng như vậy có lẽ là bởi vì đối phương chỉ là một con chuột, lại là con chuột do Cổ Lan Cốt mang về, mềm mại dễ thương. Nó không giống như những động (yêu) vật (diễm) thực (tiện) vật (hóa) biến dị hung dữ bên ngoài.
(*)Yêu diễm tiện hóa: Mình tra ra thì từ này dịch ra Tiếng Việt nghĩa là đ* gợi cảm
Thư Thủy Thủy, người không biết suy nghĩ của hai người này, chỉ hạnh phúc khi nghĩ rằng nhờ nỗ lực của bản thân, nó đã kết bạn với hai người bạn mới ngày hôm nay, trao đổi quà với họ và tận dụng cơ hội để hoàn thành việc cho ăn vật nuôi hình người lần đầu tiên.
Nghĩ đến hai hạt phỉ mình cho đi, việc đầu tiên Thư Thủy Thủy làm khi trở lại giường nhỏ không phải là nghiên cứu đá năng lượng, mà là lấy từng viên hạt phỉ từ trong miệng ra, định cẩn thận đếm số lượng hạt phỉ còn lại. Xem liệu nó có thể lấy ra nhiều hơn một hạt không.
Vì vậy, nó cẩn thận cắt ngang phần phổ biến khoa học của Cổ Lan Cốt, tự tin mong đợi một con chuột sẽ hỏi khi anh trở lại phòng ngủ, Cổ Lan Cốt đang chờ cơ hội trả lời đã nhìn thấy Thư Thủy Thủy đang ngồi trên chiếc giường nhỏ màu xanh và nghiêm túc đếm.
“Một hạt phỉ.” Thư Thủy Thủy cẩn thận di chuyển một hạt phỉ từ bên trái sang bên phải.
“Hai hạt phỉ.” Chuyển sang hạt tiếp theo, cơ thể bé nhỏ uốn éo xoay người, không hề cảm thấy khó chịu.
"Ba hạt phỉ."
"Bốn hạt phỉ."
"Năm hạt phỉ."
"..."
"Mười bảy hạt phỉ." Cuối cùng, mười bảy hạt phỉ đã được giải quyết, Thư Thủy Thủy đã đếm tất cả những hạt phỉ mà anh ấy mang theo.
Cổ Lan Cốt vô thức đứng thẳng người, đợi Thư Thủy Thủy đếm xong số hạt rồi tiếp tục hỏi về viên đá năng lượng hoặc những vấn đề khác.
Kết quả.
“Một hạt phỉ.” Thư Thủy Thủy chuyển số hạt phỉ đã đếm được từ bên này sang bên kia cơ thể.
"Hai hạt phỉ."
"Ba hạt phỉ."
"..." Con chuột ngồi trên giường đếm vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ, nó thậm chí còn cẩn thận kiểm tra đi kiểm tra lại hạt phỉ trong quá trình đếm, tránh để hạt phỉ bị hỏng, có thể thấy hạt phỉ của Thư Thủy Thủy quý hiếm đến mức nào.
“Mười bảy hạt phỉ.” Thư Thủy Thủy lại đếm xong.
Cố Lan Cốt thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo.
"Một hạt phỉ." "Hai hạt phỉ." "Ba hạt phỉ..."
Cổ Lan Cốt "..." Sau rong biển, Cổ Lan Cốt tìm thấy thứ thứ hai mà anh ta ghét, chính là cái hạt tên là hạt phỉ này.
Thư Thủy Thủy đã cẩn thận đếm số hạt phỉ, nhưng sau khi đếm xong, số hạt phỉ vẫn luôn là mười bảy, chưa đến mười tám như Thư Thủy Thủy đã dự đoán. Khi đếm xong, đôi tai nhỏ của Thư Thủy Thủy vểnh lên rồi rũ xuống, dán chặt vào đầu một cách yếu ớt, giọng điệu đếm hạt phỉ trở nên đáng thương.
"Mười sáu hạt phỉ."
"Mười bảy hạt phỉ."
"Mười tám hạt phỉ! Mười tám hạt phỉ!" Khi Thư Thủy Thủy vặn vẹo thân thể sau khi đếm lại, đột nhiên phát hiện trên chăn chỉ còn có một hạt phỉ, đôi tai nhỏ của Thư Thủy Thủy lập tức dựng đứng. "Mười tám hạt phỉ! Mười tám hạt phỉ!"
Thư Thủy Thủy ôm hạt phỉ thứ mười tám và hôn nó, sau đó nằm xuống trong đôi mắt mong đợi của Cổ Lan Cốt, ôm hạt phỉ yêu thích của mình trong vòng tay và chìm vào giấc ngủ.
Cổ Lan Cốt, người lặng lẽ trả lại những hạt mà Thư Thủy Thủy vừa đưa cho anh ta, cuối cùng đã không đợi được câu hỏi của Thư Thủy Thủy, nhưng nhìn thấy Thư Thủy Thủy đã ngủ một cách mãn nguyện, Cổ Lan Cốt cũng không cảm thấy mất mát nhiều.
Anh vươn đôi tay mảnh khảnh thu dọn hạt dẻ trên giường của Thư Thủy Thủy, sau đó đắp cho Thư Thủy Thủy một chiếc chăn nhỏ, thứ hạt gọi là hạt phỉ dường như không còn quá khó chịu nữa.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Yêu chuột và hạt phỉ~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT