"Mọi người bình tĩnh! Bình tĩnh! Đèn lập tức sẽ sáng, không có gì cả, không nên tự mình dọa mình!"

Nhân viên tàu khàn giọng hô hào, mấy người ở cuối toa xe kia căn bản không rảnh chú ý tới, loảng xoảng leng keng, ngược lại giống như chân cùng thứ gì đó đấu nhau, bận tối mày tối mặt.

Bỗng nhiên một cơn gió mạnh thổi qua, gió lạnh băng, thổi làm người run đến từng đầu khớp xương, các hành khách đều rùng mình, gần như không mở mắt ra được.

Lúc này, ở giữa mấy người Lâm nhị, đột nhiên lóe lên một luồng sáng đỏ.

Ánh sáng đỏ rất yếu ớt, một tầng hư ảo mỏng manh, nhưng mà ánh sáng mờ nó chiếu ra, lại làm cho thân thể người ấm áp, giống như từ đáy lòng tự nhiên sinh ra khát vọng vui vẻ vậy.

Xa xa thấy một màn như vậy, Phương Thiện Thủy rốt cuộc bừng tỉnh, thầm nghĩ, thì ra là trên người những người này mang theo bảo vật.

Cũng không biết nên nói những người này không may, đụng phải y; hay là nên nói bản thân y xui xẻo, bị những người này liên lụy sợ bóng sợ gió một hồi.

Theo Phương Thiện Thủy thấy, dị trạng trẻ con khóc vừa rồi, có thể là bị chính thầy trò hai người dẫn tới, nhưng với bố trí của sư phụ, sau đó phải giấu giếm qua cửa khôi phục lại bình tĩnh mới đúng.

Nhưng mà trên người những người này mang theo bảo vật, trong quá trình tuần tra vừa rồi, phỏng chừng dẫn tới cái gì nhìn trộm, mới có tình cảnh hiện tại này.

Đương nhiên, nói bản thân xui xẻo gặp phải những người này, ngược lại có chút được tiện nghi còn khoe mẽ, dù sao có những người này hấp dẫn sự chú ý, sợ bóng sợ gió hẳn chỉ là sợ bóng sợ gió.

Trước khi xuống xe lửa, Phương Thiện Thủy là không cần lo lắng sư phụ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì cả.

"Cũng không biết trong tay những người này là bảo bối gì, lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy.." Phương Thiện Thủy thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Mấy người kia đoán không được trình độ của Phương Thiện Thủy, nhưng Phương Thiện Thủy liếc mắt nhìn một cái, liền biết lai lịch của bọn họ. Không phải mấy kẻ trộm mộ thôi sao, nói không chừng là vừa mới đào được đồ tốt gì từ trong tòa mộ cổ nào đó.

Trạm Giang thường thấy những người như vậy, dù sao rất nhiều thứ không thể ra tay ở nội địa, những người này được đồ tốt, liền tụ tập đến Trạm Giang mua đi bán lại, hoặc nghĩ cách từ nơi đó trộm đưa ra nước ngoài.

Nhưng mà đồ trong mộ nào có dễ giữ như vậy? Phương Thiện Thủy đã thấy được không ít người giàu có bởi vì mua thứ không nên mua mà tìm đến sư phụ cứu mạng.

Đương nhiên, kẻ trộm mộ đi cầu cứu, Phương Thiện Thủy cũng từng thấy mấy người, cho nên cũng coi như quen thuộc với mùi của bọn họ.

Kéc --

Đang nghĩ ngợi, Phương Thiện Thủy mơ hồ lại nghe được một tiếng chim hót mỏng manh, giây lát hoảng hốt, ánh sáng đỏ ở đuôi toa xe bỗng nhiên tăng mạnh!

Những ánh sáng này giống như cũng không phải ánh sáng, mà là nước cùng gió, bất chợt mạnh mẽ tràn ngập, trong chớp mắt đã chảy xuôi khắp toa xe, bọc lấy tất cả hành khách trong toa.

Ánh đỏ u ám, cũng không làm tối tăm trong xe rút đi, ngược lại cho bóng tối nhuộm thêm một mạt màu máu.

Ánh sáng màu không lành này vốn nên làm người bất an, nhưng dưới sự ấm áp mà ánh đỏ chiếu xuống, lại làm cho các hành khách trong toa quên đi tất cả lạnh lẽo cùng sợ hãi, giống như đám mây nhẹ nhàng, trở về trong vòng tay người mẹ.

Nhìn thấy ánh sáng đỏ cũng chảy xuôi đến trên người sư phụ, Phương Thiện Thủy chợt giật mình.

Sợ ánh đỏ cổ quái này sẽ có ảnh hưởng gì đến thân thể sư phụ, Phương Thiện Thủy che ánh sáng, sờ sờ lòng bàn tay sư phụ kiểm tra.

Chỉ là vừa đụng vào, Phương Thiện Thủy lại phát hiện bàn tay vốn lạnh lẽo của sư phụ, lại có chút xu thế ấm lại..

Phương Thiện Thủy sửng sốt, ngơ ngác gọi: "Sư phụ?"

* * *

Không có trả lời.

Chuyện trong dự đoán.

Nhưng Phương Thiện Thủy vẫn là không nhịn được tâm trạng thất vọng.

Đợt sáng đỏ kia bùng phát đột nhiên, biến mất cũng đột nhiên.

Tầng ấm áp nhuộm lên người Phương Nguyên Thanh kia, rất nhanh không dấu vết như cơn gió thoảng qua.

Phương Thiện Thủy thầm than, nhìn về phía ánh đỏ dần dừng lại kia, ánh mắt thay đổi mấy lần, nếu thật sự có bảo vật có thể làm cho sư phụ cải tử hoàn sinh, nói không chừng y sẽ thật sự ra tay cướp đoạt.

Nhưng làm sao có thể chứ?

Dù là trên người những người kia mang theo bảo vật gì, cũng không có khả năng có hiệu quả cải tử hoàn sinh.

Loại đồ vật này chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết mà thôi, là y mơ mộng hão huyền.

Không có..

Tuy rằng trong lòng Phương Thiện Thủy nhiều lần nói không có khả năng, nhưng ý nghĩ xằng bậy đã nổi lên, nào dễ biến mất như vậy.

Trong lúc còn do dự quấn quýt, tay Phương Thiện Thủy đã không tự chủ duỗi ra, nhặt lấy một sợi tóc ở trên người Khổng Nhạc.

Ở trong mắt Phương Thiện Thủy có thể nhìn ban đêm, sợi tóc khí tràng rõ ràng không hợp với Khổng Nhạc này, bắt mắt giống như đom đóm trong đêm.

Đặc biệt lúc này ánh đèn đều tắt, cực ít quấy nhiễu, Phương Thiện Thủy càng nhìn rõ ràng, không cần quấy rầy đến Khổng Nhạc, đã lấy được đến tay.

Đây là khi Khổng Nhạc cùng người nọ va chạm, dính vào từ trên người người đó.

Tóc rơi vào lòng bàn tay trái của Phương Thiện Thủy, Phương Thiện Thủy nhất thời hạ quyết định, lẩm bẩm nói: "Dù sao những người đó cũng là tiền tài bất nghĩa, trước cứ lấy về xem đã."

Phương Thiện Thủy đưa tay vỗ nhẹ tay vịn ghế ngồi, bên trên có một chén nước Khổng Nhạc vừa rót ra, không thấy Phương Thiện Thủy dùng sức gì, nước trong chén liền lắc lư bay ra, tay phải Phương Thiện Thủy lướt qua bên trên, sau khi năm ngón tay đều dính một tầng giọt nước, nước dần bay ra khỏi chén lại rơi xuống chỗ cũ.

Có bóng tối che chắn, cho dù là Lương Hạo tương đối cẩn thận tỉ mỉ ngồi ở đối diện, cũng không thể từ khoảng cách gần như vậy, phát hiện hành động kỳ lạ của Phương Thiện Thủy.

Năm ngón tay dính nước của Phương Thiện Thủy đặt ở trong lòng bàn tay trái của mình, phân biệt đối diện với phương hướng của năm ngón tay trái, miệng lẩm bẩm:

"Sơn long Liêm Trinh có hướng, Thủy long Cự Môn thấy thủy. Sắc!"

Năm ngón tay phải của Phương Thiện Thủy chuyển động ngược hướng nửa vòng theo khẩu quyết.

Niệm khẩu quyết xong, vốn là năm ngón tay đối diện đã thành đối ngược, sau đó lòng bàn tay Phương Thiện Thủy ép một cái, hai tay hợp lại, chỉ chốc lát, dưới tay phồng lên, giống như có cái gì chui ra.

Phương Thiện Thủy mở bàn tay, sợi tóc ngắn trong lòng bàn tay trái lúc trước đã biến mất, thay vào đó là một ngọc thạch màu mực lớn tầm quả trứng gà.

Tay nắm chặt, một luồng ấm áp chớp mắt ngấm vào ngũ tạng, Phương Thiện Thủy chợt cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, xem ra, đây chính là bảo vật phát ra ánh sáng đỏ vừa rồi.

Trong lòng Phương Thiện Thủy vui mừng, lại không biết đây rốt cuộc là cái gì, dùng như thế nào.

Nghĩ đến ánh sáng thứ này chiếu ra vừa rồi làm cho thân thể sư phụ ấm lại, Phương Thiện Thủy liền thử đặt nó vào trong lòng bàn tay sư phụ.

Chỉ là Phương Thiện Thủy không nghĩ tới, viên đá màu đen này vừa tiếp xúc với bàn tay sư phụ, lại phát ra tiếng vang xèo xèo như bàn là.

Phương Thiện Thủy hoảng sợ, bất chấp đây là bảo bối gì, vung tay liền đánh bay nó ra ngoài, ngọc thạch rơi xuống đất, lăn cuồn cuộn mấy vòng, rất nhanh đã không thấy tung tích trong bóng đêm tối đen.

Phương Thiện Thủy lúc này nào còn quan tâm bảo bối hay không bảo bối, y vội vàng cầm tay sư phụ lên nhìn kỹ, lại thấy một tầng da thịt trong lòng bàn tay sư phụ đã bị đốt thành cháy đen.

Phương Thiện Thủy đau lòng, sắc mặt tái nhợt, tràn đầy ảo não.

Là y tham lam mới thành như vậy.

Y vốn tưởng rằng ánh sáng đỏ vừa rồi thứ này phát ra có thể làm cho sư phụ có một chút chuyển biến tốt, vậy hẳn là sẽ không tạo thành thương tổn với sư phụ, lại không nghĩ thiếu chút nữa hại sư phụ.

Không nên tham bảo bối của người khác.

Lúc này, rối loạn ở đuôi toa xe cũng đến đỉnh điểm.

Vừa rồi sau khi ánh sáng đỏ biến mất, vật âm sát trong không khí dường như không còn kiêng kỵ, trở nên càng thêm điên cuồng ngang ngược.

Sau khi ánh đỏ tắt đi, đám người Lâm nhị chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, vào giữa mùa hè như thế này, lại lạnh đến toàn thân đều cứng đờ.

"Chú! Mau tránh, nó lại đến nữa."

Lâm nhị mạnh một diều hâu xoay người, tránh khỏi gió lạnh đánh tới ngực.

Thế nhưng tránh được đao công khai bổ tới trước mặt, lại tránh không được tùy thời đánh lén sau lưng.

Lâm nhị vừa rơi xuống đất toàn thân run lên, trái tim giống như bị cái gì đâm xuyên một lỗ từ sau lưng đến trước ngực, trong lúc nhất thời lạnh thấu tim, lạnh đến trái tim cũng ngừng đập, Lâm nhị gần như cho rằng mình đã chết.

Trong thoáng chốc, Lâm nhị hình như thấy, có một cái tay màu đen xuyên thấu qua ngực hắn, lấy đi cái túi mà hắn cất kỹ trong vạt áo kia.

Dạ dày chợt lộn lên, cảm giác trái tim thấm lạnh làm Lâm nhị nhịn không được nôn thốc nôn tháo ra.

Vừa nôn như vậy, bàn tay đen xuyên qua ngực và vân vân lúc trước, ngược lại đều biến mất toàn bộ, giống như chỉ là ảo giác, là Lâm nhị nhìn nhầm.

Thế nhưng, cái túi Lâm nhị giấu ở dưới quần áo kia, lại xác xác thật thật rơi ra, đập xuống đất cạch một tiếng.

Không ai chú ý, trong thời khắc nơi nơi đều loạn này, cái túi vừa rồi còn căng tròn này, đột nhiên chẳng hiểu sao lại xẹp xuống, mà cũng trong lúc đó, trong tay Phương Thiện Thủy cách đó mười mét, sinh ra một ngọc thạch màu mực.

Dựa vào ánh trăng, Lâm nhị nhìn thấy túi bị gió cuộn lên, dường như muốn bay về phía cửa sổ.

"Nhanh.. A.." Lâm nhị choáng đến nhất thời đứng cũng không vững, chỉ nói một chữ lại muốn nôn ra.

Lâm Khải nhanh tay nhanh mắt, chớp mắt đã xông tới.

Lâm Khải chặn ngang cướp lại cái túi sắp bị gió cuốn đi, bàn tay hắn đưa vào trong gió, giống như đụng phải một bàn tay khác vô hình, bọn họ cùng nhau cầm cái túi kia, hai bên đều ra sức.

Nhưng mà không đúng.

"Đồ đâu?" Lâm Khải thất thanh kêu to.

Đúng vậy, cái túi hơi mỏng nhẹ bỗng này, căn bản là trống không, nào còn có bảo vật gì ở bên trong!

Lúc này, cơn gió đấu sức với Lâm Khải kia, cũng giống như cảm nhận được không đúng vậy, không tiếp tục tranh cướp một cái túi trống không với hắn, ngược lại nhanh chóng bỏ chạy.

"Nguồn điện được rồi! Có điện!" Nhân viên tàu lớn tiếng, "Tất cả mọi người về vị trí của mình ngồi xuống, không nên làm bừa, kiểm tra lại tài vật tùy thân, trưởng tàu lập tức sẽ qua đây."

Vừa dứt lời, ánh đèn từ đầu tàu đến đuôi tàu, dần dần sáng lên, chớp mắt đã tới chỗ bọn họ.

Trong toa xe khôi phục ánh sáng, Lâm nhị cầm túi xẹp lép sắc mặt đen sì.

Di chứng do bị khí âm sát tập kích vừa rồi còn chưa hết, hiện giờ lại chịu đả kích như vậy, điều này làm cho toàn thân Lâm nhị đều có vẻ âm u tàn bạo hơn.

Lâm nhị liên tục hỏi: "Tiểu Khải, mày xác định bảo bối không bị gió lạ kia cuốn đi?"

Lâm Khải nói như đinh đóng cột: "Cháu xác định! Trước khi cháu bắt được túi, cái túi đã không rồi! Kỳ quái là miệng túi lại không bị mở ra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play