Phương Thiện Thủy không từ chối được quả táo thanh niên đối diện đưa đến, không thể làm gì khác hơn là nói sư phụ quá mệt mỏi đã ngủ.

Hai người cũng thức thời, nghe vậy liền không quấy rầy Phương Nguyên Thanh nữa, chỉ nói chuyện với Phương Thiện Thủy.

"Phương huynh đệ, cậu quê ở đâu?"

"Trấn Hoài Vân Hồ Nam."

"Thật là trùng hợp a, bọn tôi lần này nghỉ đi ra làm phụ thuyền, đi qua Trạm Giang, trạm kế tiếp chính là Hồ Nam, đi Phượng Hoàng chơi, nhưng mà lại chưa từng nghe qua trấn Hoài Vân. Cậu là học ở Trạm Giang? Hiện tại nghỉ về nhà?"

Phương Thiện Thủy dừng lại, đơn giản nói: ".. Về nhà."

Hai thanh niên làm quen một hồi, một người trong đó gọi Khổng Nhạc rốt cuộc không nhịn được tò mò, hỏi: "Người anh em, vết thương trên mặt cậu này đã bao nhiêu năm? Sao lại bị thương thành như vậy?"

Phương Thiện Thủy nghe vậy, nhất thời nhớ lại chuyện khi sư phụ nhặt được mình.

".. Mười ba năm. Bị một người điên bị dọa sợ, dùng đuốc đốt thương." Phương Thiện Thủy nhìn sư phụ cứng ngắc ngồi thẳng dưới đấu lạp, bỗng nhiên có chút sầu não cảnh còn người mất.

Tuy rằng Phương Thiện Thủy không phải người nói nhiều, lúc này tâm tình nổi lên, cũng nhịn không được muốn nói nhiều hai câu.

Phương Thiện Thủy không muốn làm cho người khác đặt sự chú ý trên người sư phụ, đường nhìn nhanh chóng dời khỏi người sư phụ, nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ, giống như đang nhớ lại cái gì.

Khổng Nhạc nghe Phương Thiện Thủy nói, nhất thời nổi giận: "Kẻ điên nào phách lối như vậy, người nhà của hắn cũng không nhốt lại! Thả ra tai họa trẻ em, như vậy cũng quá đáng ghét!"

Phương Thiện Thủy ôn hòa nói: "Ngược lại cũng không trách người nhà anh ta, bởi vì anh ta trước đó còn rất tốt."

Một thanh niên khác tên Lương Hạo nhớ lại một số tin tức xã hội, xem thường nói: "Không phải bệnh tâm thần gián đoạn gì gì đấy chứ? Đây đều là mượn cớ, cậu đừng bị những người này lừa, đều là xiếc của người quyền thế!"

"Không phải," Phương Thiện Thủy như cũ bình tĩnh, giống như ký ức quá mức xa xôi đã không kích thích gì được đến tâm tình của y, chỉ là câu nói tiếp theo của Phương Thiện Thủy, lại làm cho hai người đang lòng đầy căm phẫn hoảng sợ, "Anh ta là bị tôi dọa điên."

"Hả.." Khổng Nhạc cùng Lương Hạo nghe vậy, đáy lòng đột nhiên mát lạnh, trước mắt không hiểu lóe lên gương mặt không đeo mặt nạ vừa rồi của Phương Thiện Thủy, tựa như có ác quỷ ở trước mắt lung lay một chút, hai người sợ đến trái tim điên cuồng đập bùm bùm lên.

Một lúc lâu sau, Khổng Nhạc hồi thần lại, mới phát hiện không đúng, nói rằng: "Mười ba năm trước.. Cậu năm đó mới mấy tuổi chứ, làm trò đùa dai dọa người phát điên? Người nọ trong lòng cũng quá yếu đuối rồi. Anh em cậu rốt cuộc làm gì?"

Phương Thiện Thủy nhớ lại, nói: "Khi đó.. Hình như người kia đột nhiên bị bệnh phổi nghiêm trọng, nhưng mà lại không có tiền đi bệnh viện khám, bệnh càng ngày càng nặng, anh ta mới lặng lẽ đến hỏi tôi, anh ta bao lâu mới có thể khỏe lên?"

Vì sao phải hỏi cậu?

Khổng Nhạc há miệng muốn hỏi, bị Lương Hạo lôi kéo, mới miễn cưỡng đè lại hoang mang trong đáy lòng, chờ câu tiếp theo của Phương Thiện Thủy.

"Tôi nói cho anh ta anh ta không lành được, không đến một tuần sẽ chết." Phương Thiện Thủy thanh âm bình tĩnh nói ra những lời đáng sợ.

Khổng Nhạc mở to mắt, lòng tràn đầy tò mò, ôm rất nhiều nghi vấn, nhưng lại sợ ngắt lời Phương Thiện Thủy, Phương Thiện Thủy sẽ không nói tiếp nữa, chỉ có thể nhịn.

"Anh ta không tin, nói cho dù có mắc bệnh ung thư cũng không chết nhanh như vậy." Thanh âm của Phương Thiện Thủy không lớn không nhỏ, chỗ ngồi quanh đó đều có thể nghe được, đến lúc này, cũng có không ít nhân sĩ buồn chán nổi trí tò mò nghiêng tai lắng nghe.

"Cái này đúng nha, bệnh ung thư cũng không chết nhanh như vậy." Không biết là người ở chỗ nào, đột nhiên mở miệng phụ họa một câu.

Phương Thiện Thủy tiếp tục nói: "Tôi nói với anh ta, tôi thấy trên bả vai anh ta có hai cái bóng một lớn một nhỏ chưa thành hình, một bóp cổ anh ta làm cho anh ta không thở nổi, một thì bám ở bên miệng anh ta, mỗi lần anh ta thở dốc liền dùng đầu lưỡi đỏ như máu, nhét bùn đen vào phổi anh ta.."

Vừa nói như vậy, tất cả mọi người thấy đủ buồn nôn.

"Anh ta trừng mắt nhìn tôi, há miệng nửa ngày không nói chuyện. Tôi liền hỏi anh ta, nữ nhân ướt nhẹp kia là vợ anh đúng không, anh bóp chết chị ấy ném vào trong sông sao?" Phương Thiện Thủy ngữ khí bằng phẳng nói, giống như thật sự chỉ là đang trần thuật một câu chuyện cũ từ từ nhớ lại.

Người bên cạnh nghe đến tập trung tinh thần, giống như theo giọng nói thanh lãnh của Phương Thiện Thủy, đi tới trong hình ảnh âm trầm y đang nói kia.

Đặc biệt Khổng Nhạc cùng Lương Hạo bị Phương Thiện Thủy nhìn chăm chú vào, đối diện với ánh mắt thâm thúy như đầm nước lạnh dưới mặt nạ của Phương Thiện Thủy, càng giống như có thể từ trong ảnh ngược nơi đáy mắt Phương Thiện Thủy, nhìn thấy cái bóng hai người một lớn một nhỏ quấn quanh trên cổ một người như lời y nói.

Khổng Nhạc cùng Lương Hạo nín thở ngưng thần không dám hít thở, nhìn Phương Thiện Thủy, người đang nghe bốn phía cũng vô thức yên tĩnh lại.

Phương Thiện Thủy: "Nam nhân lớn tiếng ho khan, vừa ho vừa tức giận mắng tôi: 'Oắt con nhà mày đừng có nói lung tung, dù tao có thật sự bị ác quỷ quấn thân, cũng là bên ngoài không biết thế nào quấn lên, khẳng định là mày nhìn nhầm, nói mò..'"

"Tôi đợi đến khi anh ta yên tĩnh lại, nhìn bả vai anh ta tiếp tục nói, vợ anh nói chị ấy rất khó chịu, muốn cho anh hít thở không thông mà chết giống như chị ấy. Lúc anh bóp chết chị ấy, chị ấy hẳn là còn đang mang thai, một bé trai nhỏ xíu, đang giúp mẹ nó bóp cổ anh, nhìn anh gọi ba ba.."

"Anh rất nhanh sẽ phải chết."

Một hàng thiếu nữ bên trên bên trái nhất thời hít ngược một hơi khí lạnh, giống như nín thở đã lâu vội vàng thở dốc.

Khổng Nhạc thấy Phương Thiện Thủy bị ảnh hưởng dừng lại một chút, vội vàng thúc giục: "Sau đó thì sao, sau đó?"

Phương Thiện Thủy nói: "Sau đó nam nhân kia bỗng nhiên nhìn tôi hét ầm lên, hình như từ trong mắt tôi nhìn thấy cái gì đang bò về phía mình, anh ta ngã lui về phía sau, quay về phía tôi a a kêu 'Tao không phải ba ba của mày, mày mau cút đi!'"

Khổng Nhạc thất vọng nói: "Nam nhân kia cứ như vậy điên rồi sao?"

Phương Thiện Thủy lắc đầu: "Không. Lúc đó đột nhiên truyền đến một tiếng thở dốc, đánh thức nam nhân đang phát điên, nam nhân không để ý đến tôi, liền đuổi theo, trong miệng còn gọi người nọ đừng tin tôi nói lung tung. Thế nhưng anh ta ho rất lợi hại, tay trên cổ họng anh ta còn quấn vòng quanh cổ, làm cho anh ta ngay cả lời cũng nói không rõ ràng, cục cục giống như nữ nhân trẻ con đang khóc khóc cười cười vậy, ngược lại dọa người nọ chạy càng nhanh hơn."

".. Hai ngày sau tôi gặp lại anh ta, anh ta mới điên."

"Anh ta coi như bị tôi dọa điên đúng không?" Nói chuyện cũ, Phương Thiện Thủy giống như có kết luận vậy, nhìn Khổng Nhạc cùng Lương Hạo hỏi ngược lại.

Cho đến lúc này, người nghe chuyện xung quanh mới giống như thoát ly khỏi hình ảnh âm trầm mà Phương Thiện Thủy miêu tả, nhất thời cảm thấy không khí bốn phía cũng không mỏng manh như vậy, không tự chủ hít sâu một hơi.

"Này.." Lương Hạo bị hỏi ngược lại giật giật khóe miệng, thầm nghĩ không phải cậu thì còn ai, người mang tội giết người bị cậu vạch trần, còn bị ác quỷ quấn lên, lên trời không đường xuống đất không cửa, không điên mới là lạ.

Khổng Nhạc thần kinh thô lại hăng hái bừng bừng hỏi: "Phương huynh đệ, nam nhân kia là thế nào, đang yên đang lành sao lại muốn bóp chết vợ của mình? Có nguyên nhân gì sao?"

Phương Thiện Thủy lắc đầu: "Tôi cũng không biết, tôi lúc đó còn nhỏ."

Khổng Nhạc khinh bỉ nói: "Anh em cậu nói vậy không đúng, cố ý bịa chuyện mà dọa bọn tôi, nhưng ngay cả tiền căn hậu quả cũng không bịa rõ. Cho tôi nói, nhất định là nam nhân kia ở bên ngoài có bồ bị vợ biết, hoặc là vợ nam nhân kia không sinh được con trai, lại không thể ly hôn, liền lặng lẽ giết chết chị ta chuẩn bị lấy người khác, cho nên sau khi nghe được lời cậu nói mới khiếp sợ như vậy."

Khổng Nhạc không tin, Phương Thiện Thủy cũng không để ý, ngược lại giống như thầm chấp nhận, có chút hứng thú nghe Khổng Nhạc tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân.

Lương Hạo liếc mắt nhìn Khổng Nhạc: "Sao mày có vẻ có kinh nghiệm thế?"

Khổng Nhạc trừng Lương Hạo: "Cút sang bên đi, đừng dùng ánh mắt nhìn cặn bã phạm tội giết người nhìn tao, tao là xem chuyện ma nhiều, đương nhiên là có kinh nghiệm. Hơn nữa, đây không phải là kiều đoạn quốc gia chúng ta thường có sao?"

Lương Hạo "Ha ha" một tiếng, nhìn về phía Phương Thiện Thủy bị người nghi vấn lại ngay cả ánh mắt cũng không có một chút thay đổi, có chút hãi hùng khiếp vía.

Lương Hạo không giống Khổng Nhạc, hắn nghĩ Phương Thiện Thủy là nói thật. Cho nên khi hắn lại đối mặt với Phương Thiện Thủy, lời nói hành động thái độ đều không khỏi trở nên câu nệ nhiều.

Lúc này, xe lửa đã đến nhà ga Quảng Châu, đây là một nhà ga có lượng người đi rất lớn, người lên xuống xe không ít.

Rốt cuộc nghe xong chuyện, Khổng Nhạc có chút vội vã đi vệ sinh, đợi mãi mới được đến lúc dòng người thưa hơn, đang định đứng lên thì lại đụng phải người.

"Bốp keng" một tiếng, một thứ gì đó khối lượng rất nặng, rơi ra từ trong ngực nam nhân bị đụng.

Khổng Nhạc vội vàng ngồi xuống nhặt lên giúp: "A xin lỗi xin lỗi, rất xin lỗi a người anh em, tôi không thấy được anh, mau nhìn xem đồ có rơi hỏng không, rơi vỡ tôi đền."

"Cút ngay! Thật rơi vỡ, đem mày cắt đi bán cũng không đền nổi!" Bốn năm nam nhân đi cùng nam nhân bị đụng lập tức xông tới, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Khổng Nhạc, mắt giống như muốn ăn thịt người vậy, Khổng Nhạc hoảng sợ vội vàng rụt tay về.

Nam tử bị đụng đang ngồi xổm người nhặt đồ về, cẩn thận mở miệng túi lớn chừng bàn tay, chỉ hé một khe nhỏ ra kiểm tra, không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội thấy trong túi đựng cái gì.

Khổng Nhạc bị Lương Hạo kéo quay về chỗ ngồi, nhìn mấy người kỳ quái đang nhìn mình lom lom kia, không khỏi nhỏ giọng lầm bầm: "Hung thần ác sát như thế làm gì, tôi lại không phải cố ý."

Một đại hán lưng hùm vai gấu tai thính nghe được, túm vạt áo Khổng Nhạc lên như xách con gà con, hung tợn nói: "Nếu mày mà dám cố ý, có tin tao hiện tại cũng đã cho mày chết rồi không!"

Đại hán phun Khổng Nhạc cẩu huyết lâm đầu (1) không mở nổi mắt, lập tức vung tay, hất Khổng Nhạc ra ngoài.

Lương Hạo lập tức đỡ lấy Khổng Nhạc ngã xuống, thiếu chút nữa thì đụng phải Phương Nguyên Thanh, may mà Phương Thiện Thủy phản ứng nhanh, nâng tay đẩy Khổng Nhạc bị ngã tới về lại chỗ ngồi.

Chỉ là, làn gió do va chạm đột nhiên này sinh ra kéo tới, vẫn là kinh động đến màn vải đấu lạp che trước mặt Phương Nguyên Thanh bên dưới, làm cho thân thể Phương Nguyên Thanh cũng lay động theo.

Phương Thiện Thủy phát hiện, tay không thể nhận ra nhanh chóng vỗ nhẹ mấy cái lên vài huyệt vị trên vai Phương Nguyên Thanh, thân thể Phương Nguyên Thanh mới ổn định xuống.

Đại hán lỗ mãng làm Phương Thiện Thủy có chút tức giận nheo mắt lại, đứng dậy.

Phương Thiện Thủy nhìn đại hán vừa ra tay, giọng nói lạnh lùng: "Có lời thì nói, đừng động tay động chân."

Năm nam tử kỳ quái vây lên này, khí chất hung ác không rõ ràng, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện.

Thế nhưng, Phương Thiện Thủy đeo mặt nạ, nhìn qua lại càng cổ quái hơn bọn họ, khí chất âm trầm trên người, càng hơn mấy người ba phần.

Cả đám người vốn không chú ý đến Phương Thiện Thủy, nhìn thấy y đứng dậy ra mặt, vẻ mặt đều nghiêm túc lên.

(1) Mắng cẩu huyết lâm đầu: Hình dung mắng rất ác, làm cho người bị mắng không nói, không làm gì được

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play