Cầm tiền đồng theo quẻ tượng đi tới bên hồ, Nguyên Phái liếc mắt liền phát hiện Phương Thiện Thủy, nhìn Phương Thiện Thủy quay về phía di động, vẻ vui mừng lộ rõ trên mặt, Nguyên Phái nhất thời giận không chỗ phát tiết.
Tâm cơ biểu (1)! Tâm cơ biểu rõ ràng!
Quả nhiên tất cả đều có kế hoạch trước, xem ra, lời đồn Phương Thiện Thủy cực kỳ xấu cũng không thể tin.
Nguyên Phái cắn răng, nhưng mà hắn là hiểu rõ nhất loại sinh vật gọi là nhan cẩu (2) này, nhan là chính nghĩa! Cho dù người ta thật sự là tâm cơ biểu thì đã sao, các cô ấy chỉ nhìn mặt lại không sống với người, hiện tại tâm cơ biểu này đã thành trào lưu, vạch trần y pr thì có ích lợi gì.
* * * Không được, hắn không thể cẩu mang (3) dễ dàng như vậy!
Nguyên Phái suy tính, một lúc sau trực tiếp ngồi trên cỏ, mấy đồng tiền trong tay qua lại giữa các ngón tay vang lên đinh đang, chỉ chốc lát, Nguyên Phái nhìn bóng lưng Phương Thiện Thủy dùng tiền đồng tính một quẻ.
"Ừ? Nước như sông lớn thẳng xuống, hiện tượng xui xẻo, nước đến chỗ thấp, lại hội tụ thành hồ, đầy thì tràn, thiếu thì bù.." Nguyên Phái nghĩ nghĩ, có chút không cam lòng hừ một tiếng, hờn giận nói, "Thật sự là ông trời cho cơm ăn, cho người xui xẻo lại không cho người chết đói, chỉ là muốn phát tài cũng là không cửa. Gánh một thân xui, cũng không biết là quả nghiệp (4) rước lấy từ đâu, lại không hố chết cậu ta."
Nhưng mà nghĩ lại, Nguyên Phái cảm thấy, hắn cũng không phải đến tìm vận xui của Phương Thiện Thủy, hắn là muốn quang minh chính đại giành lại vị trí đứng đầu nam thần vườn trường. Nhân vật đoan trang tao nhã thanh quý như hắn, muốn thắng tự nhiên cũng phải đường đường chính chính nghiền ép, không thể học tâm cơ biểu.
Nghĩ thông suốt điểm này, Nguyên Phái cong môi cười, gọi vài cú điện thoại.
Lúc Nguyên Phái cúp điện thoại, Phương Thiện Thủy cách đó không xa còn đang vui vẻ vuốt lông mèo, làm cho Nguyên Phái lại sốt ruột lên.
*
Từ sau khi bán ra hai tấm phù, cả người Phương Thiện Thủy đều thoải mái một chút, ít nhất vấn đề thuê phòng lửa sém lông mày là không cần lo lắng.
Lúc trở lại phòng ngủ, chỉ có Sử Văn Vũ ở, không biết tại sao, Sử Văn Vũ vốn rất kiêu căng, buổi sáng vẫn còn vì dung mạo mà chán ghét y, lại ngoài ý muốn trở nên hiền lành, có loại cảm giác chủ động làm thân, Phương Thiện Thủy không biến sắc ứng đối, thái độ ôn hòa.
Tuy rằng Sử Văn Vũ che giấu rất tốt, nhưng Phương Thiện Thủy vẫn nhìn ra được không kiên nhẫn và tối tăm trong mắt hắn.
Ngược lại Thường Hào và Lôi Tuấn, vẫn là sợ y sợ muốn chết, liếc mắt nhìn y nhiều hơn một cái cũng không dám, càng miễn bàn kết bạn, thật ra lại bình thường.
Không có chuyện gì mà ra vẻ lấy lòng, phỏng chừng có mục đích riêng.
Sử Văn Vũ: "Bây giờ còn có thời gian, không bằng đi ra ngoài ăn khuya?"
Phương Thiện Thủy trực tiếp từ chối: "Tôi vừa ăn xong mới về."
Thường Hào và Lôi Tuấn dùng ánh mắt giống như đang nhìn bệnh tâm thần liếc Sử Văn Vũ, không nghĩ ra Sử Văn Vũ đây là dây thần kinh nào nối sai, nhưng lập tức lại làm như cái gì cũng không nghe thấy, tiếp tục đeo tai nghe che tai bịt mắt, nhắm mắt làm ngơ.
Phương Thiện Thủy nhanh chóng rửa mặt xong lên giường đả tọa, Sử Văn Vũ muốn tiếp tục đến gần lại không biết nên nói cái gì, chỉ đành đè nén tức giận, tạm thời bỏ qua.
Trước khi tắt đèn, Lôi Tuấn nhận được một cú điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Lúc đầu hắn nhận còn rất thờ ơ, dường như chỉ là một người xa lạ gọi đến, sau khi nhận rồi hình như phát hiện là người quen gọi, không biết có phải chủ nợ đòi nợ hay không, làm cho Lôi Tuấn có chút lén lút vụng trộm ôm điện thoại đi ra ngoài.
Lúc này Thường Hào rốt cuộc khắc phục sợ hãi, không kiềm chế được bát quái nói: "Lôi Tuấn cậu ta có một người bạn gái, lần trước tôi cũng từng nghe bọn họ nói chuyện điện thoại, hình như là cãi nhau, Lôi Tuấn đặc biệt ghét nói đến bạn gái mình."
Sử Văn Vũ căn bản lười tiếp lời loại bát quái này, Phương Thiện Thủy bắt đầu đả tọa cũng là không để ý chuyện bên ngoài.
Thường Hào thấy không ai nói tiếp, cũng nhàm chán ngậm miệng.
Phương Thiện Thủy vốn định đả tọa một đêm, chỉ là chẳng biết tại sao gần đây định lực đặc biệt kém, nhất định là vô duyên vô cớ ngủ mất.
Vừa ngủ Phương Thiện Thủy liền nằm mơ, trong mộng mơ mơ hồ hồ, chỉ láng máng nhớ được có một quan tài vàng rất lớn, không đợi y quan sát kỹ, Phương Thiện Thủy lại phát hiện mình chẳng hiểu sao đã nằm vào trong quan tài kia rồi.
Quan tài này hình như làm rất lớn, đặt hai thi thể cũng dư dả, cho nên liền đặt hai thi thể.
Phương Thiện Thủy không biết làm sao lại biến thành một trong số đó, không thể nhúc nhích không thể nói chuyện, mà thi thể nằm song song bên cạnh y, cũng không động không nói.
Dù sao đều là thi thể mà.
Sau đó cứ như vậy giây lát qua một đêm.
Sáng sớm khi tiếng còi vang lên, Phương Thiện Thủy cảm thấy mình vừa mới ngủ trong quan tài, tỉnh lại rất là thiếu ngủ, huấn luyện ban ngày cũng không rất có tinh thần.
Gần đây luôn luôn mơ loại giấc mơ kỳ quái này, hình như có liên quan đến sư phụ, lại hình như không liên quan gì.
Đây là vừa rời nhà, ưu tư quá sao?
Phương Thiện Thủy nghĩ đến sư phụ ở lại trên núi một mình, có chút lo lắng, nhưng mà nếu là xuống núi học tập, vẫn là chuyên tâm đi, ít nhất phải đợi được nghỉ mới quay về.
"Tập hợp! Huấn luyện dã ngoại ở bãi tập lớn! Rẽ trái, đi đều bước, một hai một hai một hai.." Huấn luyện viên Dư khí thế ngất trời hô khẩu hiệu, dẫn đầu đội ngũ tiến lên.
Qua một ngày, sợ hãi của bạn học cùng lớp với Phương Thiện Thủy vẫn còn tồn tại, ai cũng không muốn đứng chung một chỗ với Phương Thiện Thủy, cho dù y đứng ở cuối hàng cũng có người đứng ngồi không yên.
Huấn luyện viên Dư không còn cách nào khác, hắn là biết uy lực của gương mặt kia của Phương Thiện Thủy, cũng sợ dọa chết đám trẻ này, cuối cùng vẫn là để Phương Thiện Thủy đi theo sau lưng mình, sau đó.. chính hắn cũng có chút cảm giác đứng ngồi không yên.
Khi đến bãi tập lớn, vài đội ngũ đã đến đông nghìn nghịt, tất cả mọi người mặc quần áo giống nhau, hơi cách một chút cự ly cơ bản là ai cũng không nhận ra ai, chỉ có Phương Thiện Thủy đeo mặt nạ đi theo bên cạnh huấn luyện viên rất có chút độ công nhận, dẫn đến không ít cái nhìn chăm chú.
Mấy ngày nay huấn luyện viên cũng dạy mọi người một số quân thể quyền (5), thường hay tụ tập chung một chỗ diễn luyện làm mẫu, những bạn học khác đều rất bình tĩnh, Phương Thiện Thủy ngược lại là lần đầu tiên trải qua.
Đội ngũ các lớp đứng phân biệt thành mấy tập thể nhỏ, làm thành vòng quanh trung tâm bãi tập, để lại chỗ trống cho các huấn luyện viên phát huy.
Hai lần trước đều là huấn luyện viên dẫn đội tự đề cửa học sinh học tốt, lần này một huấn luyện viên đột nhiên đề nghị, tùy tiện chọn ra vài người từ các đội ngũ khác nhau đến đối luyện, như vậy càng có thể kiểm tra kết quả dạy của các huấn luyện viên.
Huấn luyện viên Dư nhìn một huấn luyện viên chỉ Phương Thiện Thủy, không nén nổi sắc mặt kỳ quái nói: "Anh chọn cậu ta?"
Vốn huấn luyện viên Dư là không chọn Phương Thiện Thủy, cảm thấy có chút quá bắt nạt người, rất vô vị, hơn nữa cũng thắng không anh hùng, dù sao hắn còn chưa kịp dạy Phương Thiện Thủy cái gì.
Vị huấn luyện viên không hợp gì với huấn luyện viên Dư kia thấy thế, khiêu khích nói: "Làm sao? Sợ làm trò cười muốn tôi đổi một?"
Huấn luyện viên Dư "ha ha" một tiếng, giả cười nói: "Không cần."
Nếu là tự mình tìm ngược, sao không tác thành cho anh.
Huấn luyện viên Dư gọi Phương Thiện Thủy còn có chút không ở trạng thái đứng lên, đứng cùng một chỗ với hai người khác trong lớp, thấy Phương Thiện Thủy tinh thần không tốt lắm, hai người kia cũng có chút khẩn trương, còn an ủi hai câu, "Đừng lo lắng, chỉ là tùy tiện vui đùa một chút, luyện chút cầm nã, thua cũng không thua đến đâu."
Huấn luyện viên bên kia nghe được huấn luyện viên Dư nói, nhất thời bật cười thành tiếng, nhưng cũng không nói gì, đoán chừng là nghĩ huấn luyện viên Dư không có lòng tin gì vào Phương Thiện Thủy, vẫn cứ muốn phùng má giả làm người mập.
Vị huấn luyện viên kia hình như dạy quân thể quyền rất tốt, vài học sinh hắn tùy tiện chọn ra, tư thế đứng cũng là có bài có bản, tinh khí thần rất đủ, nhìn còn rất có thể dọa người.
Ba người bên huấn luyện viên Dư này, ngoại trừ Phương Thiện Thủy tương đối không tập trung, hai người khác đều cũng tương đối không tệ, nhưng mà hai người này rõ ràng vô thức có xu thế cách xa Phương Thiện Thủy, thậm chí tình nguyện đứng chung với đối thủ, có chút làm cho đội ngũ khác chế giễu, cũng càng thêm coi thường Phương Thiện Thủy.
Mấy lần huấn luyện chung trước vốn không có người như vậy, đột nhiên chui ra, còn đeo mặt nạ kỳ quái, không ít thích diễn đàn trường học biết Phương Thiện Thủy là nam thần học viện mới lên bảng gần đây nhất, lại càng muốn cho Phương Thiện Thủy chút nhan sắc nhìn.
Một người tranh đến trước mặt Phương Thiện Thủy, mấy người khác cũng muốn gây chuyện, thấy hắn liền đều rút lui.
"Đến, hai chúng ta luyện một chút." Trì Húc cướp được vị trí, nhếch mép lộ ra răng trắng cười với Phương Thiện Thủy, đột nhiên giành trước đánh tới.
Người này ngược lại cũng có chừng mực, dường như chỉ là muốn dùng cầm nã áp chế Phương Thiện Thủy, làm y xấu mặt một lần, nhưng mà còn chưa kịp đụng tới Phương Thiện Thủy, chẳng biết sao đã bị xách cổ áo quay một vòng, bị đè dưới tay người khác.
Trì Húc có chút lờ mờ, thẳng đến Phương Thiện Thủy buông hắn ra, mới phản ứng được là mình thua.
Huấn luyện viên dạy lớp Trì Húc híp híp mắt, ngoài nghề xem náo nhiệt trong nghề xem cách thức, những học sinh khác đại khái chỉ cảm thấy động tác của Phương Thiện Thủy lưu loát đơn giản, hắn lại nhìn ra Phương Thiện Thủy cử trọng nhược khinh (6), hoàn toàn không phải ở cùng một cấp bậc với Trì Húc, không khỏi liếc mắt trừng huấn luyện viên Dư, huấn luyện viên Dư quay qua hắn cười giả dối.
Trì Húc lấy lại tinh thần, nói câu "Một lần nữa" lại đánh về phía Phương Thiện Thủy, lần này Trì Húc rõ ràng dùng toàn lực, nhưng vẫn là không được hai chiêu đã bị Phương Thiện Thủy vặn cổ tay, bẻ ra sau lưng.
Lần này, ngay cả học sinh bình thường cũng nhìn ra Phương Thiện Thủy lợi hại, theo bọn họ thấy, Trì Húc đã rất xuất sắc rồi, thường xuyên được huấn luyện viên khen ngợi, Phương Thiện Thủy lại có thể dễ dàng hạ hắn, một lần là trùng hợp, nhiều lần chẳng lẽ còn có thể đều là trùng hợp?
"Tiền Hiểu, em lên." Huấn luyện viên đổi một người tới, còn ra vẻ hòa nhã cười cười với Phương Thiện Thủy, "Em không ngại chứ?"
Phương Thiện Thủy cũng cười cười với vị huấn luyện viên này, "Không ngại."
Nhưng mà sau đó vị huấn luyện viên này liền cười không được.
Trong một mảnh tiếng khen, Phương Thiện Thủy không mảy may phí chút công sức, lại gạt ngã một đối thủ.
Mấy người đối luyện khác vẻ mặt xanh mét, nhưng chống lại Phương Thiện Thủy, đó là loại vô lực hoàn toàn không chạm tay đến được, căn bản không có chỗ vùng lên, bọn họ hiện tại sợ nhất là bị huấn luyện viên gọi đi luyện tập với Phương Thiện Thủy.
Các fanboy fangirl bên dưới, ánh mắt sùng bái gần như toàn bộ đều cống hiến tặng cho Phương Thiện Thủy.
Đến khi đối luyện kết thúc, huấn luyện viên Dư cười lớn vỗ vỗ vai đối thủ cũ, "Lần sau còn tiếp tục, đến lúc đó tôi bảo tiểu Phương nhường mấy người một chút, bây giờ em ấy còn chưa rất biết nắm chắc sức lực."
Đối thủ cũ hộc máu vẫn phải ôm hận nuốt vào, nhìn huấn luyện viên Dư hăng hái dẫn đội rời đi.
Trên đường quay về, huấn luyện viên Dư còn một mực khen ngợi Phương Thiện Thủy làm rất tốt, điều này làm cho các bạn học vẫn luôn sợ hãi Phương Thiện Thủy, cũng bắt đầu tò mò về y, cuối cùng cũng không tránh không kịp giống như ngày hôm qua.
Phương Thiện Thủy ngược lại nhớ đến lời dặn dò lo lắng của sư phụ về tính cách quá mức quái gở của y, bình thường lười mặt nóng dán người mặt lạnh, hiện tại từng ánh mắt này trở nên nhiệt tình thân thiết, Phương Thiện Thủy tự nhiên cũng vui lòng lấy nụ cười đáp lại.
(1) Tâm cơ biểu: Chỉ nữ nhân tâm cơ, lòng dạ rất sâu
(2) Nhan cẩu: Cùng nghĩa với fan nhan, chỉ là cách gọi khác
(3) Cẩu mang: 狗带_gǒu dài, đồng âm với "go die" nghĩa là đi chết
(4) Quả nghiệp: Kết quả của những hành vi, ngôn ngữ, tư tưởng của bản thân; thường là mang nghĩa xấu
(5) Quân thể quyền: Loại quyền thuật dạy trong quân đội
(6) Cử trọng nhược khinh: Nhấc một vật nặng lên một cách rất nhẹ nhàng, ý chỉ người làm một việc rất khó đối với người bình thường một cách rất dễ dàng, nhẹ nhàng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT