Đây không phải vụ án quá khó, chỉ là khi xác định kẻ tình nghi sẽ chậm hơn một chút, trong cục cảnh sát chỉ sợ kẻ kia sẽ thật sự ra tay với Lâm Phùng trong khoảng thời gian này.
Hơn nữa, Lâm Phùng còn là người nổi tiếng của thành phố Lâm Sơn, cấp trên đã đặc biệt chào hỏi rằng không được để có chuyện gì xảy ra, cho bọn Trình Lộc chú ý hơn chút.
Trong cục cảnh sát đã đắn đo suy nghĩ một phen, hơn nữa với sự đề cử nhiệt tình của lão Chu mà cấp trên đã chính thức quyết định để Trình Lộc đi bảo vệ Lâm Phùng, đồng thời cũng lén lút điều tra xem là kẻ nào đã theo dõi Lâm Phùng.
Ngày đó Lâm Sơn có một trận mưa rào, nước mưa rơi xuống mặt đất vỡ tung.
Trình Lộc được La Thứ đưa đến ngoài trường đại học Lâm Sơn, La Thứ ném cho cô một cái ô rồi cười nói: “Chị Lộc, em trở về xử lý những vụ án khác đây, giáo sư Lâm giao cho chị đấy nhé.”
Trình Lộc đáp lại, cô mở cái ô ra, nước mưa rơi xuống ô vang lên những tiếng lộp bộp. Nhưng chỉ trong tích tắc, những giọt mưa đã tụ thành dòng rơi khỏi tán ô.
Ống quần bò của cô đã bị ướt một chút, nhưng cô chẳng để ý mấy.
Khoảng thời gian này cô đã đến trường đại học Lâm Sơn không chỉ một lần, cũng đã khá quen với hoàn cảnh bên trong, rất nhanh sau cô đã tìm được Lâm Phùng.
Cô đã điều tra qua, hôm nay Lâm Phùng vừa hay có một tiết học.
Trình Lộc tìm tới phòng học cũng là lúc chuông vào học vang lên, cô đi vào từ cửa sau, tùy tiện tìm chỗ trống ngồi xuống.
Học sinh trong phòng cũng dẫn nhiều lên, ngồi bên cạnh cô là một nữ sinh mặt trái xoan buộc tóc đuôi ngựa, cô lại cảm thấy cô nàng này khá quen.
Lâm Phùng đứng trên bục giảng, dáng người cao lớn, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, nút áo vẫn được gài đến tận nút trên cùng.
Vẻ mặt anh nghiêm nghị, vừa bước vào phòng học thì ánh mắt anh đã chuẩn xác rơi vào người Trình Lộc, nhưng anh dời mắt đi rất nhanh, hệt như vừa nãy anh chỉ cô tình nhìn thoáng qua mà thôi.
Nữ sinh bên cạnh “chậc” một tiếng.
Trình Lộc nhìn sang, đối diện với ánh mắt của nữ sinh, trong mắt cô nàng là ý cười như có như không.
Trình Lộc vuốt mặt mình, không khỏi hỏi: “Sao thế?”
Nữ sinh hạ thấp giọng, xê mông lại gần Trình Lộc: “Không phải chị chính là nữ cảnh sát đến trung tâm thể thao Lâm Sơn xem giáo sư Lâm lần đó à!”
Cuối cùng Trình Lộc cũng đã nhớ ra được nữ sinh này là ai, thế mà lại là cô nàng đã… Bịa đặt cô hâm mộ Lâm Phùng ở trung tâm thể thao Lâm Sơn.
Trình Lộc nhìn cô nàng bằng một ánh mắt u oán.
Nhưng nữ sinh ấy nào biết gì, còn nói: “Trời ạ, cảnh sát mấy người không cần đi làm à? Không phải chị cố ý đến đây nhìn giáo sư Lâm đấy chứ?”
Trình Lộc lập tức phủ nhận: “Không có, tôi không phải….”
Còn chưa nói dứt lời đã nghe được tiếng Lâm Phùng gõ ngón tay xuống bàn trên bục giảng.
Âm thanh đột ngột vang lên giữa phòng học yên tĩnh, rất khiến người ta chú ý.
Trình Lộc nhìn sang, đón lấy ánh mắt của Lâm Phùng.
Tuy Lâm Phùng không nói gì nhưng cô có thể hiểu được ý của anh từ chính ánh mắt ấy, anh như đang nói: “Nghe giảng bài.”
Dù Trình Lộc đã không học hành cả một năm dài, nhưng lúc này cô chợt thấy sợ ánh mắt của thầy giáo nên vội vàng cúi đầu, cô nhìn vào điện thoại giả bộ như đang học.
Mãi đến khi Lâm Phùng tiếp tục giảng bài Trình Lộc mới lén ngẩng đầu lên, nữ sinh bên cạnh đang dùng tay chống đầu, nhìn chằm chằm bục giảng chẳng hề chớp mắt.
Cô cũng ngẩng đầu nhìn lên, Lâm Phùng đang giảng bài, cô lại chẳng hiểu Lâm Phùng đang giảng cái gì.
Cô quay đầu hỏi nữ sinh bên cạnh: “Giáo sư Lâm đang giảng bài gì thế?”
“Chậc chậc chậc, đã thích giáo sư Lâm rồi mà chẳng chịu đi điều tra, năm nay giáo sư Lâm dạy lớp quản lý cho chúng tôi.” Trong mắt nữ sinh kia lóe lên những tia sáng lập lòe khó hiểu.
Cứ như Trình Lộc thật sự là fans của Lâm Phùng vậy.
Trình Lộc cảm thấy mình cần phải giải thích cho chính mình một chút: “Tôi không phải…..”
Đang nói lại bị cắt ngang lần nữa, ánh sáng trước mặt cô bỗng bị ai đó ngăn lại, có một bóng người cao lớn đứng ngay trước bàn học.
Nữ sinh bên cạnh vội vàng rũ sạch quan hệ: “Vị bạn học này, tôi biết chị thích giáo sư Lâm, nhưng chị cũng đừng làm phiền tôi nghe giảng được không?”
Trình Lộc: “…..”
Cô nâng mắt, quay sang trừng mắt với người đàn ông đang bày ra vẻ mặt không chút cảm xúc.
Từ góc độ này của cô nhìn sang, vừa hay có thể thấy được vòng eo thon nhỏ của Lâm Phùng.
Tuy anh gầy, nhưng chắc chắn không yếu, trên người anh chỗ nào cũng là cơ thịt bắp thịt săn chắc.
Lâm Phùng rũ mắt, anh mím mím môi, hàng mày cau lại, một vẻ muốn nói lại thôi.
“Nghe giảng bài.”
Trình Lộc gật đầu trả lời: “Vâng, giáo sư Lâm.”
Lúc này, những học sinh ở đây tuy vẻ ngoài vẫn ngoan ngoãn học tập, nhưng trong lòng đã nổi gió to sóng lớn.
Tuy rằng giáo sư Lâm rất đẹp trai, nhưng không ai chịu nổi vẻ nghiêm khắc khi anh lên lớp, anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ một học sinh nào. Chỉ cần làm ảnh hưởng đến giờ học, anh cũng tuyệt đối không nương tay.
Nhưng bây giờ, giáo sư Lâm lại hạ thủ lưu tình mấy lần với một nữ sinh làm ảnh hưởng đến giờ học, anh trở nên nhân từ như thế từ khi nào thế?
Đây vốn chẳng phải tác phong của giáo sư Lâm.
Những sinh viên ở đây bắt đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng rút ra được một đáp án duy nhất — Gần đây giáo sư Lâm đã thành tâm hướng Phật rồi.
Trình Lộc cũng không đùa giỡn nữa, cô đảo mắt nhìn quanh bốn phía. Những sinh viên này nhìn qua rất ngoan ngoãn, không giống với kẻ tình nghi chút nào.
Đang lúc cô nghĩ ngợi, nữ sinh bên cạnh lại mở miệng lần nữa: “Tôi tên Tề Văn, chị tên gì thế?”
Trình Lộc học theo dáng vẻ của Lâm Phùng, cô gõ lên bàn hai tiếng, nhàn nhạt nói: “Nghe giảng bài đi.”
Cô cũng ngẩng đầu lên nhìn sang chỗ Lâm Phùng, anh đứng trên bục giảng bày rõ sự lạnh nhạt của mình, mặc dù anh đang nói đến điểm quan trọng, nhưng giọng nói cũng chẳng chập trùng mấy.
Cũng không biết tại sao, cho dù giọng anh cứ lạnh nhạt đều đều, nhưng Trình Lộc cũng có thể nghe biết đây là điểm quan trọng.
Ánh nắng chiếu xuyên quan phòng học, có thể nhìn thấy những hạt bụi li ti bay dập dờn bên cạnh anh.
Dáng người anh thẳng tắp, đôi chân thon dài kia lộ ra rõ ràng.
Chỉ là anh đứng trên ấy, lại cảm giác đường anh tách biệt hoàn toàn với những người bên ngoài.
Cô nghe không hiểu Lâm Phùng nói gì, nghe đến mức cả người mệt mỏi, cô bèn thẳng thắn nằm nhoài xuống bàn học, không khỏi thở dài: “Tại sao càng nhìn càng cảm thấy giáo sư Lâm quen mắt thế này.”
Dường như Tề Văn ngửi được mùi bát quái, cô nàng nhạy bén quay sang nhìn cô.
Cô vẫn không nhìn ra được ý tứ trong mắt Tề Văn, chỉ là Lâm Phùng vốn đang giảng bài bỗng không lên tiếng nữa.
Lâm Phùng không lên tiếng, chợt nhìn về phía cô.
KHoảng cách giữa hai người không xa, ánh mắt này của anh khiến Trình Lộc cảm thấy sau lưng mình như có gai, lông tóc dựng hết cả lên.
Lâm Phùng nhíu mày, mặt mũi lạnh tanh.
Anh mím mím môi rồi thu hồi ánh mắt, cuối cùng giọng điệu giảng bài của anh cũng có chút chập trùng: “PV là lượt xem của trang, bình thường là thước đo….”
Trong giọng nói của anh, hệt như có thêm một phần nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng khi lắng nghe thì lại thấy chẳng hề khác gì trước đó.
Tề Văn nhân lúc Lâm Phùng không để ý, cô nàng ghé sát lại nói: “Chị nhỏ giọng chút đi, lỗ tai của giáo sư Lâm thính lắm.”
Trình Lộc nghĩ thầm hình như mình cũng chẳng nói gì.
Không phải cô chỉ cảm thán một câu…. Nhìn quen mắt thôi sao?
Từ lần đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Phùng trong trung tâm thể thao Lâm Sơn, cô đã cảm thấy người đàn ông này khá quen mắt rồi.
Giống như từng gặp, lại giống như chưa từng gặp.
Nếu từng gặp, dựa theo tính cách lẫn tướng mạo của Lâm Phùng, Trình Lộc sẽ chẳng thể nào quên được.
Hết một bài giảng, giữa lúc ấy có được mười phút nghỉ ngơi. Lâm Phùng ôm bình giữ nhiệt ngồi sau bàn trên bục giảng, biểu hiện mệt mỏi, không nhìn những sinh viên đang cười đùa bên dưới mà là quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời chói chang, đã chiếu liên tục nhiều giờ đồng hồ chẳng nghỉ.
Trình Lộc đi tới, đứng bên cạnh anh nói: “Giáo sư Lâm, tôi là người cục cảnh sát phái đến bảo vệ anh.”
Cô nói chuyện khá khách sáo.
Lâm Phùng không nhìn cô, anh chỉ lạnh nhạt giễu một tiếng, anh đã sớm biết Trình Lộc sẽ tới.
Hai người im lặng hồi lâu, Trình Lộc cúi đầu vừa nhìn, cô chợt thấy trong cái bình giữ nhiệt mày đen của Lâm Phùng dường như là nước ngâm kỷ tử, còn có cả mấy trái kỷ tử màu đỏ nhạt đang trôi nổi trong nước.
Trong bình giữ nhiệt là nước kỷ tử ngâm…. Giáo sư Lâm thật có hứng thú mà.
Lâm Phùng thấy Trình Lộc nhìn bình giữ nhiệt của mình nên anh bèn che miệng bình lại, cuối cùng nhìn sang cô: “Lên lớp đừng làm phiền tôi.”
“Tôi biết, sau đó tôi không nói chuyện là được đúng không?”
Lâm Phùng mím mím môi, muốn nói lại thôi.
Mặc dù anh không lên tiếng, nhưng cô cứ liên tục nhìn vào cơ thể anh như thế, anh cũng sẽ…. Không được tự nhiên!
Đến cuối cùng, anh vẫn giữ lại câu kia không nói ra, anh chỉ “Ừ” một tiếng rồi thôi.
Đến tiết hai, Trình Lộc đã yên tĩnh hơn rất nhiều, mãi đến khi tan học, Tề Văn mới lấy điện thoại ra nói: “Nào, quét mã thêm bạn đi, sau này giáo sư Lâm có động thái gì tôi sẽ nói cho chị biết ngay!”
Trình Lộc lấy điện thoại ra, một tiếp “bip” nhỏ vang lên, sau đó sắp xếp ngôn ngữ giải thích với Tề Văn: “Thật sự tôi không có quan hệ gì với giáo sư Lâm cả, tôi không phải fans của anh ta.”
Tề Văn nhíu mày nhìn cô: “Tôi hiểu tôi hiểu.”
Trình Lộc gửi lời mời kết bạn, sau khi thêm bạn với Tề Văn xong ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Phùng sắp đi xa đến không còn bóng dáng. Cô bèn đeo ba lô lên lưng, vội vàng đuổi theo.
Tuy Lâm Phùng tay dài chân dài, nhưng Trình Lộc được cái chạy nhanh, chỉ chốc lát sau cô đã đuổi kịp anh.
Chỉ là ngay giây phút đuổi kịp cuối cùng, cửa thang máy đóng lại.
Cô thấy thang máy đi thẳng xuống dưới, cô chẳng hề do dự mà chạy xuống tầng theo lối cầu thang bộ. Cô thẳng hề thở dốc lấy một tiếng, thế mà lại có thể xuống tầng cùng lúc với thang máy.
Lâm Phùng đi ra, nhìn thấy Trình Lộc đứng ngoài thang máy cười tủm tỉm thì lòng khẽ động.
Trời nóng bức thế này, cô lại chạy từ trên lầu xuống.
Anh đi tới, đứng trước mặt Trình Lộc rồi nặng nề thở dài một hơi: “Đi cùng đi.”
Văn phòng quản lý.
Lâm Phùng đi lấy tài liệu, đang đinh rời đi, còn Trình Lộc thì ở ngoài cửa chờ anh.
Mạc Kỳ xông vào, mặt mày ra chiều tức đến nổ phổi đến nơi, trán ông ta đã mướt mồ hôi. Có lẽ là do ông ta quá đỗi tức giận nên đi khá nhanh, không nhìn thấy Trình Lộc, chỉ xem cô là học sinh nào đó đến văn phòng tìm giáo viên phụ đạo.
Mạc Kỳ đi vào, nói với Lâm Phùng bằng vẻ tức giận cực kỳ: “Giáo sư Lâm, lớp hai của trường Thương Mại Quốc Tế chọc tôi tức chết rồi, đã năm hai rồi mà chẳng hề biết cái gì cả!”
Lâm Phùng không đáp lời, anh đặt tài liệu vào ngăn kéo.
Lúc này Mạc Kỳ mới chú ý đến Trình Lộc, ông ta há miệng: “Hóa ra là cảnh sát Trình à, ha ha.”
Mạc Kỳ dùng ánh mắt quái dị đảo qua đảo lại giữa cô và Lâm Phùng, Lâm Phùng chỉ lạnh lùng nhìn Mạc Kỳ: “Không ăn cơm trưa à?”
Mạc Kỳ cười lên: “Không được, tôi không đi ăn cùng cậu được, vợ tôi đang chờ tôi ở nhà.”
Lâm Phùng vốn chẳng có ý định mời khách đi tới chỗ Trình Lộc, Trình Lộc bèn đi theo sau anh. Ánh nắng bên ngoài khá gắt, vừa ra đã cảm nhận được một luồng không khí nóng ập đến, nóng đến nghẹt thở.
Trình Lộc hỏi: “Giáo sư Lâm, anh đi đâu thế?”
Lâm Phùng đi đằng trước cô, khách sáo trả lời lại cô: “Về nhà.”
Trình Lộc gật đầu, cô vẫn đi theo anh. Bây giờ tổng cục đã bắt đầu điều tra xuất xứ của chuyển phát nhanh cũng như camera giám sát, theo chiều hướng này thì chừng ba ngày là có thể phá án. Chuyện cô cần làm bây giờ là đi theo bảo vệ Lâm Phùng giờ giờ phút phút, tránh cho kẻ xấu thừa cơ ra tay.
Trước khi Lâm Phùng lên xe, bàn tay đưa ra mở cửa xe của anh bỗng khựng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn Trình Lộc, bởi vì cô lùn hơn anh một đoạn, vì thế anh không thể không cúi đầu nhìn cô.
Chỉ nghe anh nhíu mày hỏi: “Cô muốn đi cùng tôi à?”
Trình Lộc gật đầu: “Tất nhiên, cấp trên đã bảo tôi phải ở cùng anh.” Cô dừng một chút, cô chợt nhớ gần đấy những người quanh mình đều nói cô là fans này fans nọ. Cô sợ Lâm Phùng suy nghĩ nhiều nên bèn giải thích một câu: “Tôi chỉ vì hoàn toàn nhiệm vụ, không hề có lòng riêng gì cả.”
Lâm Phùng mở cửa xe: “Lên xe.”
Trình Lộc cười lên, ngồi đằng sau xe.
Cô vốn tưởng với kiểu tính tình này của Lâm Phùng sẽ khá vướng tay vướng chân, cô cũng đã định mình sẽ ngồi xổm trước nhà Lâm Phùng rồi, nhưng không ngờ lần này Lâm Phùng lại dễ nói chuyện như thế.
Trên xe có máy điều hòa, không khí mát mẻ hơn bên ngoài nhiều.
Cô lấy điện thoại di động ra báo cáo tình huống cho lão Chu hay, vừa mở vòng bạn bè lên đã chợt nhìn thấy Hứa Qua đăng tải tin tức đính hôn, trai tài gái gắc, nhìn qua rất xứng đôi.
Thậm chí còn có người hỏi đến chuyện của Trình Lộc.
Cô rời khỏi phần bình luận, cô chẳng nói gì cả, bởi vì bây giờ chuyện của Hứa Qua đã không còn liên quan gì đến cô nữa.
Nhà Lâm Phùng cách trường không xe, lái xe mười mấy phút đã đến. Anh đi xuyên qua khu chung cư hạng sang, sau đó anh dừng xe trong bãi đỗ xe của biệt thự xong Trình Lộc mới bèn xuống xe.
Lâm Phùng đi đằng trước, bước đến cửa lớn biệt thự, anh vừa mới nhập mật khẩu nửa chừng thì bỗng dừng lại.
Trình Lộc cảnh giá, cô dùng nửa người mình ngăn trước Lâm Phùng.
Lâm Phùng liếc mắt nhìn cô, anh không nói gì.
Trong nhà vang lên tiếng động khá nhẹ, Trình Lộc ngửa đầu ra hiệu Lâm Phùng đừng lên tiếng, cô nhỏ giọng nói: “Nhập mật khẩu vào trước đã.”
Lâm Phùng tiếp tục ấn mật khẩu, Trình Lộc mở mắt nhìn, bàn tay ở ngay trước mặt cô kia có những khớp xương rõ ràng.
Trình Lộc quét mắt nhìn qua một cái, chẳng qua cô cảm thấy bàn tay này thật đẹp thôi.
Sau khi nhập mặt khẩu, cánh cửa “cạch” một tiếng mở ra.
Lâm Phùng vô thức muốn bảo vệ Trình Lộc đằng sau, chỉ là Trình Lộc nào giống các cô gái khác. Bình thường cô đều sẽ xông lên trước người khác, cô rất thích ngăn chặn những nguy hiểm trước mặt thay cho người khác.
Hoặc đây chính là bệnh nghề nghiệp của cô.
Đi vào, sau cửa có một bóng người, Trình Lộc nhanh tay lẹ mắt cô chỉ dùng hai chiêu đã thuần thục khống chế được người kia. Sau đó từ trong biệt thự vang lên một tiếng rít gào kinh động trời đất: “Aaa! Là tôi là tôi! Đau quá!”
Lâm Phùng cảm thấy giọng nói này có hơi quen thuộc, anh đi tới bên cạnh Trình Lộc, nhìn khuôn mặt khá quen kia nhưng lại chẳng hề ngăn cản: “Nó tự tiện xong vào nhà dân, có thể đưa đến cục cảnh sát giáo dục lại không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT