Trong nhà Lâm Phùng.

Anh vừa từ bệnh viện về, quản lý đang giúp anh lấy xe lăn xuống cho anh. Chợt thấy cửa nhà anh bị ai đó mở ra, một cô gái nhỏ mặc áo lông màu hồng chạy tới.

Đôi mắt Hứa Tú vẫn còn sưng đỏ, vừa thấy Lâm Phùng đã không nhịn được rơi lệ.

Cô nàng chạy tới, nhìn quản lý đằng sau: “Anh về trước đi, tôi có thể chăm sóc chú tôi.”

Quản lý nhìn Lâm Phùng, sau khi nhận được ánh mắt của Lâm Phùng mới lái xe rời đi.

Hứa Tú đẩy Lâm Phùng vào nhà, cô nàng từ đằng sau hỏi Lâm Phùng: “Chú nhỏ, chân chú vẫn chưa khỏi à? Cháu nhớ sắp hơn một tháng rồi.”

“Mấy ngày nữa là ổn.” Lâm Phùng trả lời, anh liếc thấy Hứa Tú lại rơi nước mắt, khẽ mím môi, hiếm khi có kiên nhẫn hỏi nhiều một câu: “Sao lại khóc?”

Nghe Lâm Phùng hỏi thế, Hứa Tú bèn ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Phùng mà khóc òa lên, âm thanh bi ai, hệt như nhà họ Hứa bị phá sản rồi.

Lâm Phùng khẽ sờ vành tai mình, cánh môi mỏng mấp máy: “Nói chuyện.”

Cuối cùng Hứa Tú cũng ngừng khóc, cô nàng thút thít, lại bĩu môi, cố gắng nhịn không rơi nước mắt nữa. Cô nàng ngồi xổm đến mức thấy chân mình tê rần, lúc này chẳng chút ngại nào ngồi bệt xuống sàn nhà. Cảm nhận sự lạnh lẽo từ đầu ngón chân lan đến tận chân tóc.

Cô nàng rùng mình một cái, cả người nổi lên một lớp da gà.

Hứa Tú nói với Lâm Phùng: “Chú nhỏ, ba mẹ cháu rất quá đáng, họ dựa vào cái gì mà sắp đặt cuộc đời cháu, cứ khăng khăng bắt cháu phải ra nước ngoài học? Cháu không muốn đi, cháu học trong nước thì có sao? Sao lại khiến gia đình mất mặt?” Cô nàng giương khuôn mặt nhỏ lên nhìn Lâm Phùng, nước mắt rưng rưng: “Chú nhỏ cũng học đại học trong nước mà, đại học trong nước thì đã sao?”

Không biết Lâm Phùng nghĩ đến điều gì mà có hơi hoảng hốt, ngón tay anh vô thức siết lại, anh hít một hơi: “Vậy cháu ở lại đi.”

Hứa Tú lau nước mắt trên mặt, nước mũi cũng dính theo đó. Lâm Phùng có hơi ghét bỏ mà lăn xe nhích sang chỗ khác, Hứa Tú cong khóe môi lên: “Chú nhỏ, cháu biết chú là tốt nhất!”

Lâm Phùng không nói gì, anh lăn xe vào phòng sách của mình.

Lúc này, trời tối người yên, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng chương trình trên tivi mà Hứa Tú đang bật xem, có lẽ tâm trạng của cô nàng đã ổn định lại, Lâm Phùng len lén nghe một chút, nghe đến lúc cô nàng bật cười vì chương trình trên tivi mới thở phào một hơi.

Anh lấy điện thoại di động mở wechat định nhắn tin cho Trình Lộc, khi anh mở mục nhật ký trò chuyện với cô lên, lại không tự chủ mà nở nụ cười.

Anh chưa từng hài lòng thế này, cuối cùng anh cũng đã dùng sự chân thành của mình cảm động Trình Lộc, Trình Lộc cũng đã đồng ý suy nghĩ thật kỹ.

Anh lưu lại bức ảnh đại diện của Trình Lộc, anh tìm trên wechat rất lâu nhưng chẳng tìm được ảnh nào giống với ảnh của cô. Mãi đến khi anh lên Baidu tìm kiếm, lúc này mới tìm được.

Rất nhanh anh đã đổi ảnh đại diện của mình thảnh ảnh giống hệt với ảnh của Trình Lộc.

Lâm Phùng càng nhìn càng thấy con mèo trong ảnh đại diện này đáng yêu, anh lặng lẽ quyết định, anh phải nuôi một con mèo, giống hệt với con mèo trong bức ảnh này.

Anh vẫn chưa thoát ra, chợt thấy Thẩm Linh gửi tin nhắn đến cho anh: [Lâm Phùng, mẹ muốn gặp bạn gái của con, đã nói lâu thế rồi mà mẹ còn chưa gặp được nữa.]

Một câu của Thẩm Linh khiến Lâm Phùng từ thiên đàng rớt xuống địa ngục.

Anh đã quên mất mình đã từng gây ra một trò cười cho Trình Lộc, đúng là xấu hổ gần chết.

Anh khẽ mím môi, trả lời lại Thẩm Linh: [Không còn bạn gái nữa.]

Chưa đến nửa hồi chuông sau Thẩm linh đã gọi điện đến, Lâm Phùng chậm rãi nhận cuộc gọi, Thẩm Linh nóng lòng hỏi: “Lâm Phùng, chuyện bạn gái con là thế nào? Sao lại không còn nữa? Có phải con đối xử không tốt với người ta không? Mẹ biết mà, bình thường tính tình con đã không tốt, có phải con chọc người ta không vui rồi không? Nếu là vậy, con mau đi xin lỗi đi.”

Thẩm Linh nói tiên lục như pháo nổ, Lâm Phùng hơi bối rối, trước đây Thẩm Linh không phải người có tính nết này, sao bây giờ bà lại càm ràm dông dài như thế.

Đặc biệt là khi nói đến chuyện bạn gái anh.

Anh có hơi bất đắc dĩ: “Không sao, chỉ là trước đó con hiểu lầm, cô ấy đã đồng ý sẽ suy nghĩ ba tháng.”

Thẩm Linh có hơi bận lòng, dù sao thì trong bốn người anh chị em, chỉ còn lại mỗi Lâm Phùng chưa lập gia đình, mà ngay cả một người bạn gái cũng chẳng có. Chuyện thế này sao Thẩm Linh có thể không lo lắng được.

Hai người nói thêm vài câu, Lâm Phùng bèn cúp máy trước. Anh tìm một người mua một con mèo bông giống hệt với mèo trong bức ảnh, đợi đến khi Trình Lộc đồng ý với anh, anh sẽ tặng cho cô.

Một đêm này, cho đến hôm nay, là đêm ngon giấc nhất của Lâm Phùng.

Tuy rằng hôm sau bị người đánh thức từ rất sớm.

Hôm sau, trời còn chưa sáng anh đã nghe được tiếng chuông cửa vang lên liên tục, ngay sau đó, điện thoại của anh cũng reo lên.

Anh ngồi dậy từ trên giường, mặt mày đen lại, rõ ràng đang rất khó chịu.

Anh nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại, thế mà lại là Lâm Bích, nghĩ thôi cũng biết bà ta đến đây vì Hứa Tú.

Anh thở ra một hơi đầy không vui, anh nhận cuộc gọi, giọng của Lâm Bích vang lên từ đầu dây với vẻ tức giận: “Lâm Phùng, mau mở cửa ra! Chị biết Hứa Tú đang ở chỗ của cậu!”

Lâm Phùng cười lạnh một tiếng, anh chẳng nói lấy một câu đã cúp máy.

Nhưng, tiếng chuông cửa vẫn cứ vang lên không ngừng.

Lâm Phùng mỏi mệt xoa nhẹ mi tâm, anh vịn tường chậm rãi ra ngoài. Hứa Tú đang núp trên ghế sofa run lẩy bẩy, cô nàng nhỏ giọng nói với Lâm Phùng: “Chú nhỏ, đừng mở cửa, mẹ cháu muốn đánh chết cháu đó.”

Lâm Phùng nhìn cô nàng ý bảo yên tâm: “Có tôi ở đây.”

Anh đi tới mở cửa, cửa vừa mở ra, Lâm Bích đã xông vào ngay, bà ta đụng cho Lâm Phùng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã xuống sàn. Anh vịn tường đứng vững, cũng định đóng cửa lại.

Đôi con ngươi anh thâm trầm, ý lạnh luân chuyển không ngừng, anh lên tiếng với vẻ không vui: “Lâm Bích, chị xem đây là nhà ai thế?”

Giọng anh lành lạnh, vang lên một cách bất thình lình như thế thật khiến người ta phải rùng mình một cái.

Nhưng tốt xấu gì Lâm Bích cũng là người lăn lộn trên thương trường quen rồi, cũng chẳng bị dáng vẻ này của Lâm Phùng dọa cho gần chết. Bà ta chỉ thoáng hoảng hốt rồi lại bình tĩnh lại, cuối cùng giọng điệu cũng hơi hoàn hoãn lại: “Hứa Tú ở đây à?”

Thật ra Lâm Bích đã sớm thấy được Hứa Tú đang núp trên sofa, bà ta hỏi Lâm Phùng cũng chỉ là một quy trình mà thôi, tránh chọc giận Lâm Phùng.

Lâm Phùng hơi híp mắt lại, anh quay đầu liếc Hứa Tú, thấy cô nàng đang núp trên ghế sofa, đã sợ đến sắp khóc rồi.

Anh quay đầu lại, chậm rãi tránh ra một lối: “Vào đi.”

Trong nhà vang lên tiếng gào đầy kinh ngạc lẫn bi ai của Hứa Tú: “Chú nhỏ!”

Nhưng Lâm Bích đã vào rồi, ánh mắt giận dữ trừng trừng Hứa Tú, bà ta đi thẳng tới định ra tay với Hứa Tú.

Lâm Phùng bị thương, anh đi hơi chậm, lúc đi cũng khập khễnh.

Anh chậm rì rì đi tới, lên tiếng nói: “Dừng tay.”

Chỉ một câu nhẹ bẫng như thế, Lâm Bích dừng tay thật. Bà ta ngồi đối diện Hứa Tú, nghiêm mặt lại bày ra vẻ gia trưởng, đây là dáng vẻ khi Lâm Bích tức giận.

Lâm Phùng ngồi xuống bên cạnh Hứa Tú, anh ngồi một cách ưu nhã, nhấc mí mắt lên không mặn không nhạt nhìn Lâm Bích: “Chị và ông Hứa không quá hợp làm cha mẹ.”

Hứa Tú bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phùng, trong đôi mắt đỏ ửng kia là vẻ sợ hãi.

Cô nàng lén nhìn Mẹ mình, sắc mặt Lâm Bích đã khó coi chết đi được. Lâm Bích siết chặt tay, bà ta cười giễu một tiếng: “Lâm Phùng, đừng trách chị đây nói thật, người như cậu trước nay cứ quái gở thế nào ấy. Đừng nói là bạn, ngay cả người nhà mà cậu cũng chẳng muốn thân thiết. Cậu lấy dũng khí đâu ra để nói chúng tôi không xứng làm cha mẹ? Cậu thì biết cái gì?”

Hứa Tú cuống lên, sao bà ta có thể nói Lâm Phùng như thế chứ?

Tuy quan hệ của Lâm Phùng và người nhà không tốt thật, nhưng chuyện này có thể trách ai? Ngược lại, Hứa Tú và Lâm Phùng có quan hệ cực tốt, cô nàng cũng rất thích Lâm Phùng.

Cô nàng cắn răng gọi một tiếng: “Mẹ, mẹ đừng nói bậy!”

Lâm Phùng rũ mắt xuống, cánh mi anh khẽ run run. Anh cẩn thận suy nghĩ lại, dường như anh thật sự không có bạn bè.

Anh khẽ nhấp môi: “Tôi có bạn.”

Anh mở wechat lên, vội vàng gửi tin nhắn cho Trình Lộc. Đầu tiên anh gửi một biểu tượng cảm xúc đáng thương, đây là Triệu Trừng gửi cho anh, anh bèn gửi cho Trình Lộc.

Anh nói vào thanh đối thoại: “Em có thể đến nhà tôi một chút không?”

Trong cục cảnh sát, Trình Lộc đã lấy được tư cách đến tỉnh huấn luyện, vốn dĩ cái tên còn lại là lão Chu, nhưng lão Chu đồng ý nhường cơ hội này cho thanh niên trẻ, cho nên đã cho La Thứ.

Quyết định cuối cùng, người đi tỉnh huấn luyện là Trình Lộc và La Thứ.

Hai người đang định về nhà thu dọn đồ, Trình Lộc lại nhận được tin nhắn từ Lâm Phùng.

Khóe môi cô khẽ cong cong, hỏi: “Sao thế?”

Lâm Phùng chẳng định che giấu, ngón tay anh gõ nhẹ lên bàn, vốn chẳng quan tâm gì đến Lâm Bích, anh nói với Trình Lộc: “Chứng minh tôi có bạn bè.”

Bước chân Trình Lộc dừng lại, gió lạnh thổi đến khiến cô rùng mình một cái. Cô nghiêng đầu nhìn La Thứ, rồi vẫy vẫy tay với cậu ta: “La Thứ, cậu về trước đi, không cần đưa tôi đâu, tôi đi tìm bạn.”

“Hả? Chị đi tìm ai? Chị Lộc, hay em đưa chị đi?”

“Không cần, sáng ngày mốt nhớ đến đón tôi đấy.”

“Được được.” La Thứ nở một nụ cười thật tươi: “Chị Lộc, đi đường cẩn thận!”

Ra khỏi cục cảnh sát, Trình Lộc gọi một chiếc xe đi thẳng đến nhà Lâm Phùng. Vừa đến ngoài nhà, chợt nghe được giọng nói lạnh lùng của Lâm Phùng vang lên: “Cần gì phải áp đặt thứ mấy người muốn lên người nó?”

Tuy giọng điệu của Lâm Phùng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng Trình Lộc đã quá quen với anh, cũng biết được tính cách anh, cô vừa nghe giọng điệu này đã nhận ra chút giận dỗi bên trong.

Lâm Phùng rất hiếm khi tức giận, thật sự không biêt chuyện gì lại khiến anh tức như thế.

Cừa không khóa, cô đẩy cửa vào, thấy trong phòng khách có ba người ngồi, bầu không khí cực lúng túng.

Lâm Bích đang định trả lời lại Lâm Phùng, chợt nghe tiếng động nên dừng lại. Bà ta ngẩng đầu lên nhìn, thế mà lại thấy được cô cảnh sát quèn chẳng có gì kia, cũng chính là bạn gái cũ của Hứa Qua.

Lâm Bích nhíu mày, bà ta nhớ đến lời nhắc lần trước của Lâm Phùng mà không nhịn được liếc mắt nhìn anh.

Trình Lộc bình tĩnh lại, trong lòng có chút sợ hãi, cô chậm rãi đi tới. Cuối cùng trong ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Phùng cũng sinh ra chút nhiệt độ, khóe môi anh cong cong, anh vỗ vỗ bị trí bên cạnh mình, mềm giọng nói với Trình Lộc: “Đến đây ngồi đi.”

Trình Lộc bước sang ngồi, lúc này mới phát hiện cô đang đối diện với Lâm Bích.

Hứa Tú đỏ mắt lên đầy tủi thân nhìn sang, cô nàng méo miệng gọi một tiếng: “Chị Tiểu Lộc.”

Lâm Bích trừng mắt với Hứa Tú: “Câm miệng! Con gọi chị cái gì, cũng chẳng nhìn xem mình có thân phận gì, cô ta là cái thá gì hả!”

Lâm Bích độc mồm thành thói, hơn nữa bà ta cũng chẳng ưa gì bạn gái cũ này của Hứa Qua, vì thế nên cũng thuận miệng giễu cợt một tiếng. Mới vừa nói chuyện, bà ta lập tức cảm nhận được một ánh mắt lạnh băng quét ngang người mình.

Bà ta ngẩng đầu lên nhìn thử, vừa hay đón đúng ánh mắt Lâm Phùng.

Dưới đáy mắt là ý lạnh tựa hầm băng.

Trình Lộc cong môi mỉm cười: “Dì à, tôi không quan tâm thân phận của mấy người là gì, dù sao thì từ cử chỉ của dì mà nói, tôi đã biết ngay dì chẳng được giáo dục đầy đủ. Nói xấu sau lưng người ta là quá lắm rồi, thế mà còn nói xấu ngay trước mặt người ta nữa chứ. Tôi chẳng biết phải có thân phận gì mới có được sự giáo dưỡng này.”

“Cô!”

Lâm Phùng không nhìn Lâm Bích nữa, anh quay đầu sang Trình Lộc. Trình Lộc cảm nhận được ánh mắt anh nên cũng nhìn lại anh, Lâm Phùng khẽ cười, anh mở miệng nói: “Đúng là không nên gọi em một tiếng chị.”

Mọi người đều nhìn về phía Lâm Phùng.

Dái tai của Lâm Phùng hơi đỏ lên, nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ bình tĩnh: “Đợi thêm vài ngày nữa, nên gọi cô ấy là thím nhỏ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play