Sau khi xuất viện, Trình Lộc đã cảm ơn Lâm Phùng và nói lần sau sẽ mời anh ăn cơm. Nhưng sau đó trong cục nhận một vụ án lớn, bận đến tối mặt tối mũi, Trình Lộc cũng quên mất chuyện này.

Sắp đến cuối tháng chín, cuối cùng Trình Lộc mới được rảnh rỗi. Tần Văn Hương cũng đã xuất viện về viện mồ côi.

Trình Lộc đến viện mồ côi ăn cơm trưa với Tần Văn Hương và bọn nhỏ, cô vừa nghỉ ngơi một chút lại nghe điện thoại vang lên tiếng chuông thông báo dồn dập.

Cô lấy điện thoại ra, mở wechat nhìn thử thì mới thấy có một bạn học trong nhóm bạn học cũ vẫn luôn nhắc tên cô.

Cô nhấn vào, thế mà người đó lại là Đỗ Khê.

Trình Lộc kéo lên trên một chút, cô thấy Đỗ Khê đang chuẩn bị tổ chức một buổi họp mặt bạn học, vừa hay sắp đến quốc khánh, có rất nhiều bạn học được nghĩ phép cho nên đề nghị này của Đỗ Khê được hưởng ứng khá nhiều.

Đỗ Khê còn đang không ngừng nhắc tên Trình Lộc, hỏi cô có thời gian đi không.

Trình Lộc thấy có vài người bạn chơi khá thân với mình trong nhóm cũng đi, dưới sự khuyên bảo của mấy người bạn tốt ấy, Trình Lộc đã đồng ý, cũng đáp lại một tiếng trong nhóm.

Lập tức có người nhảy ra cười nhạo Trình Lộc: [Trình Lộc cậu muốn đi thật à, tiếc là Hứa Qua không đến ha ha.]

Trình Lộc còn chưa có phản ứng gì, Đỗ Khê đã nói: [Hướng Đông cậu có ý gì thế? Hứa Qua người ta bây giờ đã đính hôn rồi, cậu còn ăn nói như thế được à, cậu không muốn cho Hứa Qua và Trình Lộc dễ chịu đúng không?]

Tin nhắn trong nhóm lập tức biến thành toàn đâu chấm hỏi, dường như không thể ngờ nổi. Đỗ Khê vẫn luôn bất hòa với Trình Lộc, sao bây giờ lại đứng ra nói chuyện cho Trình Lộc thế?

Trình Lộc đoán, có lẽ Đỗ Khê đang cảm ơn cô vì chuyện ở ngân hàng Phổ Thiện. Cô cũng không trả lời lại trong nhóm, ném điện thoại sang một bên rồi giục Tần Văn Hương uống thuốc.

Tối đến, Trình Lộc tìm Lý Thừa Nguyệt mượn tiền, cuối cùng cũng gom được sáu trăm nghìn tệ trả cho Hứa Qua.

Cô gọi điện thoại cho Hứa Qua, giọng anh ta khàn khàn hệt như bị cảm. Trình Lộc cũng không nói gì khác, cô nói thẳng: “Hứa Qua, anh gửi số tài khoản của anh cho tôi, tôi chuyển tiền trả lại anh.”

Giọng nói hơi lười biếng của Trương Xảo Yên vang lên từ đầu dây bên kia: “Ai thế?”

Hứa Qua cũng không giấu diếm, anh ta nói với Trương Xảo Yên: “Là cảnh sát Trình.”

Anh ta dừng một chút rồi mới nói tiếp với Trình Lộc: “Em không cần trả lại cho anh, chú của anh đã trả giúp em rồi.” Anh ta có hơi bất đắc dĩ cười một tiếng: “Còn tiện thể cho anh thêm một trăm nghìn tiêu vặt.”

Trình Lộc nhíu mày, đầu tiên cô cảm thấy một trăm nghìn tiền tiêu vặt đúng là xa xỉ.

Sau đó lại không khỏi bất ngờ, sao Lâm Phùng lại trả tiền thay cô?

Tất cả tâm tư của Trình Lộc đều đặt hết vào Lâm Phùng, cô không nhiều lời với Hứa Qua nữa, nhanh chóng cúp máy.

Cô mở wechat ra rồi do dự một lúc lâu, cô thấy lần liên lạc cuối cùng với Lâm Phùng là một tháng trước. Khi đó cô còn đang ở bệnh viện, Lâm Phùng ngày ngày chạy vào bệnh viện trông cô.

Thật ra Lâm Phùng thật sự là một người rất tốt, chỉ là tính cách của anh có hơi thiếu hụt mà thôi. Trong lòng anh đang nghĩ gì đều không để người khác biết được, luôn giương vẻ mặt lạnh lùng ra, dáng vẻ xa cách ngàn dặm.

Trừ những chuyện đó ra, Lâm Phùng vẫn là một đối tượng rất lý tưởng.

Nếu không phải vì gia thế và Hứa Qua, có lẽ Trình Lộc đã bị Lâm Phùng làm cảm động rồi.

Cô thở dài thườn thượt, gửi một tin wechat cho Lâm Phùng: “Giáo sư Lâm, tôi nghe Hứa Qua nói anh đã trả tiền lại giúp tôi, anh cho tôi số tài khoản được không? Tôi chuyển trả lại cho anh.”

Cô chờ rất lâu, Lâm Phùng vẫn không trả lời lại.

Cô hoàn toàn không tưởng tượng nổi, Lâm Phùng sau khi nhìn thấy tin nhắn đã sững sốt trên ghế cạnh bàn sách rất lâu, ngay cả quyển sách đặt trước mặt cũng chẳng được lật trang nữa.

Ngón tay Lâm Phùng chạm vào màn hình điện thoại, trên màn hình là nhật ký trò chuyện với Trình Lộc.

Trình Lộc nói sẽ trả tiền cho anh.

Anh có hơi tức giận, thân là bạn trai cũ, anh cho bạn gái cũ chút tiền tiêu vặt thì đã sao? Có cần nói đến chữ trả tiền thế này không?

Lâm Phùng càng nghĩ càng tức, phụ nữ đúng là kiểu nói thay lòng là thay lòng ngay. Trước đó còn tìm mọi cách khiến anh thích mình, đi khắp chỗ tìm cơ hội gặp mặt anh, nhưng bây giờ thì sao? Một khi chơi đùa đủ rồi, có được trái tim của anh rồi thì lại muốn vứt đi!

Cô thật sự nghĩ Lâm Phùng anh không phải cô thì không được à?

Lâm Phùng tức giận rời khỏi nhật ký trò chuyện với Trình Lộc, anh lại mở một nhật ký trò chuyện khác ra, gửi một tin nhắn thoại đến cho Hứa Tú: “Phải làm sao mới khiến phụ nữ vui vẻ?”

Giáo sư nhỏ bé online đợi.

Hứa Tú cả ngày rảnh rỗi, gần như chỉ mới một giây đã trả lời lại Lâm Phùng.

“Ôi? Chú nhỏ muốn lấy lòng chị Tiểu Lộc sao?”

“Cháu thấy chị Tiểu Lộc là kiểu phụ nữ hơi thẳng, chú phải thể hiện mình là tổng giám đốc bá đạo mới được.”

Tin nhắn của Hứa Tú được gửi tới không ngừng, Lâm Phùng mở hết tin này đến tin khác ra nghe.

Tin đầu tiên vẫn bình thường, tin thứ hai lại khiến Lâm Phùng hơi khổ não, tổng giám đốc bá đạo là gì?

Hứa Tú lại gửi đến tin nhắn thoại thứ ba: “Chú nhỏ, cháu có một cách tuyệt diệu đây! Chú phải nhấn chị ấy lên bàn hôn, lên tường hôn, hôn đủ thứ! Để chị Tiểu Lộc thần phục sự bá đạo của chú, không thể nào kiềm chế được nữa!”

Tay Lâm Phùng run lên một cái, anh cảm thấy Hứa Tú thật không biết rụt rè. Anh cảm thấy mình phải thảo luận chút vấn đề giáo dục với Hứa Tú, không thể chỉ lo mỗi Hứa Qua mà quên mất Hứa Tú được.

Những kiểu hôn thế này là điều một cô gái có thể nói ra được à?

Đúng là làm càn!

Lâm Phùng anh là một giáo sư, là một người làm ngành giáo dục, sao có thể làm ra loại chuyện không biết xấu hổ đó được!

Nhưng điện thoại anh vẫn vang lên tiếng thông báo không ngừng, Hứa Tú vẫn đang gửi tin nhắn tới, Lâm Phùng sợ những tin nhắn phía dưới lại là mấy câu nói không biết xấu hổ. Anh quyết định thẳng tay xóa bạn Hứa Tú.

Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh lại.

—–

Quốc Khánh, hôm nay Trình Lộc được nghỉ.

Bạn học đã hẹn tụ tập vào buổi trưa, cô lăn lộn đến gần trưa mới xuống lầu chuẩn bị đón xe đến chỗ hẹn.

Vừa mới xuống lầu đã thấy lớp trưởng lái xe ngang, cậu ta quay kính xe xuống, cười với Trình Lộc: “Tiểu Lộc, thật trùng hợp, cậu cũng đến chỗ mấy bạn học à?”

Trình Lộc đi tới, cũng nở nụ cười với lớp trưởng: “Đúng vậy.”

“Vậy thì tốt, cậu lên xe đi, chúng ta cùng đi, cậu cũng không cần đón xe phiền phức.”

Trình Lộc gật đầu, cô cũng không ngại, có xe chở miễn phí thì ngồi thôi.

Cô mở cửa xe rồi ngồi vào, cô theo bản năng nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy lớp trưởng đang thông qua gương chiếu hậu nhìn lại cô. Cô cũng không để ý, chỉ nghe lớp trưởng nói: “Bây giờ còn khá sớm, Đỗ Khê vừa nói với tôi bạn học vẫn chưa đến được một nửa.”

Cậu ta lái xe đi, Trình Lộc ngồi đằng sau mở wechat lên. Tin nhắn cô gửi cho anh vào đêm hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy anh trả lời.

Trình Lộc không yên lòng đáp lại một tiếng: “Có lẽ mọi người đều định đúng giờ mới đến.”

Lớp trưởng lại tiếp tục nói với Trình Lộc: “Ha ha, khi đó mọi người cũng giống như bây giờ, cũng chẳng tích cực chút nào. Mỗi lần huấn luyện đều chỉ có cậu đến sớm nhất.”

Trình Lộc giương mắt nhìn lên: “Đúng rồi, lớp trưởng cũng đến sớm.”

“Không sớm.” Lớp trưởng nói xong, không khí trong xe rơi vào im lặng.

Không khí yên lặng thế này khó tránh khỏi có phần lúng túng, lớp trưởng lại tìm đề tài: “Trình Lộc, cậu nghĩ tại sao lần này Đỗ Khê lại rủ cậu cùng tụ hợp với mấy bạn học thế?”

Trình Lộc tắt điện thoại, bỏ vào trong ba lô màu đen cô mang theo.

Cô mở miệng lên tiếng, giọng cô nhàn nhạt: “Lớp trưởng, thật ra cậu không cần tìm đề tài nói chuyện với tôi. Hơn nữa, hôm nay vốn không phải tiện đường, đúng không?”

Sau khi lớp trưởng tốt nghiệp đã làm việc ở khu Hoa Đông, vì thế cũng mua nhà ở bên kia. Mà chỗ của cậu ta và nhà của Trình Lộc là hai phương hướng trái ngược nhau, vì thế không thể tồn tại cách nói thuận đường được.

Lớp trưởng đã cố ý đến đón cô.

Lớp trưởng bị Trình Lộc vạch trần như thế cũng có hơi xấu hổ.

Lớp hưởng há miệng, đang định nói chuyện thì lại bỗng bị Trình Lộc chặn lại: “Cậu cảm thấy tôi và Hứa Qua đã chia tay, bây giờ tìm tới tôi, vừa lúc có thể bù vào chỗ trống ấy, cảm thấy chúng ta có thể đúng không?”

Cô chỉ là một cảnh sát nghèo rớt mồng tơi, trên người cô chẳng có một thứ gì đáng để người ta muốn cả. Vì thế, những điều Trình Lộc nói đến bây giờ là điều duy nhất lớp trưởng muốn.

Lớp trưởng mím môi, tốc độ xe cũng nhanh hơn một chút, cậu ta nở nụ cười miễn cưỡng. Nếu Trình Lộc đã phát hiện, vậy cậu ta cũng chẳng cần phải giấu giếm nữa: “Tiểu Lộc, cậu cũng biết từ năm đại học tôi đã thích cậu. Khi đó có Hứa Qua nên tôi không nói, bây giờ Hứa Qua đã đính hôn, vậy cậu….”

Trình Lộc cắt lời lớp trưởng, ngón tay xoắn nhẹ đuôi tóc mình, cô vén mái tóc ra sau tai, để lộ vành tay trắng loáng xinh xắn.

Cô nhìn quang cảnh đang lùi dần về sau ngoài cửa sổ, nói: “Chuyện này, tôi sẽ suy nghĩ.”

Lớp trưởng có hơi bất ngờ, không nghĩ Trình Lộc sẽ dễ nói chuyện như thế.

Nhưng suy nghĩ một chút thì cũng phải, dù sao tuổi của Trình Lộc cũng đã không nhỏ. Mà ngày thường cô ngoài nhiệm vụ thì là vụ án, người bình thường sẽ không hiểu cho công việc của cô, trừ cậu ta ra.

Lớp trưởng đáp: “Cậu cứ suy nghĩ cẩn thận, suy nghĩ rồi lại nói với tôi.”

“Ừ.”

Trình Lộc nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời hôm nay hơi chói chang. Đêm hôm qua dự báo thời tiết đã nói hôm nay sẽ có mưa giông, nhưng sáng nay lại thấy bầu trời trong veo, chẳng hề có vẻ sẽ có một trận mưa ào đến, cô cũng chẳng mang theo dù.

Hai ngày trước thời tiết mát mẻ, không ngờ cuối hạ còn phản công lần cuối, hôm nay có hơi nóng rồi.

Rất nhanh đã đến điểm họp mặt.

Đỗ Khê đã chọn một nhà hàng vịt quay cao cấp, lớp trưởng và Trình Lộc cùng đi vào. Vẫn còn hơn một nửa bạn học chưa đến, kể cả chủ sự của lần họp mặt này là Đỗ Khê cũng thong thả đến muộn.

Lớp trưởng tìm được phòng đã đặt trước, cậu ta mở cửa cho Trình Lộc. Trình Lộc vừa bước vào đã nghe một tiếng “Trình Lộc”, dường như có ai đó đã gọi.

Trình Lộc nhìn sang, ở giữa đám bạn học có một người bụng bia đầu sắp hói đang ngồi. Trong lúc nhất thời Trình Lộc không nhận ra được là ai, dù sao thì trước đây mọi người đều học trường cảnh sát, dưới cường độ huấn luyện kia, có rất ít người có được dáng vẻ thế này.

Mới một hai năm qua, những bạn học cũng đã thay đổi thật nhiều.

Lớp trưởng bước ra từ sau lưng Trình Lộc, cậu ta thấy dáng vẻ choáng váng của cô thì biết ngay là cô không nhận ra được ai. Cậu ta nhỏ giọng nói bên tai Trình Lộc: “Đấy là Hướng Đông.”

Trình Lộc như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, quả nhiên nhìn được chút dáng vẻ của Hương Đông trên cái người bụng bia kia.

Cô gật đầu với Hướng Đông một cái, cô cũng chẳng muốn quan tâm cho lắm, dù sao thì ngày đó trong nhóm bạn học cậu ta đã giễu cợt cô.

Trình Lộc đến chỗ mấy người bạn mình quen thân ngồi xuống, bạn của cô đang kể lại những chuyện mình gặp trong lúc làm việc, còn có cả những chuyện lừa gạt, giật gân trong công ty. Trình Lộc chống cằm lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một chút.

Nói một hồi, Hướng Đông bên kia lại không nhịn được chen vào: “Các cậu thế đã là gì, tôi ấy, tôi thức đêm mãi mới đạt đến thành tựu như bây giờ, các cậu có thấy tôi lái xe gì chưa?”

Hướng Đông đặt chìa khóa xe lên bàn, khiến cho đám người bên cạnh bợ đỡ một phen.

Trình Lộc chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn qua, sau đó thu hồi ánh mắt lại.

Hướng Đông lại tiếp tục nói: “Lúc đó không phải tôi được đưa đến cục cảnh sát Lâm Sơn à, phỏng vấn không đậu tôi xoay người đi thẳng đến Thượng Ngô, ha ha, một năm nay ấy, thật ra cũng làm ra được chút thành tựu, đây này, một hạn mục thôi đã lời được hơn một triệu rồi!”

Trình Lộc ngồi bên cạnh bạn thân lẩm bẩm một tiếng: “Vẫn thích khoe khoang chẳng khác gì trước đây.”

Hướng Đông chuyển đề tài, nhìn sang Trình Lộc rồi bật cười đầy châm chọc: “Tôi nói này, làm cảnh sát cái gì, ra ngoài bán bảo hiểm còn kiếm được nhiều tiền hơn làm cảnh sát nữa, cậu nói có phải không hả Trình Lộc?”

Trình Lộc nhận ánh mắt của Hướng Đông, vẻ mặt cậu ta đầy sự hung tợn, đôi mắt vì cười mà nheo lại thành một đường, nhìn qua thôi đã khiến người ta khó chịu.

Trình Lộc hạ độ cong nơi khóe môi xuống, cô không khỏi híp mắt lại.



Tác giả có lời muốn nói:

Giáo sư Lâm: Cưỡng hôn…. Như thế hình như không tốt lắm? Cảnh sát Trình có biết đánh người không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play