Trình Lộc vừa rửa trôi đi mệt mỏi cả một ngày, lúc cô bước ra khỏi phòng tắm cũng là lúc nhận được điện thoại của lão Chu, cô nhận điện thoại, vừa lau tóc vừa nghe lão Chu nói: “Tiểu Lộc, mười ngày nữa là ngày đính hôn của Hứa Qua, cháu có đi không? Hứa Qua đã mời tất cả mọi người ở cục cảnh sát chúng ta.”
Tất cả mọi người, cũng bao gồm Trình Lộc.
Trình Lộc có thể đoán được chi phí phẫu thuật của Tần Văn Hương là Hứa Qua thanh toán, cô im lặng một hồi, đang muốn mở lời bỗng nghe được giọng lão Chu vang lên lần nữa.
“Tiểu Lộc, cháu nghe chú nói, chuyện của cháu và Hứa Qua đã qua rồi, cháu cứ mãi thế này không phải cách, dù thế nào cũng nên mở lòng ra chứ? Hứa Qua là một người đàn ông tốt, thế nhưng trên đời này vẫn có rất nhiều đàn ông tốt.” Không biết lão Chu nghĩ tới điều gì, chợt nói thêm: “Cháu xem La Thứ, à không, đây không phải người đàn ông tốt, quên đi, La Thứ không được, vẫn là giáo sư Lâm đi.”
Trình Lộc thoáng sửng sốt, lúc này mới nhớ trước đó cô gửi tin nhắn cho Lâm Phùng xong đã không xem lại, bây giờ mở wechat ra xem, Lâm Phùng vẫn chưa trả lời lại.
Nhưng anh đã đăng tải một tin lên vòng bạn bè.
[Wow! Thì ra ăn mấy thứ này có thể ngăn ngừa lão hóa……]
Trình Lộc mím mím môi, cô vô thức muốn nhấn vào vòng bạn bè để xem thử, nhưng bên tai lại vang lên giọng của lão Chu: “Alo? Tiểu Lộc! Tiểu Lộc cháu còn đó không hả!”
Trình Lộc đáp một tiếng: “Vẫn còn.”
Cô nói: “Chú yên tâm, chuyện của cháu và Hứa Qua đã sớm qua rồi, cháu không phải kiểu người nâng lên được không bỏ xuống được, ngày đó cháu sẽ cùng đi với mọi người.”
Dù sao thì Hứa Qua đã thanh toán tiền thuốc thang giúp cô, thể nào cô cũng phải đi trả lại mới được.
Sau đó lão Chu lại nói chuyện với Trình Lộc thêm một hồi, mãi đến tận đồng hồ báo thức vang lên lúc mười hai giờ, nhắc nhở Trình Lộc nên đi ngủ, lúc ấy hai người mới cúp điện thoại.
Sau khi Trình Lộc gửi tin nhắn kia cho Lâm Phùng, quả nhiên Lâm Phùng đã không còn liên lạc với cô nữa.
Lúc này đến phiên Trình Lộc có hơi không yên tâm, cô vẫn thường mở nhật ký trò chuyện của Lâm Phùng ra xem, có chút sợ mình sẽ tổn thương đến trái tim chân thành của giáo sư Lâm.
Khi đối diện với La Thứ hoặc thậm chí là Hứa Qua cô đều chẳng có suy nghĩ cẩn thận như thế, nhưng khi đối với Lâm Phùng thì cô vẫn luôn cẩn thận, cô luôn cảm thấy Lâm Phùng không giống với những người khác.
Anh là con cưng trời sinh, học thức uyên thâm, hơn nữa còn có chút đáng yêu.
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình đã tổn thương đối phương.
Trình Lộc khổ não cào tóc, bên lão Chu đã chuẩn bị kỹ càng rằng tan làm sẽ đi mua bộ âu phục mặc đến lễ đính hôn của Hứa Qua, Trình Lộc lại nghĩ bản thân cô chẳng cần long trọng làm gì, cứ tùy tiện mặc một bộ là được.
Hôm nay cô phải trực đến nửa đêm, cũng không có thời gian đi mua quần áo với lão Chu.
Buổi tối, Trình Lộc đi ăn cơm ở nhà ăn về, Yến Tử đang nhân lúc nghỉ ngơi không có ai gửi một tin nhắn thoại bằng giọng điệu nũng nịu cho bạn trai mình. Trình Lộc đi tới, cô tặc lưỡi một tiếng.
Trình Lộc trêu: “Giọng điệu này của cô khiến tôi nổi hết da gà.”
Yến Tử xấu hổ cười một cái, nói Trình Lộc thật đáng ghét.
Trình Lộc quay lại vị trí của mình xử lý hồ sơ trên bàn, một ánh trăng tròn đã treo giữa trời đêm bên ngoài, có thể thấy, ngày mai là một ngày đẹp trời.
Hứa Qua chọn ngày tốt thật.
Lại nhìn điện thoại di động, Lâm Phùng vẫn không hề trả lời lại như cũ.
Lúc này, bỗng có một cuộc gọi đến, trên đường Phượng Hoàng xảy ra một vụ tấn công, hiện tại kẻ hành hung kia gần như đã mất trí.
Yến Tử và Lâm Phùng liếc mắt nhìn nhau, họ vội vàng dẫn theo hai người nữa chạy đến đường Phượng Hoàng. Khi đến đã nhìn thấy ngay một người đàn ông đang kéo một người đàn ông đầy máu khác, trái tim Trình Lộc nhảy lên một cái, cô quay đầu nói với Yến Tử: “Mau gọi cấp cứu!”
Cô lại nói với một viên cảnh sát khác ở bên cạnh: “Sơ tán người đi!”
Có hai, ba cảnh sát còn đang ngăn cản người đàn ông đang lên cơn kia, chỉ tiếc trong tay ông ta có một ống tuýp to dài, dường như ông ta còn từng luyện võ, đã có mấy người cảnh sát bị ông ta đánh.
Trình Lộc nhíu mày, cô chạy bộ sang bên đấy. Nhìn ống tuýp đang đập tới trước mặt mình, cô lách người tránh đi. Nhưng trong lúc sơ suất khi tiếp cận người kia, ống tuýp đã đập vào mu bàn tay của cô.
Đàn ông sức lớn, một ống tuýp hạ xuống, tay của Trình Lộc lập tức sưng lên, còn có cả máu tụ.
Trình Lộc nhìn xuống, cô vung quyền lên, nện thẳng vào mặt người đàn ông.
Sức của cô cũng lớn, một quyền này đã đánh cho người đàn kia hoảng hốt. Mấy cảnh sát gần đó nhân cơ hội ấy, mau chống khống chế người đàn ông.
Tiếng còi xe cấp cứu cũng vang lên ngay sau đó, mọi người nhanh chóng đưa người bị thương đến bệnh viện chữa trị.
Trình Lộc nhíu chặt mày, cuối cùng cũng có thể quan tâm đến tay của mình. Máu từ mu bàn tay chảy xuống theo ngón tay, nhìn qua bị thương rất nặng.
Yến Tử cũng cuống lên, cô nàng cũng vội đuổi theo xe cấp cứu đưa Trình Lộc đến bệnh viện.
Nhưng lúc này ở cục cảnh sát đang bộn bề nhiều việc, cô không thể ở lại thêm dược. Sau khi xử lý đơn giản xong, cô bèn cùng Yến Tử mau chóng về cục cảnh sát.
Đợi đến khi xử lý xong mọi chuyện, sau khi thông báo với người thân của người bị hại thì trời đã tờ mờ sáng.
Yến Tử và Hứa Qua không quen, vì thế nên không đến lễ đính hôn của anh ta. Nhưng cô nàng biết đến chuyện này cho nên đã để Trình Lộc về trước, chuyện còn lại cô nàng sẽ xử lý.
Trình Lộc nhìn đồng hồ thì thấy lúc này đã gần sáng, cô cũng không xử lý lại vết thương trên tay mình mà đi thẳng về nhà, tìm một bộ đồ để thay.
Một bộ đồ thể thao, mặc thế này đến lễ đính hôn thì có vẻ hơi kỳ quái.
Trình Lộc lại tìm, trong tủ quần áo không có váy. Cô gọi điện thoại cho Lý Thừa Nguyệt, Lý Thừa Nguyệt nghe Trình Lộc nói sẽ đến lễ đính hôn của Hứa Qua, cô ấy vội vàng mang một bộ váy nhỏ đến.
Chiếc váy nhỏ màu xanh lam lộ vai, mặc lên người Trình Lộc khiến khí chất anh hùng hàng ngày của Trình Lộc bị đè xuống không ít, lúc này, quanh người cô có thêm mấy phần dịu dàng nhã nhặn.
Hơn nữa vốn dĩ cô đã sở hữu vẻ ngoài nhỏ nhắn nho nhã, rất hợp với mấy chiếc váy nhỏ này.
Lý Thừa Nguyệt lại thêm một bộ trang sức đơn giản cho cô, nhìn qua tất cả đều cực kỳ hoàn mỹ.
Ngoại trừ….. Băng gạc trên tay Trình Lộc có hơi xấu xí, bên ngoài còn thấm ra màu vàng của thuốc sát trùng và màu đỏ của máu.
Trình Lộc vỗ đầu một cái: “Đúng là đã quên mất chuyện này, tớ tự xử lý một chút là được rồi, lát nữa lại muộn mất.”
Sao Lý Thừa Nguyệt có thể để Trình Lộc tự xử lý được chứ, cô ấy tìm hòm thuốc trong nhà ra, băng bó lại cho Trình Lộc.
Khi lau vết thương trên tay, Trình Lộc vẫn không hề hé răng. Lý Thừa Nguyệt còn tưởng Trình Lộc không hề có cảm giác đau, đến khi cô ấy ngẩng đầu lên đã thấy ngay sắc mặt trắng tái của Trình Lộc.
Lý Thừa Nguyệt nói: “Cậu đừng nhìn, nhìn sẽ đau hơn.”
Trình Lộc cười cười, vẫn tiếp tục nhìn.
Trước đây khi còn học ở trường cảnh sát, Trình Lộc đã trữ sẵn hòm thuốc trong nhà. Bởi vì ngày thường cô huấn luyện nhiều hơn những người khác gấp mấy lần, thường xuyên về nhà với cả người đầy thương tích, đều là Lý Thừa Nguyệt xử lý giúp cô.
Càng nghĩ, Lý Thừa Nguyệt càng đau lòng cho Trình Lộc.
Đợi đến khi xử lý xong vết thương thì trời đã sáng bảnh, lễ đính hôn đã sắp bắt đầu, lão Chu đã gửi tin nhắn hối thúc hai lần.
Trình Lộc không ở trong nhà thêm nữa, vô xuống lầu gọi xe đến khách sạn Kim Thái Dương.
Bên ngoài khách sạn có rất nhiều xe sang đang đậu, Trình Lộc vội vàng xuống xe bước vào khách sạn, đang đi lại đụng phải một người quen cũ.
Mấy người bạn thời đại học kia của cô đang đứng tụ lại nói chuyện với nhau, Trình Lộc đi vào, vừa hay nghe được một câu nói từ chất giọng nữ chanh chua: “Còn tưởng Hứa Qua và Trình Lộc có thể đến thiên trường địa cửu thật chứ, không phải bây giờ đã chia tay à?”
Trình Lộc đúng lúc bước vào, mọi người quay đầu lại đã thấy Trình Lộc đang đứng một bên.
Lớp trưởng lập tức đứng ra hòa giải: “Trình Lộc đến rồi à, mau lại đây đi, lớp chúng ta đã một năm rồi không gặp nhau nhỉ?”
Trình Lộc mỉm cười bước tới, cô gái vừa nói lời cay nghiệt sau lưng cô đưa tay cuộn một lọn tóc của mình, một tay khác kéo lấy tay một người đàn ông mang giày tây.
Lớp trưởng giớ thiệu: “Trình Lộc, đây là Đỗ Khê, cậu còn nhớ không, còn bên đây là bạn trai của Đỗ Khê, lần này cùng đến tham gia lễ đính hôn của Hứa Qua.”
Trình Lộc nhàn nhạt gật đầu, coi như là chào hỏi.
Lúc trước khi cô còn học ở trường thì đã không hợp với Đỗ Khê rồi, sau đó nghe bạn nói lại, khi ấy Đỗ Khê đang theo đuổi Hứa Qua, nhưng không ngờ lại bị Trình Lộc cướp được.
Giữa trưa, nghi thức đính hôn bắt đầu.
Hứa Qua mặc một bộ âu phục màu trắng, dáng vẻ cao lớn thẳng tắp. Hứa Qua liếc thấy Trình Lộc đang đứng cùng đám bạn học cũ, anh ta bèn đi tới chỗ đó.
Trình Lộc gửi lời chúc đến anh ta như một người bạn cũ: “Chúc mừng nhé.”
Vẻ mặt Hứa Qua có hơi khó chịu, nhưng cũng cười nói: “Cảm ơn.”
Bạn học biết chuyện đều nhìn lẫn nhau, ai nấy giữ kín như bưng.
Hứa Qua nhìn vết thương trên tay Trình Lộc, anh ta vừa định hỏi, nhưng cảm thấy với thân phận bây giờ thì lời này không thích hợp lắm, anh ta mạnh mẽ ngừng miệng lại.
Ở bên kia, cô gái mặc bộ váy cưới trắng khéo léo đang đi khắp nơi mời khách, cô ta bưng một ly rượu đỏ bước đến bên này, trên gương mặt đã có chút ửng đỏ.
Trương Xảo Yên kéo cánh tay Hứa Qua đầy quen thuộc, cô ta mỉm cười nhìn Hứa Qua.
Hứa Qua lập tức giới thiệu: “Đây là bạn thời đại học của anh.” Anh ta nhìn gò má ửng đỏ của Trương Xảo Yên: “Đừng uống nhiều quá, sắp bắt đầu nghi thức đính hôn rồi.”
Trương Xảo Yên cười ngọt ngào, cô ta tinh ranh nói: “Nghe anh.”
Lớp trưởng và mấy bạn học cười rộ lên, ai nấy đều nói lời chúc mừng. Trương Xảo Yên không quá quen với đám bạn học của Hứa Qua cho nên cũng đi sang một bên khác. Cô ta cất bước đi chào hỏi giữa đám người, dáng vẻ thành thạo điêu luyện.
Tư thái tao nhã, hệt như một nàng công chúa.
Trình Lộc hoàn hồn lại, cũng không muốn đứng chung với Đỗ Khê nữa cho nên bèn đi tìm lão Chu.
Chưa đi được hai bước, bỗng bốn phía vang lên tiếng nhạc, ánh đè mờ ảo buông xuống, trên màn hình LED xung quanh dần hiện lên ảnh chụp của Hứa Qua và Trương Xảo Yên.
Từ khi biết được tin anh ta đính hôn, cô đã buông bỏ rất lâu.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, Hứa Qua và cô đã hoàn toàn lướt qua nhau.
Hứa Qua mỉm cười nhẹ nhàng nắm tay Trương Xảo Yên bước lên con đường hoa, hai người siết chặt tay nhau, bộ âu phục trắng như tuyết và chiếc váy cưới cùng màu làm nổi bật lẫn nhau.
Hai người cùng trao nhẫn cưới.
Trình Lộc lấy một ly rượu từ người phục vụ, nghi thức đính hôn của Hứa Qua và Trương Xảo Yên cũng đã xong.
Trình Lộc đến chỗ anh ta, hai người đứng cách nhau một khoảng ngắn.
Cô nói với anh ta bằng giọng điệu hơi xa cách: “Anh đã thanh toán phí phẫu thuật của viện trưởng giúp tôi, tiền này coi như anh cho tôi mượn, hai ngày nữa tôi sẽ trả lại cho anh.”
Hứa Qua nhìn đồng hồ đeo tay, gật đầu nói: “Được, có thể chậm chút, anh không vội.”
“Cảm ơn anh.” Trình Lộc nói cảm ơn: “Còn nữa, chúc mừng đính hôn, vợ chưa cưới của anh rất đẹp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT