Mưa rất lớn, cửa sổ đều bị nước mưa tạt vào che kín, tầm nhìn cũng dần nhòe đi.
Người sửa xe đội mưa mà đến, tài xế cũng xuống xe phụ giúp. Dường như những người này đã làm phiền đến Trình Lộc, cô vội vàng đứng dậy định đi ngay.
Lâm Phùng cũng không biết mình nghĩ thế nào mà lại lấy ô màu đen che xuống xe.
Tài xế lấy thế vội vã gọi hai tiếng: “Ôi ông chủ cậu đi đâu thế? Mưa lớn lắm.”
Lâm Phùng đạp mưa đi tới, Trình Lộc đã đứng lên, chợt nhìn thấy người trước mặt mình.
Trình Lộc cúi thấp đầu lách người đi, không ngờ đối phương lại chặn trước mặt cô.
Trình Lộc cắn răng, cô ngẩng đầu lên trừng mắt với người trước mặt một phút. Đôi mắt hồng hồng, trong mắt vẫn còn lấm lem nước mắt, cô vừa trừng mắt một cái nước mắt đã rơi ra theo đó.
Cô là người có dung mạo ngoan ngoãn đáng yêu, vóc người nhỏ nhắn, bình thường thì người có tướng mạo thế này khóc lên là chẳng khác nào câu nước mắt như mưa.
Thế nhưng Trình Lộc lại không phải.
Giữa hàng mày cô là sự chính trực, tỏa ra anh khí, lúc khóc lên trong đôi mắt cô chỉ có sự cứng cỏi.
Khóc cũng sẽ tự mình đi tìm một góc để khóc, nhìn như vậy, đúng là càng khiến người ta đau lòng hơn.
Lâm Phùng cũng có chút tự trách, có lẽ cô gái nhỏ này không tìm được mình nên mới khóc thương tâm như thế.
Anh tệ thật, đang yên đang lành sao lại chọc cô khóc như thế.
Trái tim Lâm Phùng khẽ động, anh móc trong túi quần ra một tờ khăn giấy rồi đưa tới cho cô: “Đừng khóc.”
Trình Lộc hơi do dự xong cũng nhận lấy khăn giấy từ tay Lâm Phùng, cô lau nước mắt đi, kiên cường ngẩng đầu lên: “Thật ngại quá giáo sư Lâm, để anh chê cười rồi.”
Lâm Phùng đã gặp Trình Lộc rất nhiều lần.
Ở trung tâm thể thao Lâm Sơn, cô xông lại chặn dao thay anh. Ở trong trường học, cô là cảnh sát chính trực. Ở quán bar hoặc ở nhà cũng không ngoại lệ, lúc nào cũng có thể nhìn thấy sự cứng cỏi trong mắt cô gái này.
Lần đầu tiên thấy cô khóc, thế mà lại là cảnh tượng thế này.
Kiểu người có thể tay không đánh côn đồ như Trình Lộc thì rất khó có thể khóc như thế, chắc chắn là đã rất yêu anh.
Lâm Phùng nghĩ thế càng tự trách mình hơn.
Hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng Trình Lộc cũng không nhịn nổi nữa: “Giáo sư Lâm, tay anh đã đỡ hơn chưa?”
Nhất thời Lâm Phùng không trả lời lại cô, anh nhìn đôi mắt đỏ ửng của cô đến mức xuất thần.
Nữ cảnh sát họ Trình này, ngay từ khi bắt đầu tiếp cận anh đã chẳng giống với người khác, còn để cảnh sát Chu và thầy Mạc luân phiên ám chỉ nhiều lần.
Nhưng điều này cũng rất hiệu quả, ít nhất lúc này khi anh nhìn cô khóc, trong lòng đã có hơi khó chịu.
Trình Lộc cảm thấy bầu không khí này thật quỷ dị, bây giờ cô biết được tin dữ của Tần Văn Hương, cô vốn chẳng có tâm tình ở đây làm chuyện khác với Lâm Phùng.
Trình Lộc lùi về sau một bước, cô hít một hơi: “Giáo sư Lâm, phiền anh nhường đường một chút, tôi phải về cục cảnh sát rồi.”
Lâm Phùng nhíu mày, anh nép người dưới tán ô màu đen. Trình Lộc bước qua người anh hai bước, chợt nghe Lâm Phùng ở đằng sau do dự nói một câu: “Cảnh sát Trình, cô yên tâm, tôi sẽ cân nhắc.”
Trình Lộc: “?”
Trình Lộc thoáng sửng sốt, cô không biết Lâm Phùng đang nói gì.
Nhưng bây giờ tâm trạng của cô rất tệ, cô cũng chẳng ngẫm xem Lâm Phùng đang nói gì mà chỉ vội vàng “Ừ” một tiếng, sau đó bước đi dưới mưa gió.
Nhìn theo bóng dáng dần khuất dưới màn mưa của Trình Lộc, Lầm Phùng vung ô lên, nước mua theo đó chảy xuống.
Anh có hơi hối hận xoa mi tâm mình, sao anh lại thốt ra câu sẽ suy xét chuyện yêu đương với cô như thế cơ chứ, đúng là thất sách.
Người sửa xe ở cách đó không xa đang la hét gì đó, dường như xảy ra tranh chấp với tài xế.
Lâm Phùng đi tới, toàn thân anh lộ rõ khí tức âm trầm, tán ô màu đen bao phủ nửa người trên của anh trong bóng tối, những hạt mưa rơi xuống quanh anh như thể sắp bị đông cứng lại thành băng.
Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, sao chỉ mới một phút ngắn ngủi mà ông chủ này lại trở mặt thế?
Nhìn qua còn rất đáng sợ nữa.
Lâm Phùng giơ ô lên, anh đảo mắt nhìn qua mấy người đang có mặt ở đó rồi lạnh nhạt nói: “Đã xong chưa?”
Tài xế trả tiền cho người sửa xe xong vội gật đầu: “Xong rồi ông chủ.”
Ông ta xoay người đi lái xe cho Lâm Phùng, Lâm Phùng ngồi vào trong xe, ánh mắt anh vẫn dõi theo phương hướng Trình Lộc đã rời đi. Bỗng nhiên anh muốn vứt bỏ hết giáo dưỡng nhiều năm của mình, có hơi muốn mắng người.
Cũng không phải mắng người khác, mà là muốn mắng bản thân.
Sao anh có thể vọng động như thế, lại đồng ý với Trình Lộc rằng mình sẽ cân nhắc thế?
Nếu cho người ta hy vọng, rồi lại khiến người ta thất vọng, đây chẳng phải còn đau đớn hơn cả khi chưa từng cho hay sao?
Nếu bây giờ không có người, Lâm Phùng rất muốn tát cho mình hai cái.
——————
Trận mưa này của Lâm Sơn đã ròng rã hai ngày vẫn chưa tạnh, Lâm Phùng tháo băng gạc trên tay xuống, trong lòng bàn tay anh vẫn còn một vết sẹo rất dài. Bác sĩ nói, vết sẹo này sẽ dần nhạt đi theo thời gian.
Lần Phùng cũng không lo lắng về vết sẹo này, chỉ là chuyện anh đồng ý với Trình Lộc trước đó, anh thật sự đã nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận trong nhiều ngày.
Cục cảnh sát Lâm Sơn, Trình Lộc mới vừa chỉnh lý hồ sơ xong.
La Thứ mua về một con gà rán, Trình Lộc không hề khách sáo cẩm lấy đùi gà, ngồi một bên nhàn nhã ăn.
Sau khi cô ăn xong đùi ra, rửa sạch tay rồi bước về nói: “Chiều nay đi phòng tập thể thao, cậu có đi không?”
La Thứ ôm gà rán của mình trốn sang một bên, sợ mình bị Trình Lộc kéo đến phòng tập thể thao.
Cô híp mắt cười, điện thoại bỗng rung lên, cô lấy điện thoại ra nhìn, là tin nhắn từ wechat.
Một giây trước Hứa Qua đã gửi tin nhắn wechat cho cô: [Tiểu Lộc, chiều nay có đến phòng tập thể thao không? Anh có chuyện muốn nói với em.]
Đôi mắt Trình Lộc tối lại, lúc cô không cười có hơi đáng sợ.
Ý cười trên môi cô nhạt đi, vẫn chưa trả lời lại Hứa Qua.
Đêm trước ngày đính hôn lại hẹn gặp bạn gái cũ, thấy thế nào cũng không giống chuyện tốt.
Nhưng bây giờ Hứa Qua lại hẹn cô đến phòng tập thể thao, ý nói rằng anh ta cũng sẽ tới?
Nếu anh ta tới, chắc chắn Trình Lộc sẽ không tới, bây giờ cô vẫn không muốn gặp mặt Hứa Qua cho lắm.
Cô ngẩng đầu lên phất tay với La Thứ: “Tôi vừa quyết định không đến phòng tập thể thao nữa, tôi quyết định ở lại tăng ca!”
Qua buổi chiều, khí trời càng nóng nực hơn.
Cũng may trong phòng làm việc có điều hòa, cũng chẳng quá khó chịu. Sau khi Trình Lộc lên mạng tìm kiếm tài liệu liên quan đến phẫu thuật ung thư dạ dày xong, cô tắt web, có hơi không vui gục mặt xuống bàn.
Liệu Tần Văn Hương có nên làm phẫu thuật không?
Không làm, tháng ngày của bà sẽ chẳng còn lại bao lâu.
Nhưng nếu làm, phí phẫu thuật là một vấn đề, phẫu thuật có thành công không lại là một vấn đề.
Trình Lộc khẽ thở dài một hơi, cô quay đầu nhìn ra cây dâu ngoài cửa sổ. Bây giờ cũng đã xế chiều, đám ve sầu trên cây hệt như chẳng biết phiền là gì, chúng cứ kêu râm rang ồn ào cả ngày trời.
Lão Chu bước đến đầy vẻ lo lắng, ông ta vỗ vai Trình Lộc một cái, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt lo lắng của ông ta.
Trình Lộc sững người, cô bật thốt lên: “Tìm được bạn gái hay sao mà vui đến thế?”
Lão Chu lắc đầu liên tục: “Chuyện của chú không vội, giáo sư Lâm mới cần vội.”
“Hả? Lâm Phùng?”
Lão Chu gật đầu: “Đúng vậy, giáo sư Lâm người ta đến cửa tìm cháu kìa, nói là chờ cháu ra ngoài, có chuyện muốn nói với cháu.”
Trình Lộc có hơi bất đắc dĩ, nhìn dáng vẻ của lão Chu thì chắc hẳn vẫn đang hiểu lầm cô và Lâm Phùng có quan hệ gì đó, hơn nữa sự hiểu lầm này còn rất sâu. Trình Lộc cảm giác mình càng giải thích thì chẳng khác nào càng bôi càng đen.
Hơn nữa, cô và Lâm Phùng vốn chẳng có khả năng có quan hệ gì.
Anh là chú nhỏ của Hứa Qua.
Trình Lộc mở mắt hỏi lão Chu: “Anh ta có chuyện gì thế? Nếu cần báo án thì bảo anh ta nói với chú đi, cháu không muốn gặp anh ta.”
“Giáo sư Lâm chỉ tên điểm mặt muốn gặp cháu, chắc chắn người ta có chuyện gấp gì đó. Nếu không thì giáo sư Lâm cần gì phải tự mình lái xe đến cục cảnh sát hả? Người ta rãnh rỗi lắm chắc?”
Trình Lộc giật giật mí mắt, cô tắt máy tính, đứng lên vươn người một cái.
Tiếng xương cốt giãn ra vang lên răng rắc.
Cô đi lướt qua lão Chu ra ngoài phòng khách của cục cảnh sát, quả nhiên nhìn thấy Lâm Phùng đang đứng ngoài cửa. Dáng người anh thẳng tắp, dù anh chỉ đứng ở đó thôi cũng đã đẹp tựa như một bức tranh phong cảnh.
Chỉ nhìn bóng lưng cũng đủ biết người đàn ông này không tầm thường.
Trình Lộc đi tới, cô cong môi hiện lên ba phần ý cười gọi một tiếng: “Giáo sư Lâm, xin hỏi có chuyện gì không?”
Lâm Phùng nhìn sang, trên gương mặt lãnh đạm ấy chợt có một tia thả lỏng.
Anh thấy Trình Lộc cột tóc đằng sau, để lộ vành tai khéo léo thì có chút xúc động muốn chạm vào.
Trình Lộc bước đến, Lâm Phùng cầm lấy hai tấm vé trong túi quần, lần đầu tiên có hơi sốt sắng.
Ánh mắt anh bất động, cứ dừng lại trên người Trình Lộc một cách vững vàng: “Tôi đã suy nghĩ rồi, có thể thử một lần.”
Trình Lộc hơi nhướng mày: “?”
Cô miễn cưỡng cười cười: “Thử gì? Giáo sư Lâm đến cục cảnh sát là vì có chuyện gấp à? Nhưng tôi sắp tan ca rồi, anh có thể đến tìm lão Chu giúp anh.”
Lâm Phùng thở phào nhẹ nhõm: “Sắp tan ca à, vậy thì thật tốt.”
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Lâm: Tôi muốn yêu đương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT