Vân Ca đối với việc Đan Kỳ Phạn sẽ làm phản tự mình xưng vương nàng đã sớm đoán được. Nhưng hiện tại này vẫn chưa nghĩ ra kế sách thỏa đáng cho việc này. Chớp mắt vậy mà đã trôi qua mười mấy năm, số nợ mà nàng nợ hệ thống ngày nào nay cũng đã trả hết lại còn dư ra không ít kim ngân nguyên bảo. Cái kho của nàng cũng đã làm mới hơn năm mươi lần rồi, tài lực càng nhiều địa vị càng cao. Đã khiến cho Vân Ca bị đắm chìm trong quyền lực, nàng từ lâu đã không còn ý định quay lại thực tại, nàng ở nơi này vừa có quyền vừa có thế, muốn gì được đó tốt hơn nhiều so với việc trở lại hiện đại làm một nữ sinh trung học.
Vân Ca nhìn dáng vẻ của mình trong gương, hài lòng nở nụ cười ủy mị. Mười năm rồi, nàng đã ở cái ma quốc này mười năm rồi. Trải qua bao nhiêu biến cố, cuối cùng cũng xây nên một thế giới trong mơ của nàng, một nơi mà nàng có thể tùy ý thống trị. Vân Ca bước ra thành lầu, nàng đứng từng Ma Nguyên Điện nhìn ra bên ngoài, từ nơi đây nàng có thể quan sát thấy toàn cảnh ma quốc, đây là giang sơn của nàng, đây là giang sơn mà mười mấy năm qua bọn họ vất vả gầy dựng. Vân Ca khẽ thở dài, trong đầu nàng thoáng hiện lên một suy nghĩ, nếu Hình Nguyên mãi mãi không trở lại vậy có phải ma quốc phồn thịnh này có phải sẽ là của nàng không?
Ý nghĩ kia vừa lóe lên đã bị nàng hoàn toàn dập tắt. Từ khi nào nàng đã bị biến chất rồi, ở nơi này quá lâu khiến nàng vô thức cho rằng bản thân là một phần của nơi này. Nàng không muốn đem cơ đồ bao năm cực khổ hai tay dâng lên tặng cho kẻ khác. Vân Ca nàng đã không còn là cô bé ăn mày xấu xí rách nát luôn sợ OCC như ngày nào nữa rồi. Nàng hiện giờ đã là ma chủ, cũng đã nâng cấp thuộc tính nhân vật đến mức tối đa, từ lâu đã không còn nằm trong pham vị quản lý của Tiểu Bồ Đào nữa. Nàng hiện tại có thể được tính là một trong ngũ đại Boss phản diện của sever này rồi. Nhưng còn Hình Nguyên lỡ như hắn trở về thì nàng phải làm sao? Vân Ca trầm mặc nhìn về phía sơn cốc nơi hắn đang bế quan mà thở dài.
"Bích Thảo." Vân Ca lạnh nhạt gọi một tiếng.
"Vâng thưa ma quân có nô tỳ." Bích Thảo từ trong hư vô bước ra chắp tay quỳ chờ lệnh.
"Ngươi đến chỗ Vu Y, mời lão sang đây một chuyến, nói ta có việc cần bàn." Vân Ca vẫn lạnh lùng đưa lưng về phía Bích Thảo nhàn nhạt nói.
"Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay."
"Nô tỳ cáo lui." Bích Thảo nói rồi liền biến mất.
Vân Ca đứng ở thành cao hít vào một hơi, ánh mắt nàng dần trở nên ngoan độc.
"Chủ Thượng đã có tin tức của Lý Á Anh." Bích Di từ trong hư vô bước đến quỳ bên chân nàng chắp tay bẩm báo.
"Ồ, trốn lâu vậy rồi cuối cùng cũng để bổn quân tìm thấy ngươi." Vân Ca cười lạnh.
"Nói xem, ngươi nghe được những gì?" Nàng lạnh lùng hỏi.
"Hồi chủ thượng, vị Lý cô nương kia hiện tại nàng ta đang sống ở một trấn nhỏ dưới chân núi Thái Vi."
"Phu quân nàng ta là một tiều phu tên là Đại Cẩu, trong nhà nàng ta còn có một trai một gái." Bích Di cúi đầu thưa.
"Ồ, thật vậy sao? Tỷ chắc là không tìm lầm người?" Nàng cả kinh hỏi lại.
Lý Á Anh kia vốn là nữ chính trong sever này, không những tư chất hơn người lại có bàn tay vàng. Được tiên sư thu nhận lại còn xinh đẹp hơn người hậu cung ba ngàn. Là một tra nữ chính hiệu, phong quang vô hạn, khí chất kinh người sao lại có thể cam tâm gả cho một tiều phu, sống đời an nhàn sinh con đẻ cái chứ. Vô lý, thật là vô lý. Nàng không tin nhất định là Bích Di đã tìm lộn người.
"Chủ thượng, trước mặt người Bích Di không dám nói đùa, nô tỳ đã tìm hiểu rất kỹ, quả thật nàng ta là cô bé năm xưa đã từng ở cùng người."
"Tỷ nói phu quân cô ta tên Đại Cẩu?" Nàng bỗng như nhớ lại điều gì đó vội hỏi Bích Di.
"Đúng thưa chủ thượng." Bích Di gập đầu đáp chắc chắn vô cùng.
"Ồ thú vị thật." Vân Ca cảm thán.
"Đi, đưa ta đến đó, ta muốn gặp nàng ta." Vân Ca nói rồi phất tay áo rời đi, Bích Di lúc này mới đứng dậy nối gót theo sau.
Xuyên qua một vòng ánh sáng, Vân Ca cùng Bích Di bước vào một khu rừng. Nàng vừa nhìn qua đã phát hiện nơi đây có bày pháp trận. Trận này đối với nàng thì chẳng đáng nói gì, như đối với phàm phu tục tử thì muốn phá trận này. Phá trận tiên gia này à, đám phàm nhân đó đi ngủ rồi nằm mơ đi.
"Bích Di, nơi này có trận pháp, thú vị thật đó."
"Chủ thượng, nô tỳ trước kia chưa từng thấy qua trận pháp này." Bích Di có chút hoang mang nói.
"Không sao, có lẽ khi tỷ đến đây điều tra đã bị người ta phát hiện rồi, trận pháp này chắc là dành để chào đón chúng ta." Vân Ca cười như không cười nhàn nhạt đáp.
"Chủ thượng vậy chúng ta phải làm sao?" Bích Di căng thẳng hỏi lại.
"Bình tĩnh, cứ đi theo ta là được rồi."
"Trận này người ta bố trí kỳ công như vậy, phá đi thì uổng quá, cứ thoát ra là được rồi." Nàng nói rồi thì cười lên, vui vẻ như bắt được vàng.
Lâu rồi nàng mới gặp được đối thủ, không hổ là Lý Á Anh. Càng ngày càng làm nàng thích thú với nàng ta rồi, mười năm rồi đã đến lúc giáp mặt tuyên chiến rồi. Nàng ngửa mặt lên trời mà cười lớn, băng qua vài ngã rẽ nàng đã thuận lợi qua được trận đồ kia. Hiện ra trước mặt Vân Ca lại là một cánh rừng trúc.
"Ha ha, thú vị thật."
"Đi thôi."
Nàng nói rồi thì dẫn theo Bích Di đi một vòng rừng trúc, còn tiện thể làm thuyết minh viên giới thiệu cho nàng ta những nơi đặt bẫy trong cánh rừng này. Từ sát thương vật lý cho đến cách đi lại đặt bẫy đều một lần nói hết. Từ đó suy ra chủ nhân của nơi này thân phận tuyệt không tầm thường như những gì mà họ tìm hiểu được. Đi ra khỏi rừng trúc cô và Bích Di bắt gặp một hồ nước lớn, phải nói chính xác hơn nó là một đầm lầy. Giữa đầm có dựng một cái đình lớn, trong đình là một nữ tử khoác áo choàng màu đỏ thêu chỉ vàng. Nàng ta ngồi giữa đình mà tấu khúc, trên mặt đầm là một đôi tiên đồng ngọc nữ đang múa kiếm. Đường kiếm vừa tinh diệu lại dứt khoát, hữu lực hữu sát, càng nhìn lại càng bị thu hút.
Vân Ca đứng lặng lẽ bên hồ quan sát hết nửa ngày, nữ tử kia mới dừng khúc nhạc. Lúc này trời đã bắt đầu nhá nhem tối, đình cao trên đầm kia cũng đã lên đèn sáng rực cả mặt đầm. Nữ từ mặc áo bào đỏ kia, đạp nước rẽ sóng mà đến trước mặt nàng. Nàng ấy cười lên như đóa hoa nở rộ, khiến người đối diện mơ hồ cảm thấy được ấm áp. Nàng ấy nhìn Vân Ca, khẽ cười rồi dìu dàng nói.
"Sớm nay, hỷ tước báo tin, quân nơi xa sẽ ghé thăm trốn này."
"Ta ở trốn sơn cùng thủy tận này một mái nhà tranh sợ là không đón tiếp nổi hào quang của quân thượng." nàng ta nhỏ giọng vừa khen ngợi lại vừa mỉa mai.
Vân Ca chỉ cười mà không đáp, ánh mắt nàng vẫn ầm thầm quan sát nhất cử nhất động của nàng ta. Nữ tử xinh đẹp này thật sự là Lý Á Anh, mẹ bỉm hai con đây sao, lừa người ta có phải không?
"Dám hỏi quý tánh đại danh của tôn thượng là gì?" Lý Á Anh đứng bên hồ tay cầm đèn hoa sen khẽ hỏi.
"Gọi ta là Nguyên Minh, chẳng qua là tiện đường qua đây du lãm muốn ghé nơi đây xin chén trà, không biết tiên nga có tiện tiếp đón."
Vân Ca cười nhẹ rồi dịu giọng nói với nàng ta vẻ mặt lại hết sức thành tâm khiến người ta khó mà đoán được tâm ý nàng.
"Tệ xá, nhỏ hẹp mong ngài đừng chê bai, mời." Lý Á Anh nghe xong liền mời nàng vô trong đình.
Hai người họ đạp nước rẽ sóng thuận lợi đến được đình viện, mà Bích Di lúc này cũng được Lý Á Anh đưa đến hậu viên nghỉ ngơi. Bích Di vốn không muốn rời đi nhưng Vân Ca lại dùng ánh mắt ám thị cho nàng ấy rời đi. Bích Di đi rồi, hai a hoàn từ đằng xa đi đến trâm trà cho nàng và Lý Á Anh còn dâng kèm một chút điểm tâm. Vân Ca không hề tỏ ra lo sợ mà nhẹ bừng chén trà lên từ từ thưởng thức, ăn miếng bánh uống miếng nước. Thả lỏng tinh thần, Lý Á Anh thấy nàng không chút đề phòng thì âm thầm đánh giá nàng một phen.
"Quân thượng không sợ ta hạ thuốc người sao?" Nàng ta hỏi dò.
"Hạ thuốc ta, không đáng." Vân Ca chậm rãi đặt chén trà xuống bàn rồi nói.
Từ khi nàng bước vào rừng trúc nàng đã luôn sử dụng dáng vẻ của Hình Nguyên, nên Lý Á Anh mới luôn miệng gọi nàng là quân thượng.
"Quân thượng người có quen biết với Á Anh sao?" Nàng ta trâm thêm trà cho Vân Ca rồi vờ như vô tình hỏi, nhưng trong giọng nói lại không dấu được sự đề phòng.
"Không hẳn, phu nhân ta thường nhắc đến nàng, trước nay luôn đi tìm nàng." nàng bình tĩnh trả lời.
"Ồ, thứ cho tiểu nữ mạo muội, dám hỏi phu nhân tôn tính đại danh sao lại quen biết với ta?" Nàng ta lại hỏi.
"Nàng ấy tên Vân Ca, thuở hàn viên đã ở chung với các người."
"Là muội ấy sao? Muội ấy còn sống sao?"
"Thật là tốt quá." Lý Á Anh vui vẻ thốt lên, Vân Ca có thể nhìn thấy sự vui vẻ trân thật ở trong đôi mắt của nàng ấy.
"Vân Nhi bao năm qua vẫn luôn tìm các người, năm đó rốt cục các người đã đi đâu?" Vân Ca thuận liền hỏi.
Theo lời kể của Lý Á Anh năm đó sau khi nàng ta bị người kia bắt đi, đã được Huyền Sư cứu giúp. Nàng ta đã từng trở về nhưng chỉ tìm thấy Đại Cẩu, Nhị Cẩu, bọn họ đã ở trấn hoang đó và các vùng lân cận tìm kiếm Vân Ca nhưng không gặp. Sau đó Huyền Sư đưa họ về Huyền Môn thu nhận họ làm đệ tử, Đại Cẩu được Huyền Sư đặt cho tên mới gọi là Cẩm Phong, còn Nhị Cẩu gọi là Phượng Vũ. Bọn họ hiện đều là nhất đại tiên sư của Huyền Môn, bọn họ sống bên nhau rất hạnh phúc nhưng đến một ngày của ba năm trước. Sư phụ của cô ta đột nhiên mất tích, Huyền Môn vô chủ các sư huynh đệ đều bắt đầu nổi dã tâm muốn thao túng Huyền Môn thống trị các tiên môn thế gia khác.
Vậy nên ba năm trước tiên môn mới xảy ra một trận Chu Tiên Lục. Trải qua mưa máu gió tanh cuối cùng Huyền Môn cũng được Phượng Vũ tiên quân thống nhất quy về một khối. Mà Lý Á Anh cùng Cẩm Phong tiên quân không biết tại sao lại biến thành tội đồ giết hại sư tôn cấu kết ma tộc, bị các thế gia tiên môn truy sát, hai người bọn họ vì trốn tránh tiên gia mà đến vùng núi hoang này mai danh ẩn tích.
"Ra là như vậy, các người sau đó có điều tra lại không?" Vân Ca nghi ngờ hỏi.
"Thật ra, năm đó việc đi tìm sư phụ là do ta và Cẩm Phong cùng làm."
"Năm đó ta và sư huynh đã phát hiện ra manh mối có liên quan đến việc sư phụ mất tích."
Lý Á Anh bắt đầu hồi tưởng. Năm đó sau khi Huyền Sư mất tích thế gia lục đục, cô ta và Cẩm Phong tiên quân giao lại mọi việc ở Huyền Môn cho Phượng Vũ và Thích Hoàng sư muội của bọn họ lo liệu cùng nhau đi tìm sư tôn. Dọc đường tìm kiếm họ liên tục bị người ta phục kích, cuối cùng họ tìm được vết tích của Huyền Sư trong một hang động. Hai người họ theo dấu vết mà đi đến một đầm nước thì phát hiện thi thể của Huyền Sư, bọn họ vừa chạy tới xem thì thế gia tiên môn đã chạy tới.
"Nếu đúng như cô nói thì cô và sư huynh cô là bị người ta hãm hại."
"Kẻ này nhắm vào chúng ta, đã sớm có chuẩn bị, chỉ trách ta và sư huynh nhất thời khinh xuất mắc mưu bọn họ." Lý Á Anh tức giận bóp nát chén trà.
"Cũng không phải lỗi của hai người, nhưng làm sao hai người thoát ra được?" Vân Ca tò mò hỏi.
"Khi đó chúng ta bị thương bỏ chạy, là Phượng Vũ và Thích Hoàng đã cứu bọn ta." Cẩm Phong từ sau bức rèm bước ra, kích động nói.
"Đúng vậy, nếu không nhờ hai người họ chúng ta đã sớm chết tại núi Dữ Quân năm đó rồi." Lý Á Anh cảm thán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT