Thu Trì bị lời của hắn dọa cho bạc màu, vội vàng nói: "Không được.

Em chỉ đùa thôi, anh đừng mua mà."
Cố Triều nói: "Nếu em không thích thiên thạch, vậy thì một viên đá trên mặt trăng thì sao?"
Thu Trì: "..." Đau tim!
Thu Trì cảm thấy mình nên đăng xuất khỏi trái đất thôi, tư bản đáng sợ quá đi mất.
"Em không cần." Thu Trì khóc không ra nước mắt, ôm chặt cánh tay hắn, đáng thương nhìn hắn nói: "Em sai rồi, em sẽ không đùa dai với anh nữa đâu, anh đừng mua mà."
Cố Triều đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng, hỏi lại: "Thật sự không cần sao?"
Thu Trì kịch liệt lắc đầu, ngẩn đầu nhìn hắn nói: "Không cần.

Cho nên anh đừng mua nha."
Cố Triều đột nhiên nói: "Cục cưng, em cứ làm nũng như vậy, anh biết phải làm sao đây?"
Thu Trì cảm thán, làm nũng? Cậu có hả? Cậu chỉ năn nỉ hắn đừng mua đá thiên thạch hay mặt trăng thôi mà? Tại sao trong mắt Cố Triều liền trở thành làm nũng rồi.
Cố Triều thở một hơi dài, vòng tay qua ôm chặt lấy cậu, nói: "Thật sự chỉ muốn đem em giấu đi, làm của riêng anh."
Thu Trì khẽ nói: "Giờ em là của anh rồi còn gì."
"Đúng vậy." Cố Triều nói: "Nếu biết anh sẽ yêu em đến như thế này, thì ngay lần gặp đầu tiên, anh nhất định sẽ..."
Thu Trì tròn mắt nhìn hắn, nhịp tim càng lúc càng tăng lên, cậu hỏi: "Nhất định?"

Cố Triều nói: "Anh nhất định sẽ ch*ch em ngay lập tức, đỡ phải xảy ra mấy cái chuyện dong dài trước đó."
Thu Trì: "..."
"Anh cút đi..."
Cố Triều ôm chặt lấy cậu bật cười, mọi mệt mỏi lo lắng trong lòng dường như đều biến mất ngay khi được nhìn thấy cậu.
"Gặp được em thật là tốt." Cố Triều khẽ nói.
Vẻ mặt hắn dịu dàng, cả người đều thả lỏng, gương mặt của hắn lúc này khiến Thu Trì rung động, nhịp tim lại một lần nữa tăng dần.
Thu Trì hơi há miệng, muốn nói gì đó nhưng Trần Dụ đúng lúc này lại đem đồ ăn trưa tới, cuộc trò chuyện cũng dừng tại đó.
Thu Trì ăn cơm xong liền tráng miệng bằng bánh kem dâu tây, còn Cố Triều sau khi ăn xong thì quay lại bàn làm việc.
Thu Trì sau khi ăn xong bánh kem thì lục lọi đống đồ ăn vặt mình vừa mới mua ở cửa hàng tiện lợi, tiếp tục ăn, vừa ăn vừa cảm thán, dạo này đồ ăn vặt phát triển thật phong phú, khoai tây chiên cũng có thể sáng tạo ra nhiều mùi vị như vậy.
Ở bên bàn làm việc, Cố Triều cúi đầu nhìn có vẻ vô cùng chú tâm vào công việc, nhưng thật ra hắn vẫn đang không ngừng quan sát cậu.
Hắn lặng lẽ ghi nhớ những món mà cậu thích, chép lại thành một danh sách, sau đó mua về thật nhiều cho cậu.
Từ lúc quen cậu, Cố Triều liền có một sở thích là thích nhìn Thu Trì ăn, hắn cảm thấy mỗi lần cậu ăn thì biểu cảm trên gương mặt càng biến hóa rõ ràng hơn, nhất là hai má mềm mại sẽ phồng lên khi nhai, nhìn đáng yêu cực kỳ.
Nhưng hiện tại một bên má của cậu lại ửng đỏ, tuy không sưng lên, nhưng trong mắt hắn cực kỳ chói mắt, càng nhìn càng hận nghiến răng, dù Thu Trì bảo không sao, nhưng hắn không hề có ý định sẽ cho qua vụ này.
Không khiến đám người Tô gia đó biến mất, hắn sẽ không mang họ Cố.
Sau khi suy tính kỹ càng, Cố Triều ngẩn đầu lên thì phát hiện Thu Trì đã ngủ mất tiêu.

Cậu dựa lưng vào ghế, đầu cúi xuống, buồn cười nhất là trên tay vẫn cầm miếng khoai tây đã cắn dở.

Đang ăn giữa chừng vậy mà ngủ mất.
Cố Triều thấy vậy liền bật cười, hắn đi tới ôm cậu vào phòng nghỉ bên cạnh, nơi này Cố Triều rất ít khi dùng đến, chỉ hôm nào quá bận rộn hắn mới ngủ lại.
Hắn nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, mở điều hòa giúp cậu đấp chăn lên, xong xuôi hết hắn mới trở ra dọn dẹp những thứ ở trên bàn.
Đợi đến khi Thu Trì tỉnh lại thì đã hơn bốn giờ chiều, cậu ngồi dậy dụi mắt, sau khi tỉnh lại được một chút thì nhận ra mình đang trong một căn phòng lạ hoắc, cậu khẽ gọi một tiếng, "Anh ơi?"
Dĩ nhiên là không có ai đáp lại.
Thu Trì xoa đầu, mấy nơi như vậy thật sự quá nhàm chán, cậu không chịu được mà ngủ mất tiêu luôn.
Cậu xuống giường nhìn quanh một vòng, nghe nói mấy tổng tài thường sẽ có một phòng ngủ để nghỉ ngơi, xem ra là phòng này rồi.

Thu Trì chỉ nhìn sơ qua một vòng sau đó không lập tức thu hồi tầm mắt, nơi này với phòng ngủ ở nhà không có gì khác biệt, đều mang tông lạnh đến u ám như vậy.
Cảm giác trống trãi quá mức này khiến một họa sĩ như cậu cảm thấy ngứa ngáy.
Để cả bức tường trắng không như vậy, thật phí phạm, nếu trang trí bằng tranh phong thủy nhất định sẽ rất đẹp.
Muốn được vẽ.
Thu Trì hít một hơi, nén lại sự xúc động trong lòng, lỡ như Cố Triều không thích thì phải làm sao đây?
Sau khi bình tĩnh rồi cậu nhanh chóng ra ngoài, vừa mở cửa liền thấy Cố Triều đang ngồi trên ghế làm việc, dường như trong lúc cậu ngủ, hắn vẫn luôn làm việc không ngừng nghỉ.
Tiếng động khi mở cửa không nhỏ, Cố Triều buông bỏ chiếc bút trên tay, hướng cậu vẫy tay, nói: "Tỉnh rồi? Lại đây với anh."
"Anh làm việc suốt ư?" Thu Trì vừa đi vừa hỏi, cậu nhìn về phía bàn, mọi thứ đều sạch sẽ ngay ngắn, mấy tui to nhỏ đều không thấy đâu nữa.

Cố Triều không trả lời, chỉ hỏi: "Cục cưng ngủ có ngon không?"
Thu Trì gật đầu, hỏi: "Mấy cái túi đâu hết rồi."
Cố Triều đáp: "Anh cho người đem về trước rồi." Nói rồi hắn cầm tay cậu khẽ vuốt v e, "Em xài thẻ anh đưa, anh rất vui."
Thu Trì hơi ngượng, hỏi: "Anh thật sự không thấy em tiêu xài hoang phí sao?"
"Không hoang phí." Cố Triều hôn lên mu bàn tay cậu, "Em cứ thoải mái quẹt, thiếu thì bảo với anh.

Mỗi tháng anh sẽ đều đặn chuyển tiền vào, cho em tiêu vặt."
"Không cần đâu..." Khóe mắt Thu Trì hơi giật giật, trưa nay cậu quẹt nhiều như vậy cũng không giảm bớt được một đơn vị, hiện tại anh còn nói mỗi tháng đều chuyển thêm vào? Thu Trì thấy hơi khó thở, đột nhiên trở nên giàu có như vậy, thật sự khó mà làm quen được.
Cố Triều kéo cậu ngồi lên đùi hắn, nói: "Anh từng nói rồi, anh kiếm nhiều tiền như vậy chính là để bà xã anh có thể ngứa tay phá sản vài chỗ."
Thu Trì: "..." Nhớ lại lúc đó, cảm xúc khi nghe câu này thật sự giống như chết trong tim vậy, nhưng hiện tại lại khiến tim cậu đập nhanh đến khó chịu.
"Má hết sưng rồi." Cố Triều vươn tay khẽ xoa má cậu, Thu Trì thuận theo dụi má vào lòng bàn tay hắn.
"Thuốc Lâm Đặng đưa xài rất tốt."
"Ừ." Cố Triều cười cười, trong mắt đều là nhu tình, nhẹ nhàng vuốt v e sau gáy cậu, khẽ nói: "Em yên tâm, sau này anh sẽ không để ai làm tổn thương đến em nữa."
Giọng Cố Triều trầm thấp dễ nghe, những lời của hắn nói ra vô cùng kiên định, Thu Trì tin hắn nói được làm được, cho nên gật đầu.
Cậu thật sự mong chờ tương lai sau này, cơ thể ở bên cạnh người mình thích là điều tuyệt vời biết bao, nhưng để đến được tương lai đó, cậu phải giải quyết một chuyện.
"Anh ơi." Cậu khẽ gọi.
"Ừ." Cố Triều đáp một tiếng.
Thu Trì có chút do dự, không biết có nên bàn với Tiểu Thất trước hay không? Nhưng không nói, cậu không biết phải giải thích cho hắn thế nào về việc cậu sắp nói.
"Anh có muốn biết vì sao em lại biết anh là trùm của thế giới ngầm không?"
Một câu này khiến gương mặt của Cố Triều trở nên nghiêm túc, hắn gật đầu, "Muốn, em sẽ nói cho anh biết sao?"

Thu Trì gật đầu: "Nếu anh muốn biết, em sẽ nói."
Cố Triều nghiêm túc lắng nghe: "Em nói đi, anh muốn nghe."
Thu Trì hằng giọng một tiếng, sau đó nói: "Thật ra em không vốn không thuộc về thế giới này, em là xuyên không đến."
Cố Triều mở to mắt kinh ngạc nhưng không nói gì, Thu Trì lại nói: "Em ở thế giới kia chết rồi, cho nên mới xuyên đến đây."
"Thế giới này chính là một cuốn tiểu thuyết, và anh là nam chính của thế giới này, còn em chỉ là một nhân vật mờ nhạt, vốn không nên xuất hiện trong cuộc đời của anh."
Cố Triều im lặng một chút, nhịn không được mà hỏi: "Vậy nữ chính là ai?"
Lúc hỏi ra câu này, trong lòng hắn sớm đã có đáp án.
Thu Trì nói: "Là Lâm Đặng."
Quả nhiên.

Đáp án này hắn liền có thể xâu chuỗi tất cả mọi việc khó hiểu trước đó.
"Vậy còn em thì sao?"
Thu Trì có chút khổ tâm cười: "Vốn dĩ như lúc đầu, em chỉ là người anh mời tới để xăm hình, sau khi hoàn thành em sẽ không còn dính dáng gì đến anh nữa, lúc đó em nghĩ mình sẽ được tự do, nhưng giữa chừng anh bị bắn đã khiến cốt truyện bị thay đổi, dẫn đến kết quả này."
Cố Triều ôm lấy cậu thật chặt, "Người bắn anh lúc đó đã biến mất rồi, nhưng hiện tại anh phải cảm ơn tên đó."
Chỉ cần tưởng tượng người bên hắn hiện tại không phải là Thu Trì đã khiến trái tim hắn chịu không nổi.
Biến mất trong lời Cố Triều nói thật ra là đã chết, Thu Trì biết rõ, cậu không ngờ độ tiếp nhận của Cố Triều cao như vậy, hắn thậm chí không hề nghi ngờ mà tin ngay, điều này cho biết hắn tin tưởng cậu như thế nào, việc này khiến Thu Trì vui vẻ.
Vui vẻ thì vui vẻ, cậu không quên mục đích ban đầu khi nói ra chuyện này, "Em vốn đợi thêm một thời gian nữa, nhưng sắp tới anh sẽ gặp nguy hiểm, cho nên em mới quyết định nói ra."
Cố Triều nhìn cậu, Thu Trì nói: "Anh sẽ bị ám sát vào ngày sinh nhật của mình.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play