Sáng hôm sau khi Thu Trì tỉnh dậy, Trần Dụ đã không thấy bóng dáng.
Cậu mơ mơ màng màng rời giường, đi vào nhà vệ sinh.
Một lát sau khi cậu bước ra, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, Thu Trì mở cửa phòng đi ra vừa vặn nhìn thấy Trần Dụ đeo tạp đề, trên tay đang bê một bát canh nóng hổi đặt lên bàn.
Thu Trì có chút kinh ngạc đi đến bên bàn, "Trần tiên sinh, toàn bộ chỗ này là do anh làm sao?"
Trần Dụ gật đầu, "Ừ."
Thu -ngoài nấu mỳ ra thì không thể nấu gì khác- Trì trong phút chốc nâng độ sùng bái với Trần Dụ, "Nhìn ngon quá, anh tài quá."
Trần Dụ nhìn Thu Trì nghĩ gì liền ghi rõ trên mặt, nhịn không được mà cười, nói: "Coi như cảm ơn việc cậu cho tôi ngủ lại."
"Trần tiên sinh khách khí rồi." Thu Trì, nói đến đây thì đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó liền nhìn anh hỏi: "Trần tiên sinh, hôm qua tôi có gặp hai người, hai người đó giống hệt như anh vậy, trong hồ sơ, ngoài tên thì không hề xuất hiện thêm ghi chú nào hết."
Trần Dụ nghe vậy, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc, Thu Trì lại nói: "Tôi không biết họ có phải giống chúng ta hay không, nhưng tôi không nghĩ một thế giới dù bị phá bỏ thiết lập cũng không thể gặp nhiều người cùng xuyên không như thế được."
"Cậu suy nghĩ không sai đâu." Trần Dụ ngồi xuống ghế, "Thông thường một thế giới chỉ có duy nhất một người xuyên không mà thôi, tuy nhiên sẽ có vài trường hợp sẽ xuất hiện người thứ hai."
Thu Trì nói: "Giống như anh hả?"
"Ừ." Trần Dụ nhìn cậu, "Chỉ có điều tôi có hơi tý."
Thu Trì hỏi: "Khác như nào?"
Trần Dụ nói: "Người khác không thể tự lựa chọn thế giới cho mình, còn tôi thì có thể."
"Thật sao?" Cái này Thu Trì cũng đã có chút nửa tin nửa nghi rồi, nhưng khi chính miệng Trần Dụ nói ra, Thu Trì vẫn rất kinh ngạc, "Sao anh làm được thế?"
"Có gì đâu." Trần Dụ cười cười, âm điệu bỗng chốc trở nên rất nhẹ nhàng, "Gi3t chết hệ thống rồi cướp là được ngay."
Thu Trì nghe anh nói mà cả người đều nổi da gà, thì ra Trần Dụ đã từng có tiền án, bảo sao lại được liệt vào danh sách đen.
Giờ đây Thu Trì đã hiểu vì sao Hệ Thống lại phản ứng gay gắt với Trần Dụ như thế.
Tuy Thu Trì không giỏi trong việc nhìn người, nhưng cậu trực giác mắc bảo, người ngồi trước mặt cậu đây, tuyệt đối không phải dạng người hiền lành giống như bên ngoài thể hiện.
Trần Dụ bắt đầu ăn sáng, Thu Trì cũng ăn cùng anh, ăn được vài đũa thì cậu mới chợt nhớ ra Trần Dụ chưa giải thích hết cho cậu về vấn đề hồ sơ, "Phải rồi, còn hai người mà tôi nói ban nãy ấy, anh nghĩ sao, họ có phải cũng giống chúng ta không?"
"Không, họ chỉ là người bình thường thôi." Trần Dụ dứt khoát nói.
"Sao anh biết."
"Tôi cảm nhận được." Trần Dụ đáp: "Nếu thế giới đột nhiên xuất hiện thêm một người xuyên không, tôi nhất định sẽ cảm nhận được, giống như lúc ban đầu tôi đến đây, tôi cảm nhận được cậu vậy."
"Anh tài quá." Thu Trì nhịn không được mà khen.
Trần Dụ rất hưởng thụ vẻ mặt sùng bái của Thu Trì, "Cái hồ sơ ấy, cậu cũng đừng cái gì cũng dựa vào nó, công suất hoạt động của nó cũng không tốt, cậu không thấy có vài trường hợp nó không xuất hiện hay sao?"
Thu Trì nghĩ kỹ lại, hình như đúng là như vậy, thiếu niên hôm qua cậu đã tiếp xúc tương đối gần, nhưng hồ sơ hệ thống không hề xuất hiện, nhưng với đứa bẻ bên cạnh thì vẫn hiện ra như bình thường.
"Còn về vấn đề không thấy ghi chú thông tin thì cậu cũng đừng lo lắng quá." Trần Dụ thỏa mãn húp một ngụm canh, xong lại nói: "Cái Hệ Thống mà cậu mang theo kia, thật ra không hề kể hết tất cả cho cậu.
Có hai trường hợp hồ sơ sẽ không hiện lên thông tin chứ không phải một."
Thu Trì tỏ vẻ ngạc nhiên sau đó nghiên túc lắng nghe.
"Trường hợp đầu tiên chính là giống tôi và cậu, còn trường hợp còn lại chính là linh hồn người đó phải rất đặc biệt."
Thu Trì không hiểu, "Đặc biệt như thế nào?"
Trần Dụ đáp: "Đặc biệt tức là linh hồn người đó có nguồn năng lực mạnh mẽ, được một kẻ có thủ pháp cao cường bảo hộ, những người như vậy hoàn toàn thoát khỏi trói buộc thiết lập thế giới."
Thu Trì gật đầu, cậu hiểu được những gì Trận Dụ nói, anh lại tiếp: "Nếu như cậu gặp trường hợp mà hồ sơ không xuất hiện, vậy cũng phải đề phòng."
"Có ý gì?"
"Nếu hồ sơ gặp trục trặc thì không sao." Trần Dụ gương mặt dần trở nên nghiêm túc, " Nhưng nếu không phải thì trong người đó có một sức mạnh lớn đến mức có thể áp đảo lại sức mạnh của hệ thống, khiến nó không thể xuất hiện.
Những người như vậy thường rất nguy hiểm, cậu nên tránh ra xa nhất có thể."
"Anh biết nhiều thật đấy." Thu Trì nói: "Anh từng gặp mấy người giống vậy rồi à?"
"Coi như tiền bối truyền thụ cho cậu ít kinh nghiệm." Trần Dụ không trả lời câu hỏi của cậu, nói: "Gặp được tôi, coi như cậu may mắn."
Thu Trì cười rồi tiếp tục ăn cơm.
Ăn xong Thu Trì dọn dẹp rửa bát, hôm nay là chủ nhật cậu không cần phải đi học, nhưng hình như Trần Dụ vẫn phải đi làm.
Anh mặc lại bộ vest ngày hôm qua, bỏ dành chán chường.
Thu Trì nhìn anh hỏi: "Chủ nhật anh cũng phải đi làm à?"
"Không, tôi quay về công ty lấy chút đồ của nguyên thân, sau đó đi làm việc của riêng tôi."
"Tìm người mà anh nói hả?"
Trần Dụ vừa đi giày vừa nói lắc đầu: "Đại khái tôi đã tìm được rồi, hôm nay xác nhận một chút, sau đó là giúp nguyên thân tránh khỏi cái chết, nếu như không sảy ra sơ xuất gì thì tôi sẽ rời khỏi đây trước khi nam chính hoàn thành công tác." .
"Rời đi." Thu Trì hỏi: "Tức là anh sẽ rời khỏi thế giới này."
"Sao cậu nói như thể tôi đi chết luôn vậy?" Trận Dụ nói: "Là thoát ly."
Thu Trì nhận sai, bộ dạng hối lỗi vô cùng, "Người mà anh tìm được cũng sẽ đi cùng anh sao?"
Trần Dụ gật đầu, "Dĩ nhiên, đó là mục đích tôi xuất hiện ở đây."
"Được rồi tôi đi đây," Trận Dụ chỉnh lại cà vạt, "Đến tối mới đi làm, cậu nghỉ ngơi tiếp đi."
Nói xong Trần Dụ mở cửa rời đi, Thu Trì vội vàng nói: "Ừ, anh đi cẩn thận nhé."
Trần Dụ không quay người lại, hắn vừa đi vừa đưa ngón cái lên coi như đáp lại lời cậu, sau đó bóng dáng Trần Dụ dần biến mất khỏi tầm nhìn của Thu Trì.
Thu Trì đóng cửa rồi quay vào nhà.
Trần Dụ đi chưa được bao lâu thì đột nhiên lại vang lên tiếng chuông cửa, cậu giật mình quay đầu lại nhìn, thầm nghĩ Trần Dụ để quên đồ à?
Lúc Thu Trì mở cửa ra thì đứng trước mặt cậu không phải Trần Dụ mà là một người phụ nữ xinh đẹp với thân thể bốc lửa.
Thu Trì kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt mấy giây, rồi mới hỏi: "Cô là..."
Người phụ nữ tháo kính râm, nói: "Xin chào, tôi là người đã nhờ người đặt lịch xăm hình với anh, Tô Diễm."
Lúc này Thu Trì mới kêu một tiếng, cảm thấy cái tên Tô Diễm này nghe hơi quen tai, hình như là nghe ở đâu rồi mà nhất thời lại không nhớ ra được, cậu vừa suy nghĩ vừa mở cửa mời cô vào, "Ngại quá, mời vào."
Người phụ nữ nở nụ cười kiều diễm, "Thu tiên sinh khách khí, có thể hẹn được Thu tiên sinh là tôi may mắn."
"Tô tiểu thư khách khí quá, được phục vụ tiểu thư là tôi may mắn mới đúng." Thu Trì nhìn đối phương, từ phong cách cho đến dáng đi đều tỏa ra bộ dạng trang nhã, không những vậy, quần áo trên người cô đêu thuộc hạng đắt tiền.
Cô gái này chắc hẳn là xuất thân hào môn.
"Anh cũng khách khí như vậy."
Ngoài miệng Tô Diễm khách khí nói vậy, như Thu Trì lại nghe ra ý tứ không phải như thế.
"Chỗ ở của Thu tiên sinh bất tiện thật đấy, tuy xe có thể đi vào được nhưng lại không đỗ được, tôi phải đi bộ một quãng để đến đấy."
Thu Trì cúi đầu, giả vờ cười mấy tiếng, "Là tôi không chu đáo, mong Tô tiểu thư đừng vì việc nhỏ này mà để trong lòng."
Tô Diễm nhìn mọi thứ trong phòng khách, trên mặt nhịn không được mà tỏ vẻ chán ghét, Thu Trì ở bên cạnh dĩ nhiên thu toàn bộ biểu cảm của cô vào trong ánh mắt, trong lòng âm thầm thở dài, lần trước Diệp Tu cũng thế, lần này cũng thế, người trong giới hào môn ai cũng thế cả nhỉ?
Thu Trì bỗng nhớ đến Cố Triều, hắn chưa từng làm vẻ mặt này khi đến nhà cậu, quả nhiên là nam chính đặc biệt.
Nhớ đến Cố Triều, Thu Trì kìm không được mà mỉm cười.
"Này."
Tô Diễm đột nhiên kêu một tiếng khiến Thu Trì giật mình, Thu Trì nhìn cô thì thấy cô đang chỉ tay vào chiếc ghế xăm duy nhất trong phòng khách, "Tôi phải nằm lên đây à?"
"Đúng vậy." Thu Trì gật đầu đáp.
Vẻ mặt Tô Diễm nhăn lại, nhưng cô lại đột nhiên nhớ đến cái gì đó liền miễn cưỡng nói: "Được rồi."
Nói rồi cô hạ người ngồi lên, vẻ mặt ghét bỏ đều lộ rõ.
Thu Trì giả vờ coi như không thấy, đi đến hỏi: "Tô tiểu thư muốn xăm như thế nào?"
Tô Diễm nói: "Tôi muốn xăm hai chữ cái."
Xăm chữ cái thì đơn giản, cũng rất nhanh, đánh nhanh rút nhanh rồi tiễn vị tiểu thư này đi là tốt nhất.Thu Trì hỏi: "Cô muốn xăm chữ gì? Xăm ở đâu?"
"CT." Tô Diễm nói sau đó đưa tay cởi bỏ áo trên người.
Thu Trì bị hành động co dọa cho giật mình, cậu xấu hổ che mặt nói: "Tô tiểu thư, cô cởi áo làm gì?"
"Xì.
Vừa gầy vừa xấu như anh ai mà thèm.
Cho anh nhìn thân thể tôi là diễm phước ba đời của anh." Tô Diễm chán ghét nói: "Tôi muốn xăm lên ngực." Cô chỉ vào vị trí trái tim nói: "Ở đây này."
Thu Trì không dám nhìn thẳng Tô Diễm, cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Tô tiểu thư muốn xăm ngay luôn bây giờ?"
"Đúng." Tô Diễm khoanh tay, bộ dạng cao quý nói: "Thời gian của tôi rất gấp."
Má ơi! Có thể cho con thời gian tiếp nhận được không vậy?
Lần trước Diệp Tu ở phía dưới, vị đại tiểu thư này lại ở trên, sao mấy người hào môn cứ thích xăm ở mấy chỗ nhạy cảm vậy? Tính chọc mù mắt người xăm luôn hay gì thế?
Nhưng đã nhận đơn thì không thể bỏ, hơn nữa vị đại tiểu thư trước mặt này xem ra không thể chọc vào, sơ xuất còn bị đối phương ghi thù thì toi.
Thu Trì hít sâu mấy hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh nhanh nhất có thể.
"Còn chưa bắt đầu à?" Tô Diễm có chút không kiên nhẫn, bắt đầu nghi ngờ những thông tin mà đối phương nói cho cô ta biết.
Nhìn là biết không phải thợ xăm chuyên nghiệp rồi.
"Được rồi.
Tô tiểu thư mời nằm xuống, tôi bắt đầu ngay đây."
Thu Trì sau khi bình tĩnh lại nhìn cô, lấy dụng cụ, bắt đầu công việc, vừa làm, Thu Trì không ngừng khấn niệm, "Tôi không biết, tôi không nhìn, tôi không thấy gì hết."
-------------------------
Góc ngoài lề:
Tác giả: Nghe bảo có rất nhiều người muốn Tiểu Trì cho Cố Triều đội thử nón xanh.
Cố Triều: ...
Thu Trì: Em không phải, em không có, anh đừng nghe người ta nói bậy!.