Sau khi ăn sáng xong, Cố Triều cũng lập tức rời đi, Thu Trì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài trừ những giây phút ăn cơm thì những khoảng thời gian còn lại Thu Trì không thể nào thoải mái thả lỏng người được.
Thu Trì ngồi trên ghế xoa xoa mắt, Tiểu Thất sau khi Cố Triều đi mất liền lải nhai bên tai cậu không ngừng, Thu Trì nghe mà đau đầu.
"Thân ái, Tiểu Thất thấy cậu ôm đùi nam chính là điều tốt đó."
"Tốt thì tốt đấy." Thu Trì ngửa đầu thở dài một hơi, nói: "Nhưng tao vẫn lo lắm."
Tiểu Thất nói: "Tiểu Thất lại thấy có gì đáng lo đâu."
Thu Trì nhíu mày bíu môi không nói, thầm nói: Mày hiểu cái rắm.
Dứt câu Tiểu Thất im lặng như đang suy nghĩ gì đó, lại nói: "Cậu sợ nam chính giết cậu hả? Nhưng bây giờ nam chính đâu có ghét cậu." Còn ngược lại nha.
Thu Trì không buồn liếc nhìn khung hệ thống màu xanh đầy dấu hỏi của nó, nói: "Đấy là lúc trước, bây giờ tao lo vấn đề khác."
Tiểu Thất không biết Thu Trì đang lo về vấn đề gì, dù sao ký chủ của nó cũng sẽ không chết được đâu.
Nó thật sự muốn nói cho Thu Trì biết ban nãy lúc Thu Trì đang mải mê ăn cơm thì Cố đại tổng tài —— Nam chính đại nhân đã lặng lẽ lấy ra một cuốn sách cỡ bàn tay, bìa giấy có màu hồng phấn, trên mặt bìa còn có mấy hình minh họa thêm mấy bông hoa hồng.

Tiểu Thất lúc đó nhìn rất rõ, tiêu đề cuốn sách ấy vậy mà lại là:
Tiểu Thất: "...???" Excuse me?
Cuốn sách ấy vẫn còn mới toanh, xem ra chỉ mới mua gần đây thôi.
Dạo từ đợt Cố Triều đột nhiên đến thăm nhà thân ái, nó đã có hơi ngờ ngợ, Cố Triều hiện tại so với trong sách thật sự theo lời thân ái nói thì hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng, nó ngàn vạn lần không ngờ nam chính đại nhân có thể chơi lớn như thế, khiến nó sốc đến mức muốn reset lại máy luôn.
Mà "một trăm phương pháp theo đuổi bạn trai" là cái quỷ gì thế?
Nam chính ơi, anh đi hơi bị xa vời thiết lập của mình rồi

đấy!
Lo li Tiểu Thất hoài nghi cuộc đời hệ thống của nó, có phải lúc xuyên qua đây, gặp phải lỗi kỹ thuật rồi không? Chứ nam chính đại nhân không thể ngốc nghếch theo đuổi người ta bằng một cuốn sách đó được!
Băng lãnh của anh đâu?
Bá đạo, chiếm hữu của anh đâu?
Trong lúc Tiểu Thất vẫn còn đang hoài nghi nhân sinh hệ thống thì Cố Triều bên này lại mở ra một trang đã được đánh dấu sẵn, nó lại một lần nữa nhìn thấy được, lần này so với ban nãy càng thêm rõ ràng.
[Muốn Chiếm Chinh Phục Trái Tim Của Chàng, Thì Phải Chinh Phục Bảo Tử Của Đối Phương Trước]
Tiểu Thất: "..."
Tiểu Thất liếc nhìn biểu cảm của Cố Triều, lại thấy hắn ta nhẹ nhàng gật đầu, lúc này Tiểu Thất không cần nghĩ cũng biết Cố Triều đang nghĩ gì, chắc chắn là cảm thấy phương pháp này hiểu quả.
Cố Triều còn đặc biệt lấy bút khoanh lại, ghi chép gì đó nữa chứ!
Lúc đó Tiểu Thất thật sự rất muốn nói, nam chính ơi, cách đó không hiểu quả đâu, người như thân ái là phải đánh nhanh rút gọn mới được!
Phải đánh đến mức không còn đường lui ấy, như thế thân ái mới chấp nhận!
Lúc này Thu Trì đang đi giày, Tiểu Thất trầm ngâm một hồi quyết định không nên nói ra thì hơn, sau đó nó liền thấy không còn việc gì nữa liền nói: "Thân ái, Tiểu Thất off nhé, cần gì thì cậu gọi nhé."
Thu Trì đáp: "Ừ."
Sau khi đáp xong, bên tai liền vang lên tiếng nhạc off quen thuộc của Tiểu Thất.
Cùng lúc này Thu Trì cũng vừa vặn đi giày xong, cậu hôm nay phải trực nhật, hơn nữa lại có tiết đầu, không thể đi trễ được.
Thu Trì mở cửa bước ra khỏi nhà, cửa vừa mở ra thì thấy ngay một người mặc một bộ tay trang đen, gương mặt cứng nhắc không cảm xúc nhìn cậu.
Thu Trì sợ đến nhảy dựng lên, ôm cửa hỏi: "Anh là ai? Anh đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp đấy!!"
"Cậu Thu." Người nọ chấp hai tay ra sau, dáng vẻ nghiêm trang nói: "Boss ra lệnh cho tôi đưa cậu đến trường."
Boss?
Thu Trì ngơ ra một chút, sau đó mới hiểu ra "Boss" trong miệng đối phương là ai.

Nhưng dù thế nào thì như vậy cũng hơi quá rồi.

Không ngờ Cố Triều đối với bạn bè ân cần như thế.
Bạn bè đã vậy rồi, người yêu còn được cưng chiều đến mức nào?
Cậu ôm cặp, bộ dạng cũng không còn đề phòng như trước nữa, nói: "Không cần đâu, tôi có thể tự mình đi đến trường, anh đi về đi, nói cảm ơn với Cố tổng giúp tôi."
Người nọ không xê dịch nửa bước chân, nói: "Tôi cũng chỉ là người làm công mà thôi, Cậu Thu đừng làm khó tôi."
Thu Trì mím môi, xem ra nếu cậu cự tuyệt đối phương chắc sẽ đứng đây mãi.
"Nếu anh không chở tôi, vậy anh sẽ bị trách phạt sao?"
Đối phương chần chừ một chút rồi gật đầu.
Thu Trì nén một bụng thở dài, thầm nói, có ông chủ như vậy cũng thật khổ.
"Vậy nhờ anh." Thu Trì cúi đầu rồi theo đối phương lên xe.
Lúc lên xe đối phương vô cùng chu đáo mà mở cửa xe cho cậu, dù cậu nói không cần cũng không có tác dụng.

Bất kể cậu nói cái gì, đối phương cũng không lấy một điểm phản ứng.
Đối phương tuy rằng không phản kháng lời cậu, nhưng hành động lại không có ý định nghe theo, dù cậu có trưng cầu ý kiến như thế nào, sau đó cũng chỉ có thể im lặng thỏa hiệp.
Trên đường đi, Thu Trì cũng thử bắt chuyện mấy lần, nhưng đối phương lại không nói một tiếng nào, hoàn toàn bơ đẹp cậu, chuyên tâm lái xe.
Cứ hai, ba lần đều nhận được sự im lặng của đối phương, Thu Trì đành bỏ cuộc, ngồi im một góc không nói gì nữa.
Bầu không khí im lặng đến mức khiến người khác ngạt thở.

Không cẩn thận nhìn kỹ thì còn tưởng cậu bị bắt đem bán.
Quả nhiên là người của nam chính, biểu cảm này chính xác là một khuôn đi ra mà!
Đúng là chủ nào tớ nấy!!
Giờ thận trọng nghĩ lại, Thu Trì cảm thấy cái bầu không khí khi ngồi chung Cố Triều có khi còn thoải mái hơn.
Ít ra khi cậu nói gì đó, Cố Triều sẽ luôn đáp lại cậu.
Lúc xe đến cổng trường, cậu đành phải chấp nhận để người nọ giúp cậu mở cửa xe, Thu Trì lúng túng cảm ơn đối phương liên tục, cứ tưởng người nọ sẽ tiếp tục im lặng, nhưng lần này đối phương lại nói: "Cậu Thu không cần khách sáo, đây là bổn phận của tôi."
Nói xong người nọ cúi đầu chào cậu một cái rồi mới lái xe rời đi.
Thu Trì thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi quay người đi vào trường, lúc này cậu mới nhận ra có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cậu.
Tuy trong trường không thiếu phú nhị đại, nhưng đúng là lái con xe hạng sang đó đến đây vẫn quá mức gây chú ý, sau ngày hôm nay cậu phải nói chuyện với Cố Triều về vấn đề này mới được, cậu không muốn trở thành một trong những tâm điểm đâu.
Cậu hiện tại chỉ muốn bình yên tốt nghiệp thôi.
Thu Trì trước khi vào lớp, đem bức vẽ đến cho giáo viên.
Dường như cô đã biết cái gì đó, lúc mở bức vẽ ra, vẻ mặt có chút căng thẳng, nhưng sau khi thấy rõ được bức vẽ, vẻ mặt cô liền giãn rã, cô thở dài một cái sau đó cuộn giấy vẽ lại nói: "Trò vất vả rồi."
Cô thậm chí còn đứng dậy vỗ vai cậu, ánh mắt có chút lo lắng, rõ ràng là đang an ủi cậu.
Thu Trì ngoài cười nhưng tâm không cười, thầm nói, Cố Triều nói cậu không phải lo về vấn đề này, xem ra là thật rồi.
Rốt cuộc là nam chính quyền cao đến mức nào vậy? Đến cả trường cũng nằm trong quyền quản lý của hắn luôn hả?
Tiếp theo đó Thu Trì mới nhận ra, chính cậu cũng thuộc quyền quản lý của hắn luôn rồi.
Lúc Thu Trì và Lâm Đặng cùng đi ăn trưa, thì Cố Triều đột nhiên xuất hiện lôi cậu đi, mặc cho nữ chính một thân một mình đứng ngơ ngác, làm lúc ăn cơm khiến cậu bận lòng một hồi.
Hết trưa, lại đến tối, lúc Thu Trì chuẩn bị đến Lạc Thủy thì Cố Triều lại một lần nữa chặn đường lôi cậu đi ăn.
Hiện tại Thu Trì ngồi ở quầy pha chế, úp mặt xuống bàn, dáng vẻ mệt mỏi.
Hạ Lãng pha một ly rượu cocktail đặt trước Thu Trì, nói: "Nhìn em xuống tinh thần quá đấy."
Thu Trì ngẩn mặt, đưa tay cầm lấy cây xiên quả mâm xôi bỏ vào miệng, nhai xong rồi nói: "Hơi mệt thôi ạ."
Hạ Lãng nói: "Nếu mệt, em lên xin Tề Kiệt nghỉ một ngày, đừng có bán mạng làm việc."
Thu Trì lắc đầu, cậu không mệt vì công việc, cậu chính là đang mệt với nam chính.

Trước khi đến Cố Triều đã dẫn cậu đi ăn tối, tuy thức ăn rất ngon nhưng bầu không khí lại không tốt lắm, bởi vì cậu nói với hắn về việc đi làm ở Lạc Thủy.
Cố đại tổng tài sau khi nghe cậu nói xong, dĩ nhiên là đen mặt không vui, tất nhiên là không đồng ý cho cậu đi.

Nhưng Thu Trì cảm thấy không làm mà vẫn trả lương như vậy là cực kỳ không tốt, cậu không thích nhận của không ai bao giờ.
Nếu dùng tiền thì phải dùng tiền do chính mình làm ra mới có ý nghĩa.
Sau một hồi đấu tranh kháng nghị, Cố Triều đột nhiên thỏa hiệp, cho nên sau khi ăn xong liền chở cậu đến đây.
Tuy trên đường đi hắn không nói với cậu một câu, nhưng vẫn như cũ quan tâm đến cậu, lúc lên xe hay xuống xe đều cậu thắt dây an toàn.
Thu Trì uống hết ly rượu cocktail Hạ Lang pha cho mình, ngón tay ma sát nhẹ lên thành ly, trầm ngâm suy nghĩ.
Cậu trong lòng gọi Tiểu Thất, hỏi nó: "Còn bao lâu nữa tình tiết chính mới bắt đầu."
Tiểu Thất nói: "Hiện tại do việc xăm hình kéo dài so với tình tiết ban đầu, bây giờ chỉ cần nhiệm vụ này hoàn thành, tình tiết chính ngay lập tức bắt đầu."
Thu Trì trầm mặc suy nghĩ một chút, cậu muốn nhanh nhanh tác thành cho nam chính nữ chính, để bản thân không còn dính vào hai người nữa.
Thu Trì có cảm giác khi không còn dính dáng gì đến tình tiết truyện nữa, cậu mới có thể tiếp tục ước mơ của mình.
Từ bây giờ trở đi, dù có chuyện gì, cậu phải ưu tiên việc hoàn thành nhiệm vụ, mới được.
------------------
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Anh giàu như vậy, em còn đi làm?
Thu Trì: Tôi thật sự muốn đánh anh một trận.

Đồ tư bản chết tiệt.
Cố Triều: Đánh trên giường, bao giờ trận anh cũng chiều theo ý em, đến sáng cũng không thành vấn đề.
Thu Trì: Tôi không muốn!!!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play