Thu Trì đến gần như sát giờ, cậu vừa lên xe, lớp trưởng ngồi ở hàng ghế đầu đã đứng dậy, nhìn ra phía sau cậu.
Biết lớp trưởng muốn tìm gì, Thu Trì liền vội vàng nói: "Hôm nay tớ đến một mình thôi."
Một câu này khiến phản ứng của mọi người trên xe đều vô cùng phấn khích, ai nấy cũng đều bắt đầu nói chuyện ồn ào, lớp trưởng cũng nhẹ nhàng thở phú một hơi, sau khi kiểm tra không thiếu ai nữa mới bắt đầu thúc giục tài xế chạy xe.
Nhìn mọi người trên xe vui mừng, Thu Trì cảm thấy rất có lỗi với mấy vệ sĩ đi theo cậu hằng ngày. Tuy rằng bọn họ im lặng không nói gì, mọi người dù biết bọn họ sẽ không tùy tiện đánh người nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của họ thì quả chơi vui vẻ được.
“Tiểu Trì, mau qua đây ngồi.”
Người vừa lên tiếng là Lâm Đặng, hàng ghế cô ngồi là hàng thứ tư, bên cạnh vẫn còn trống, không nói cũng biết là cô cố ý giữ chô cho cậu.
Lúc đi ngang qua mọi người, Thu Trì phát hiện mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt sâu xa, thậm chí có người còn vỗ cánh tay cậu nói vất vả rồi.
Thu Trì: “…” Quả thật có hơi vất vả, cãi nhau đúng là mệt tinh thần.
Mãi đến khi Thu Trì ngồi xuống ghế, Lâm Đặng mới nói: “Hôm nay đi chơi, mà hôm qua hai người chơi lớn vậy sao?”
Thu Trì khó hiểu nhìn cô.
Thu Trì không hiểu vì sao Lâm Đặng lại mình như thế. Không chỉ có cô, mà khi cậu bước lên xe thì mọi người đều nhìn cậu như thế. Đưa mắt quét đại một vòng liền thấy một bạn nữ lén lút nhìn cậu, che miệng cười trộm.
“?” Thu Trì hoài nghi có phải trên mặt cậu dính cái gì đó nhìn khó coi lắm không? Bằng không sao ai cũng nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái thế?
“Mặt tớ dính gì à?”
Lâm Đặng chống một tay lên kính xe, ẩn ý nở một nụ cười, ánh nắng sáng sớm dịu dàng chíu qua cửa kính, phác họa dung nhan như hoa như ngọc.
“Cậu không biết à?” Không biết Lâm Đặng học từ ai mà khẽ nhếch mép cười, mái tóc dài bung xõa, một tay chống cằm, khẽ nghiêng đầu nhìn cậu.
Thu - háo sắc- Trì cảm thấy trái tim mình vừa đập lệch một nhịp, có phải cậu ảo giác không mà bây giờ cảm thấy nữ chính ngầu đét luôn!
Thu Trì im lặng chà tay rất có khí chất của tổng tài nha!
“Nếu biết đã không hỏi.” Thu Trì âm thầm nuốt nước miếng, trong lòng không khỏi cảm thán, quả nhiên là nữ chính tiểu thuyết, vẻ đẹp quả thật rung động lòng người. Bảo sao trong tiểu thuyết nam chính nữ chính đều là trai tài gái sắc, đẹp cả một đôi.
“Phải ha.” Lâm Đặng bật cười, cảm thấy bản thân vừa rồi có hơi ngốc, cô lấy ra một chiếc gương nhỏ cầm tay đưa cho Thu Trì nói: “Để lớp chúng ta đi chơi vui vẻ mà để cậu chịu thiệt thòi rồi.”
Thu Trì khó hiểu soi gương, trên gương mặt cậu không có gì bất thường, chỉ duy nhất là đôi môi sưng đỏ vô cùng nổi bật, khóe môi có vài nơi vẫn còn đọng lại vết máu khô.
“Cậu vất vả rồi.” Lâm Đặng vỗ vai cậu.
Bấy giờ Thu Trì mới hiểu ra, ánh mắt mà mọi người nhìn mình vào ban nãy là có ý gì.
Đôi môi mọng nước sưng đỏ, ai nhìn vào cũng cho rằng hôm qua cậu bị Cố Triều bắt nạt đến thê thảm.
“Không phải đâu!” Gương mặt không tự chủ mà đỏ lên, ấp úng giải thích, “Là do hôm qua môi hơi ngứa lên tớ tự cắn rách thôi.”
Cậu vừa dứt lời giọng lớp trưởng liền vang lên, “Không sao đâu Thu Trì à, bọn tớ đều hiểu cả mà, cậu không cần giải thích đâu. Bọn tớ cũng sẽ coi như không nghe, không thấy gì hết á.”
Thu Trì: “…” Vết nhơ này nhảy sông hoàng hà cũng rửa không sạch.
Lâm Đặng ngồi bên cạnh rất không nể tình mà bật cười ha hả. Thu Trì chết lặng.
Là ai?
Là ai đã dạy hư nữ chính?!
Là ai hả?
Thu Trì trong lòng âm thầm oán hận, đột nhiên Lâm Đặng từ trong giỏ xách của cô lấy ra một thỏi son, đưa đến trước mặt cậu.
“Đây là son dưỡng, thỏi này tớ mua để dự trữ, vẫn chưa có dùng đâu.” Vừa nói cô vừa chỉ tay vào môi mình, “Son của hãng này dùng giá ổn mà dùng tốt lắm luôn, tớ đang dùng luôn nè, chỉ là khác màu son thôi.”
“Cảm ơn.” Thu Trì đưa hai tay nhận lấy thỏi son, hơi nghiêng đầu thắc mắc, “Son dưỡng mà cũng có màu sao?”
“Dĩ nhiên là có rồi.” Lâm Đặng nói: “Vừa dưỡng vừa có màu, quá tiện lợi luôn.”
“Cảm ơn nha.” Thu Trì mở nắp son, “Lần sau bao cậu ăn cơm.”
“Chỉ là một thỏi son mà thôi, đừng khách sao.”
Thu Trì mỉm cười, “Cảm ơn cậu.”
Nói xong, Thu Trì mở nắp son ra, son sáp màu trắng đυ.c thoang thoảng mùi hương dâu ngọt ngào. Thật ra Thu Trì cũng có son dưỡng, môi cậu thuộc dạng dễ khô, cho nên trong phòng luôn có đồ dưỡng môi, chỉ là hôm qua quên bỏ vào.
Thu Trì chu môi thoa một lớp mỏng lên môi, màu son màu hồng nhạt trên làn da trắng của cậu lại đặc biệt nổi bật. Sau khi thoa lên một lúc thì Thu Trì không còn cảm thấy ran rát trên môi nữa, đôi môi cũng trở nên mềm mại hơn nhiều.
“Tiểu Trì, quay qua đây đi.”
Thu Trì nghe lời nhìn qua, bên tai liền nghe “tách” một cái.
Lâm Đặng nhìn thành quả của mình vô cùng hài lòng, khéo miệng tủm tỉm cười.
“Cậu làm gì thế?” Thu Trì bất ngờ khi bị chụp hình, vẻ mặt có chút bất lực, “Sao đột nhiên lại chụp hình?”
“Đẹp không?” Lâm Đặng vui vẻ khoe chiến tích ra, “Tiểu Trì nhà chúng ta thật là xinh xắn đáng yêu.”
Trên màn hình là Thu Trì vẻ mặt có phần bất ngờ, đôi môi màu hồng nhạt, tô điểm thêm nét thanh tú trên gương mặt. Lâm Đặng nhận ra da Thu Trì rất tốt, lỗ chân lông cũng nhỏ, trên mặt hoàn toàn không có cục mụn nào, khuôn mặt tuy nhìn không quá nổi bật nhưng rất có nét riêng. Một khuôn mặt như vậy thì không cần phải trang điểm cầu kỳ, chỉ cần một thỏi son tô lên, cũng khiến cậu nổi bật hơn bất kỳ một người trang điểm nào.
Bình thường Thu Trì không hay nói chuyện, người quen cậu thì ấy đôi khi cậu sẽ tự động bắt chuyện mấy câu, còn những lúc bình thường Thu Trì đều rất nhạt nhòa, ở giữa đám đông, nếu không lên tiếng thì sẽ không để ý đến.
Nhìn tấm hình mình vừa chụp được, Lâm Đặng không khỏi cảm thấy may mắn khi đưa thỏi son kia cho cậu.
Chỉ có Thu Trì chỉ thấy màu môi này có hơi nữ tính, khiến gương mặt cậu có thêm nét nữ tính mềm mại, khiến cậu cảm thấy quái quái, còn lại thì chẳng có gì đặc biệt. Nhưng hình như Lâm Đặng có vẻ rất thích.
“Tớ lưu bức này nhé.”
“Cậu thấy thích là được.” Thu Trì cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao cũng chỉ một bức hình mà thôi.