Thu Trì vội vàng nhét toàn bộ bαo ©αo sυ vào túi áo, sau đó xoay người nhìn Cố Triều đang đứng trước cửa, ánh mắt không nhịn được mà chột dạ.
“Công việc xong rồi ạ?”
Cố Triều thấy biểu cảm cậu khác lạ, khẽ nhíu mày một cái, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không…” Trái tim Thu Trì chột dạ mà giật thót một cái, điên cuồng lắc đầu, nói: “Không, em không làm sao hết á.”
Để Cố Triều phát hiện ra đống bαo ©αo sυ này thì cậu xác định phải chết trên giường.
“Bé cưng, anh có thể nhìn thấy sự chột dạ trong mắt em.”
Thu Trì: “…”
Thu Trì nhắm tịt mắt, quay đầu đi, “Không! Anh không thấy gì hết!!”
Cố Triều: “…”
Cố Triều đi đến gần, nhìn chiếc hộp rỗng dưới đất, hắn không vội hỏi, tiến đến gần ôm chầm lấy cậu, dùng tay nắm lấy cầm Thu Trì, kéo gương mặt cậu nhìn về phía mình, nói: “Được, anh không thấy. Bé cưng nói gì thì chính là cái đó.”
Nói xong hắn cúi đầu hôn xuống, từng nụ hôn nhẹ nhàng thả lên môi, khiến Thu Trì vừa thích lại vừa ngượng. Cậu bất tri bất giác hơi hé môi, muốn đem nụ hôn tiến sâu.
Cố Triều khóe miệng giương lên, thầm mắng một tiếng tiêu tinh nhỏ rồi đưa đầu lưỡi tiến sâu vào bên trong.
Hai người thân mật quấn quýt không biết bao lâu, cho đến khi Thu Trì chịu không nổi, đành vào vai hắn mấy cái biểu tình, cả hai mới tách ra.
“Bé cưng thật ngọt.” Cố Triều giống như chưa đã thèm mà vùi đầu vào cổ cậu, dùng mũi ngửi mùi hương trên người cậu, thi thoảng đầu lưỡi lại vươn ra liếʍ láp lên vùng cổ trắng nõn, “Em ăn đường mà lớn sao? Sao có thể ngọt đến như vậy? Làm anh không ngừng muốn cắn, từng ngụm tùng ngụm nhỏ, nuốt sạch em vào bụng.”
Thu Trì cả gương mặt đều đỏ lên như tôm luộc chín, ở cổ. những nơi bị hắn liếʍ qua đều cảm thấy ngứa vô cùng, cả người trở nên tê rần, hai chân mất sức mà khụy xuống, toàn bộ sức nặng cơ thể đều dồn hết lên người Cố Triều. Hai người bây giờ đều dính sát vào nhau không còn một khe hở nào.
Bàn tay to lớn đỡ lấy eo bắt đầu không yên phận, ngón tay cách mấy lớp vải nhẹ nhàng vuốt ve, “Bộ này rất hợp với em, sau này lại may thêm mấy bộ nữa.” Càng nói bàn tay càng chùi vào bên trong áo.
Thu Trì còn chưa kịp hoàn hồn lại thì bị bàn tay hư hỏng của hắn dọa tỉnh, mấy gói bαo ©αo sυ vẫn còn đang nằm trong túi áo khoác, bαo ©αo sυ quá nhiều bị cậu nhồi đến căng cứng, giờ chỉ cần động nhẹ một cái là sẽ bung ra rơi xuống ngay lập tức.
Trong lòng hoảng hốt, cậu lập tức giữ tay hắn lại, nói: “Khoan! Khoan đã! Khách vẫn còn đang ở dưới, anh làm vậy không có được đâu!”
Cố Triều dừng động tác, Thu Trì nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của hắn, hai chân loạng choạng một chút rồi đứng thẳng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Công việc xong hết rồi ạ?”
“Ừm.” Cố Triều đáp một tiếng, ánh mắt nhịn không được mà nhìn quần áo trên người một lần, trước khi quay lại hắn đã “tẩy rửa” hết một lượt, đảm bảo trên người không có vết máu hay mùi thuốc lá mới thôi: “Bé cưng an tâm, từ giờ sẽ không còn bất kỳ nguy hiểm nào làm hại đến em nữa.”
Thu Trì nghe vậy không khỏi mừng trong lòng, gương mặt rạng rỡ nói: “Vậy từ giờ em có thể ra ngoài mà không cần có người đi theo rồi đúng không.”
“Không được.” Cố Triều gần như ngay lập tức trả lời.
“Tại sao?” Thu Trì lập tức xụ mặt, “Không phải đã không còn nguy hiểm nữa à?”
“Cái này là hai vấn đề khác nhau.” Cố Triều tiến lại gần cậu, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mượt, trầm giọng nói: “Ngoan, bé cưng nghe lời.”
“Vâng.” Thu Trì hơi ngẩn đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, ngoan ngoãn đáp.
Cố Triều si mê nhìn, nhịn không được lại ôm hôn cậu nói: “Bé cưng thật ngoan, thật hiểu chuyện.” Lại còn thơm mềm như kẹo dẻo phủ đường, khiến hắn muốn ăn không ngừng."
“Ngoan ngoãn hiểu chuyện cũng tốt.” Cố Triều nói: “Nhưng em có thể quậy một chút, hư một chút.”
Thu Trì: “?”
Cố Triều lại nói: “Ví dụ như, quản tất cả mối quan hệ của anh, khi ăn hút thuốc uống rượu thì phàn nàn, khi đi làm về trễ thì gọi điện hổi thúc anh về.”
“Còn có.” Cố Triều lấy ra một tấm thẻ nhét vào tay cậu, nói: “Quản cả thẻ lương của anh.”
Thu Trì: “!!!”
Người khác yêu đương thì bị người yêu quản đông quản tây. Khi hắn yêu đương thì Thu Trì lại không thèm quản cái gì của hắn, đến cả thẻ lương cũng không đòi hỏi hắn luôn.
“Mật khẩu là sinh nhật em.”
“Không được đâu.” Thu Trì nhìn tấm thẻ trên tay, bỗng thấy hai tay nặng trịch, thứ cậu đang cầm nào phải là thẻ lương, thẻ lương nào áp lực thế?
“Lỡ em đánh mất thì biết làm sao?” Thu Trì vừa sốt ruột vừa lo sợ, tiền tiêu vặt hắn cho cậu, mỗi tháng một thẻ, mà cậu chưa từng đυ.ng đến một cái.
“Nếu mất thì anh làm lại thẻ mới cho em là được?” Cố Triều nói.
“Vẫn là anh giữ sẽ tốt hơn.” Thu Trì vẫn muốn trả lại hắn.
Cố Triều bực mình, nhiều khi cậu ngoan ngoãn quá mức khiến hắn không vui.
“Không sao, em giữ đi. Thích cái gì thì mua cái đó.” Cố Triều đẩy thẻ lại cho cậu nói: “Anh kiếm tiền là để em có thể thỏa thích tiêu xài, nếu không anh còn kiếm tiền làm gì.”
Nghe có lý lắm nhưng mà cậu thì tiêu xài cái gì bây giờ? Cậu không có sở thích mua sắm, cũng không có cái gì thích đến mức muốn mua. Những thứ cậu muốn, thì Cố Triều đã mua sạch cho cậu cả rồi.
Nhưng cậu không lấy mà Cố Triều cũng không cho phép cậu trả lại, hay cứ coi như cậu giúp hắn giữ tiền đi, sau này hắn cần cậu sẽ trả lại.
“Vâng.”
Lúc này Cố Triều mới xem như hài lòng mà gật đầu, thầm tính toán trước mắt cứ để cậu quản thẻ lương, đợi cậu quen rồi thì sẽ quản luôn cả hắn.
“Em cũng có cái này cho anh.” Không phải sinh nhật cậu, mà cậu cũng đã được hắn tặng cho một món quà quá mức to lớn, khiến cậu cảm thấy quà mình tặng hắn chẳng có chút giá trị nào.
Dù sao số tiền cậu bỏ ra có khi còn chưa xài hết số lẻ trong tấm thẻ này, nhưng đó lại là toàn bộ tiền mà cậu có.
Thu Trì từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp bằng nhung, trái tim cậu đập càng lúc càng nhanh, gương mặt cũng trở nên đỏ bừng, ngại ngùng nói: “Nó không đáng bao nhiêu tiền…”
Cố Triều kinh ngạc nhìn gương mặt ửng đỏ của cậu, trái tim trong lòng ngực đập điên cuồng, đến mức hắn có thể nghe thấy được nhịp tim của chính mình.
Thu Trì mở chiếc hộp nhung ra, ánh sáng bạc từ chiếc nhẫn dưới ánh đèn càng thêm phần sáng lấp lánh, cậu nâng gương mặt đỏ bừng của mình lên nhìn hắn, ánh mắt đen láy như chứa ngàn ánh sao, trong mắt đều là tình yêu nhiệt huyết chân thành, nói: “Anh, chúc mừng sinh nhật. Mong anh mỗi ngày đều vui vẻ bình an.”
Thu Trì vừa dứt lời thì bị bị một lực mạnh kéo cậu về phía trước, sau đó đôi môi cậu nhanh chóng bị chặn lại, một nụ hôn ngọt ngào ướŧ áŧ lại bắt đầu.
Nhưng Thu Trì cảm nhận được xen lẫn trongvị ngọt lại có chút vị mặn của nước mắt.
Sau khi Thu Trì nhận ra, cậu lập tức giật mình nhưng lại không thể đẩy hắn ra được.