Thu Trì quay lại sảnh chính nhưng lại không biết phải làm gì, chủ nhân bữa tiệc ngày hôm nay —— Cố Triều vẫn chưa quay lại.
May mà Ân Trung phụ trách trang trí có đặt khá nhiều ghế ở sát tường, Thu Trì sau khi lấy một lượng lớn thức ăn cho Tiểu Thất thì tìm một chỗ vắng người nhất ngồi xuống.
Tiểu Thất ngoan ngoãn ngồi ăn ơ bên cạnh, không nháo một chút nào.
Thu Trì lại nhìn bữa tiệc, thầm nói cũng phải, bữa tiệc này đều là người lớn, Tiểu Thất tìm đâu ra bạn chơi cùng chứ.
Thu Trì chống cằm, ngón tay sờ vào miếng băng cá nhân thô ráp làm cậu nhớ lại ban nãy, mình suýt nữa thì ngỏm rồi.
Nhưng lần này cậu không quá sợ hãi, có thể do đã từng trải qua một lần nên lần này cậu đã bình tĩnh hơn nhiều. Dù vậy, sợ thì vẫn phải sợ, nếu như lúc đó viên đạn không trượt thì ngày này năm sau cậu đã xanh cỏ rồi.
Sợ đến thế nhưng cậu lúc đó cậu rất muốn biết Cố Triều đang làm gì ở đó, cậu không thể hỏi hắn, cũng không dám hỏi, một phần vì không muốn nhúng tay vào công việc của Cố Triều, phần còn lại cậu biết Cố Triều chắc chắn sẽ không trả lời, hắn sẽ tìm cách lảng tránh, cậu lại càng không thể ép hắn, cho nên hỏi cũng bằng không thôi.
Nếu như Cố Triều thật sự không muốn cho cậu biết vậy thì trời có sập xuống cũng sẽ không cho cậu biết, cho nên cậu dứt khoát không hỏi hắn.
Chỉ là sự tò mò trong lòng không được giải đáp rất là khó chịu.
“Thân ái đừng nghỉ nhiều.”
Thu Trì quay đầu nhìn sang, Tiểu Thất đang há to miệng cắn một miếng bánh thật lớn, vết kem bơ dính đầy miệng.
“Miệng dính đầy kem rồi.” Thu Trì từ trong túi lấy ra chiếc khăn tay, cẩn thận giúp Tiểu Thất lau miệng.
Tiểu Thất chu môi, giúp cho Thu Trì lau miệng giúp nó dễ dàng hơn.
Lau xong, Tiểu Thất lại nói: “Thân ái đừng nghĩ nhiều cũng không cần lo lắng. Cố Triều là con cưng của thế giới này, muốn hại hắn thì phải xem sắc mặt của ông trời.”
Tiểu Thất an ủi Thu Trì, hiện tại nó vẫn còn cảm thấy tội lỗi, nó không sợ gì, chỉ sợ Cố Triều đến tìm nó hỏi tội, bây giờ ngoan cố một chút, có khi còn được khoan hồng.
Những chuyện liên quan đến Thu Trì, nó biết rõ Cố Triều sẽ tàn nhẫn hơn bất cứ ai hết.
“Biết là thế…” Thu Trì nói: “Nhưng hắn vẫn sẽ bị thương, vẫn sẽ đau, nam chính cũng là người.”
Tiểu Thất không biết nên nói thế nào với Thu Trì, trong những ký chủ mà nó ký hợp đồng đến nay, Thu Trì là người ngây thơ nhất.
Nhưng mà, ngây thơ như vậy lại không có gì không tốt, nó thích một Thu Trì ngây thơ như vậy.
“Cố Triều làm việc gì chắc chắn đều có lý do chính đáng.” Tiểu Thất nói: “Hắn không nói đều là muốn tốt cho thân ái, chúng ta cứ việc vui vẻ sống dưới sự che chở của hắn thôi. Thân ái thấy có đúng không.”
“Chà chà.” Thu Trì bị bộ dáng nghiêm túc trong hình hài đáng yêu chọc cười, nói: “Hôm nay lại bên vực Cố Triều, bắt đầu thích cha ghẻ rồi hả.”
Tiểu Thất lập tức chề môi: “Chê nha, đây mới không thèm.”
Hai người đang nói chuyện bỗng nhiên phía trước xuất hiện một một đôi chân dài che đi tầm nhìn. Cả hai cùng lúc ngẩn mặt lại nhìn người vừa tới, đồng bộ đến kinh ngạc.
“Lâu rồi không gặp.”
Người đến không ngờ lại là Ngạn Từ Dương.
“Ngạn tổng.” Thu Trì vội vàng đứng dậy nói: “Lâu rồi không gặp.”
“Gọi Ngạn tổng nghe xa cách quá.” Ngạn Từ Dương cụp mắt nhìn Thu Trì, trong con ngươi ẩn giấu sự dịu dàng: “Quan hệ giữa chúng ta đâu có xa cách đến vậy, gọi anh là được rồi.”
Thu Trì bối rối, vốn dĩ quan hệ của cậu với Ngạn Từ Dương cũng không gần gũi như thế, từ lần trong bệnh viện thì cậu mới chỉ gặp anh hai lần. Nhưng Ngạn Từ Dương dù sao cũng là ân nhân của cậu, bảo cậu gọi là anh cũng không phải điều gì quá khó khăn với cậu, dù sao anh ta cũng hơn tuổi cậu, gọi anh cũng là điều hiển nhiên.
“Anh Từ Dương.”
Thu Trì nhẹ giọng gọi một tiếng, cậu ngẩn đầu lên nhìn y, vốn muốn nhìn cảm xúc của đối phương có hài lòng với cách gọi này của cậu hay không. Không ngờ Ngạn Từ Dương lại tỏ vẻ kinh ngạc sau đó lại dịu dàng mỉm cười đáp một tiếng.
Thu Trì lập tức ngẩn ngơ, không hiểu sao ánh mắt của Ngạn Từ Dương khiến cậu có cảm giác rất thân thiết, giống như giữa cậu và y có mối liên hệ nào đó vậy.
Ngạn Từ Dương đưa tay xoa đầu cậu, y biết vết thương của cậu nằm ở đâu, rất nhanh đầu ngón tay y đã chạm đến vết sẹo ẩn sau mái tóc của cậu. Đầu ngón tay chạm vào lớp thịt mềm, đan xen trong đó là những múi chỉ được khâu chỉnh tề.
Vết sẹo bị chạm vào khiến Thu Trì khẽ rùng mình, tai nạn lần đó khiến cậu phải khâu lại năm mũi, tuy đã được tóc che lại nhưng nếu sờ vào vẫn sẽ cảm nhận được trên đầu mình đã tồn tại một vết sẹo xấu xí.
“Vết thương thế nào?” Ngạn Từ Dương nhíu mày, biểu cảm lo lắng hỏi: “Còn đau không?”
Thu Trì tròn mắt nhìn y, ngây ngốc lắc đầu, sau đó vội vã cúi đầu vì xấu hổ.
Ngoài trừ Cố Triều ra đây là người thứ hai vì cậu mà tỏ vẻ đau lòng, đối với một người luôn cô đơn ở khϊếp trước như cậu, xuyên đến đây gặp được Cố Triều, gặp được những người vì cậu mà lo lắng, vì cậu mà thương sót, đây giống như món quà mà ông trời tặng cho cậu sau khi phải sống một cuộc đời vất vả vậy.
Nhận được sự quan tâm của Ngạn Từ Dương, không hiểu sao Thu Trì lại có chút nghẹn ngào trong lòng, cũng có chút xấu hổ.
Ngạn Từ Dương cũng không muốn nhắc lại vết thương của cậu, y thu tay, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Đã lưu số của anh rồi đúng không?”
Thu Trì gật đầu.
“Có vấn đề gì em cứ thoải mái liên lạc với anh, anh sẽ dùng toàn bộ khả năng để giúp em.”
“Sao có thể thế ạ.” Thu Trì hoảng hốt xua tay từ chối, người được giúp đỡ là cậu, đâu ra cái nguyên lý người cứu mạng lại ra sức giúp đỡ người được cứu mạng chứ. Người phải trả ơn phải là cậu mới đúng.
“Câu đó phải để em nói mới phải chứ ạ.” Gọi Ngạn Từ Dương một tiếng anh, Thu Trì thấy giữa mình và y dường như đã trở nên thân thiết hơn nhiều, nói chuyện cũng không còn khách sáo như ban nãy. “Người được cứu là em mà.”
Ngạn Từ Dương nghe vậy liền bật cười, nói: “Được rồi, vậy em giúp anh một việc đi. Coi như em trả ơn cho anh.”
“Việc gì ạ.” Thu Trì tươi cười nói: “Em sẽ cố gắng hết sức.”
Ngạn Từ Dương nhìn bộ dạng ngây ngô của cậu không khỏi buồn cười, vất vả lắm mới nhịn xuống được, nói: “Em có thể cho anh số điện thoại của Tiểu Lâm không?”
Thu Trì: “!?”
“Anh hỏi số điện thoại của cậu ấy để làm gì?” Thu Trì lập tức tỏ vẻ cảnh giác.