Thu Trì vừa từ hẻm đi ra Tề Kiệt đã lập tức nhìn thấy cậu, anh nhanh chóng chạy qua mắng: “Tên nhóc này, chẳng phải tôi bảo cậu đừng có mà chạy lung tung rồi sao!”
Vừa nói Tề Kiệt vừa xem xét người cậu từ trên xuống dưới, sau khi xác định trên người cậu không có vết thương nào mới an tâm.
“Sao lại từ bên trong chạy ra?” Tề Kiệt đưa mắt nhìn sang con hẻm, “Còn áo khoác của cậu đâu?”
Tim Thu Trì đập mạnh một cái, có chút chột dạ nói: “Em mua nước, tình thấy một con mèo rất đáng yêu, cho nên đi theo, áo bị con mèo cào rách rồi, cho nên em bỏ luôn.”
Mèo ơi, tao xin lỗi. Cái nồi này chỉ có thể đổ cho mày thôi.
Thu Trì bị Tề Kiệt dùng tay búng lên trán một cái, mắng: “Thấy mèo liền đuổi theo, cậu là trẻ con à?”
Thu Trì kêu một tiếng rồi đưa tay xoa trán, trong lòng dù có ấm ức cũng không thể nói ra, trước mắt cậu phải dẫn Tề Kiệt đi khỏi chỗ này cho tới khi xe chứ thương đến.
Nhưng Thu Trì cũng chợt nhận ra, tâm trạng Tề Kiệt hình như đã tốt lên, tuy nói chuyện xưng hô vẫn rất khách sáo nhưng không khiến cậu cảm thấy xa cách nữa.
Ánh mắt Thu Trì lướt qua môi Tề Kiệt khẽ nghi hoặc, đôi môi gã lúc này đã trở nên đỏ rực, môi dưới còn có dấu hiệu sưng lên, giống như bị con gì đó cắn cho sưng lên vậy.
Thu Trì nhìn chằm chằm vào môi gã, không hiểu sao trong đầu lại có suy nghĩ môi của Tề Kiệt sưng lên như vậy có hơi giống lúc cậu bị Cố Triều hôn.
Nghĩ như vậy Thu Trì giống như chợt bừng tỉnh, liên tục mắng bản thân vô liêm sỉ, ở chung với Cố Triều lâu ngày đầu óc cũng trở nên dơ bẩn rồi.
Tề Kiệt sao có thể tin cái lời nói dối trẻ con này của cậu, nhưng suy cho cùng gã là người sai trước, là gã đã để Thu Trì một mình. Nếu cậu cố ý muốn che giấu vậy thì gã sẽ không hỏi, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng hiện tại gã khác với Thu Trì, nếu phạm phải một lỗi nhỏ thôi cũng có thể khiến gã mất mạng ngay lập tức. Giống như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt Tề Kiệt trở nên phức tạp, gã nhìn cậu, ngập ngừng một chút rồi nói: “Đừng có nói với với boss…”
Tề Kiệt nói đến đây thì ngừng lại, biểu cảm có chút bất an, anh giống như phản xạ có điều kiện mà nhìn ngó xung quanh, khiến Thu Trì cũng nghi hoặc mà nhìn theo.
“Gì vậy ạ?” Thu Trì không hiểu hành vi kỳ lạ của Tề Kiệt, nhịn không được mà hỏi.
Sau khi xác nhận không có ai xung quanh, Tề Kiệt mới nuốt một ngụm nước bọt, gian nan nói nốt câu còn lai: “Xin cậu, đừng có nói cho boss biết. Việc tôi bỏ cậu lại mà chạy đi chỗ khác.”
Thu Trì còn tưởng anh phát hiện cái gì, nghe anh nói vậy cậu cũng thả lỏng người, cười đáp: “Em sẽ không nói đâu.”
Thấy Thu Trì vẫn giống như lần đầu gặp mặt, vẫn lương thiện như vậy khiến Tề Kiệt cảm thấy rất được an ủi, trái tim luôn treo trên cổ lúc này cũng được yên ổn.
Gã khẽ nói hai tiếng “cảm ơn” rồi bỏ hai tay vào túi quần quay người bỏ đi trước, nói: “Chẳng phải cậu nói muốn đến một nơi à? Đi nhanh rồi còn về.”
Thu Trì mỉm cười thật tươi, bước theo sau gã đáp một tiếng: “Vâng.”
Đi được mấy chục bước, Thu Trì lén quay lại nhìn về phía con hẻm, thầm cầu nguyện cái người đàn ông kia sẽ ổn, cậu chỉ có thể giúp được đến đây thôi.
Nơi Thu Trì muốn đến dĩ nhiên là của hàng của Dior, sáng nay cậu nhận được tin nhắn của bên cửa hàng, nói rằng quá trình tạo hình đã hoàn thành, hỏi cậu có muốn đến kiểm tra không, nếu như không có vấn đề gì họ sẽ tiến hành bước cuối cùng.
Thu Trì dĩ nhiên muốn đến nhìn xem, vẫn còn vài ngày nữa mới đến sinh nhật Cố Triều, cậu thật sự rất mong chờ đến lúc mình tặng cho hắn, không biết hắn sẽ có biểu cảm như thế nào.
Cửa hàng của Dior chỉ có duy nhất một chi nhánh, cách chỗ bọn họ khá xa, sau khi xem địa chỉ, Thu Trì cuối cùng vẫn phải gọi xe đến đón.
Vốn dĩ Thu Trì muốn gọi taxi, nhưng Tề Kiệt lại không đồng ý, nếu để Cố Triều phát hiện ra bọn họ lên xe lạ, Cố Triều trăm phần trăm sẽ nổi điên. Thu Trì thì sẽ không vấn đề gì, nhưng Tề Kiệt chắc chắn không thể thoát được.
Hết cách Thu Trì vẫn phải gọi xe nhà đến chở đi, khi lên xe cậu chỉ có thể khẩn cầu người tài xế giữ bí mật chuyện này.
Mọi người trong nhà ai cũng yêu quý Thu Trì, bởi vì cậu rất tốt tính, hơn nữa từ ngày quen cậu, Boss cũng dễ chịu với bọn họ hơn rất nhiều. Sau khi biết việc cậu vì chuẩn bị quà cho boss mà phải vất vả như vậy, người tài xế dĩ nhiên nhiệt tình mà giúp cậu giữ bí mật chuyến đi này.
Lúc Thu Trì lên xe thì cũng đã quá giờ trưa, Tề Kiệt liền đề nghị: “Cũng trưa rồi, chúng ta đi ăn trước đã.”
Nghe đến đi ăn Thu Trì quả thật cũng đã đói bụng, cậu liền gật đầu đồng ý, cuối cùng lại dời thời gian, lúc cậu đến được Dior đã gần hai giờ.
Tề Kiệt đứng trước cửa nói: “Vào đi, tôi ở ngoài này đợi.”
Thu Trì gật đầu rồi nói: “Em sẽ ra nhanh thôi.”
Nói xong Thu Trì đi vào trong. Dior không chỉ bán riêng mỗi trang sức, mà còn có luôn cả trang phục và phụ kiện, thậm chí còn có nước hoa, xét tổng thể bày trí mà nói, nơi này thật sự rất sang trọng, bày trí vô cùng đẹp mặt. Thu Trì liếc thử một món hàng được bày trên kệ, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền hết hồn. Đúng là nơi cao cấp thì giá tiền cũng phải cao cấp.
Một cái túi xách, giá hơn 60 triệu! Thu Trì bị sốc, lần trước cậu coi mục trang sức cũng không sốc đến mức này. Trang sức bên Dior làm phần lớn đều được khảm kim cương, giá kim cương trên thị trường vốn đã không rẻ, giá cao là điều đương nhiên, nhưng tại sao chỉ một chiếc túi lại có giá ngang ngửa kim cương luôn vậy?
Thu Trì lắc đầu, đúng là không nên nhìn những thứ phù phiếm này, có hại cho tim mạch. Thu Trì nhẹ nhàng vỗ ngực, quay lại với nguyên nhân cậu đến đây.
Cậu đến quầy nhân viên chào hỏi : “Xin chào, tôi đến xem quá trình tạo nhẫn.”
Nhân viên nhẹ giọng đáp lời: “Xin hỏi ngài có hóa đơn không?”
“Có.” Thu Trì gật đầu rồi lấy ra bản hợp đồng cùng hóa đơn thanh toán tiền cọc cho cô xem.
Sau khi xác nhận xong, nữ nhân viên tươi cười nói: “Xin mời đi theo tôi.”
Nữ nhân viên dẫn cậu đến chỗ quản lý, mà quản lý ở đây không ai khác chính là Thư Hoa, người lần trước đã ký hợp đồng với cậu.
“Ngài Thu.” Thư Hoa vừa thấy cậu liền mỉm cười chào hỏi.
Thu Trì cười đáp: “Xin chào, tôi đến nhìn quá trình làm nhẫn.”
Thư Hoa ra hiệu cho nữ nhân viên phía sau quay về vị trí của mình, sau đó nhìn Thu Trì, khách sáo nói: “Xin hãy đi theo tôi.”
Cậu theo cô đến một căn phòng, Thư Hoa hướng tay về chiếc ghế sô pha, nói: “Ngài chờ một chút, sẽ có nhân viên đem nhẫn cho ngài ngay.”
Thu Trì gật đầu theo coi ngồi xuống ghế, Thư Hoa rót cho cậu một tách trà, nói: “Ngài Thu có suy nghĩ lại chưa? Có muốn bán mẫu thiết kế cho chúng tôi không?”