Cố Triều lái xe đến một ngoại thành khá xa, mất hơn hai tiếng rưỡi đi xe.
Hắn dừng xe ở một công xưởng bỏ hoang, vừa xuống xe lập tức có một hàng thuộc hạ chạy ra tiếp đón hắn.
"Boss." Một thuộc hạ đi lên báo cáo: "Anh Diệp đang ở bên trong chờ ngài."
Cố Triều lạnh nhạt thu toàn bộ hình ảnh công xưởng vào trong mắt, ngón tay hắn khẽ chuyển động, sau đó từ trong áo khoác lấy ra một bao thuốc.

Hắn ngậm một điếu một thuộc hạ liền đi tới giúp hắn châm thuốc.
Cố Triều rít một hơi rồi thả ra một làn khói trắng mờ ảo, cai mấy tháng, hắn sắp quên mùi vị của thuốc lá rồi.
Cố Triều đi vào bên trong, ở bên trong là đại sảnh lớn chất không ít những thùng gỗ lớn, bị bỏ hoang khá lâu, dưới đất còn mọc không ít cây cỏ xanh mướt.
Diệp Tu trong lúc chờ đợi liền lấy điện thoại ra chơi để giết thời gian, không biết làm gì nhưng khóe miệng cứ cười tủm tỉm không ngừng.
Khi bên tai nghe được tiếng bước chân, Diệp Tu lập tức ngẩn đầu lên, cười thiếu đánh nói: "Lâu quá nha."
Cố Triều rít một hơi thuốc cuối cùng rồi vứt điếu thuốc xuống đất, nhắc nhở: "Địa điểm là cậu chọn."
"Gần quá sẽ bị bọn cớm biết được." Gã nhún vai, tỏ vẻ cũng đâu còn cách nào.

Diệp Tu vẫn là bộ dạng cợt nhả đó, nhất là khi cười, bộ dạng mười phần không đứng đắn.
"Nghe bảo cậu bỏ thuốc cơ mà, sao đột nhiên hút lại rồi."
"Người đâu?" Cố Triều nhíu mày không trả lời câu hỏi này, vẻ mặt cực kì không kiên nhẫn.

Hắn lạnh nhạt nhìn Diệp Tu, dường như chỉ cần đối phương nói thêm một câu nào nữa thì hắn nhất định sẽ đem gã đi chôn sống.

"Ngay trước mắt cậu đó." Diệp Tu một tay chống hông, một tay chỉ ra phía sau, trong lòng lại thầm cảm thấy có chút thương tiếc.
Cố Triều đưa mắt nhìn theo cánh tay Diệp Tu, thật sự nhìn thấy một người đang nằm dưới đất, hắn nhanh chóng quan sát, Diệp Tu bên cạnh như đoán được ý hắn liền nói: "Yên tâm, ngoài việc đang bất tỉnh ra thì nửa cọng tóc cũng không rụng."
Cố Triều hờ hững không đáp lời, đi đến chiếc ghế mà ban nãy Diệp Tu đã ngồi, hạ người ngồi xuống.
Tô Diễm cả người đều trầy trụa, đầu tóc rối bù, tay và chân bị trói chặt, mắt cũng bị bịt lại, cả người thảm thương nằm dưới sàn gạch, bộ dạng chật vật đến thê thảm.
Không ai có thể nghĩ rằng cách đây không lâu cô còn là một vị tiểu thư cao quý.
Hắn bắt chéo chân, hỏi: "Bao giờ cô ta mới có thể tỉnh."
Diệp Tu đáp: "Dựa vào liều lượng thì phải mất khoảng hơn một tiếng nữa."
"Quá lâu." Từ đây quay về bệnh viện cũng phải mất hơn hai tiếng, hắn không muốn phí thời gian của mình với một kẻ sắp chết: "Tìm cách đánh thức cô ta dậy đi."
Diệp Tu bên cạnh đưa tay ra hiệu, đàn em bên cạnh nhận lệnh, lập tức thi hành.
Những người đang ở đây đều thuộc hàng thân tín, hiệu quả làm việc rất cao, chưa đến mười phút đã có thể ép Tô Diễm đang hôn mê phải tỉnh dậy.
Tô Diễm bừng tỉnh rồi giật mình hoảng hốt, cô mở mắt nhưng lại không thấy gì liền nhận ra mình bị bịt mắt liền, hoảng sợ hét lên: "Ai? Có ai không? Cứu tôi với!"
Ả vừa dử lời, bịt mắt cũng được tháo xuống, Tô Diễm nhìn thấy một đám người mặc tây trang đen liền sợ tái mặt, quát lớn: "Các người là ai? Sao lại bắt tôi? Có biết bắt người bất hợp pháp là phạm tội không?"
Cố Triều ở phía sau cô ta, nghe một câu như vậy nhịn không được mà cười khẩy, ánh mắt hắn lạnh nhạt, nói: "Phạm tội? Cái từ này mà cũng có thể thốt ra được từ miệng cô à?"
Sóng lưng Tô Diễm run lên, cô vội vàng quay đầu lại lập tức đối diện với ánh mắt vô cảm của hắn.
"Anh Triều." Tổ Diễm vừa nhìn thấy Cố Triều hai mắt liền sáng rực, cô dùng sức quay người, vui mừng nói: "Anh ơi, cứu em với, bọn họ tự nhiên bắt trói em."
Cố Triều trầm mặc, cùng là một từ "anh" nhưng từ miệng Tô Diễm thốt ra lại khiến hắn chán ghét đến cùng cực.

Ánh mắt hắn nhìn Tô Diễm nhiều thêm một phần kinh tởm.

"Câm miệng." Cố Triều điên tiết quát lớn.

Giọng hắn lạnh lẽo đến thấu xương, lạnh đến mức Tô Diễm không rét mà run: "Đây không phải là cái danh mà mày muốn gọi là gọi!"
Ánh mắt Cố Triều nhìn Tô Diễm lúc này lạnh nhạt đến cực điểm, bộ dạng ngồi trên ghế nhàn nhã nhưng vẫn đủ khiến cho người khác cảm thấy áp lực cùng kh ủng bố.
Lúc này thuộc hạ đem đến một đôi găng tay màu đen, cung kính đưa đến, Cố Triều nhận lấy đeo vào rồi chống hai tay lên đùi, khom lưng cúi xuống, mắt mở to nhìn Tô Diễm trừng trừng, "Nhớ ban nãy mày đã nói cái gì không? Phạm tội à?"
Cả người Tô Diễm run lên bần bật, hai hàm răng va vào nhau vang lên mấy tiếng lách cách, ả muốn nói gì đó nhưng lại bị gương mặt của Cố Triều dọa cho thốt không lên lời.
"Vậy mày có biết, cố ý gây thương tích cũng là phạm tội không?" Cố Triều trứng mắt nhìn ả: "Mày không phải không biết người đứng sau em ấy là tao.

Mày dám làm em ấy bị thương, vậy cũng đã chuẩn bị tinh thần chết dưới tay tao rồi phải không."
Tô Diễm bị hắn cho bật khóc, càng khiến gương mặt ả thêm phần khó coi.
Tô Diễm thật sự bị dọa đến bật khóc nức nở, nhưng ả vẫn không hề biết nhận lỗi, cũng không biết mình đã sai ở đâu.
Giờ đây trong lòng ả càng cảm thấy uất hận, hận Thu Trì đến thấu xương.
"Rõ ràng..." Tô Diễm cố gắng ngẩn đầu nhìn Cố Triều, hai mắt diễm lệ bao phủ đều là nước mắt: "Rõ ràng em mới là hôn thê của anh...!anh vì một gã đàn ông mà muốn giết em?" Tô Diễm giống như uống thuốc, điên cuồng hét lớn: "Lúc đó! Lúc đó lẽ ra em nên cắt cổ nó...!Ặc!"
Ả còn chưa dứt lời thì cả người đã đập mạnh xuống đất, Tô Diễm bị một tên đàn em bên cạnh dùng lực đánh mạnh, khiến cả người lẫn mặt đập mạnh xuống đất, đánh xong lại nhấc lên, một cú vừa rồi đã khiến gương mặt Tô Diễm đều là máu tươi.
Tô Diễm đau đến bất tỉnh, nhưng rất lại bị đàn em hung hăng ép tỉnh táo.
Vừa tỉnh dậy Tô Diễm lập tức đau đớn bật khóc.
Cố Triều phẫy tay ra hiểu cho đàn em thả tay, Diệp Tu đi đến gần ngồi xổm xuống nhìn, hai mắt híp lại nói: "Mạnh tay thế?" Nói rồi gã đưa tay vén tóc rối của Tô Diễm sang hai bên: "Dù là phụ nữ cũng không thể muốn nói gì là nói nha."

Diệp Tu từ lúc ban đầu đã luôn mỉm cười, chính là bộ mặt mà gã luôn thể hiện mỗi lần xử lý một ai đó, mỉm cười hòa nhã nhưng lại có thể tự tay tiễn đối phương lên thiên đường.
"Tô tiểu thư nói mình là hôn thê sao?" Diệp Tu cong mắt cười đến đáng sợ: "Số lần Tô tiểu thư gặp Cố Triều có thể đếm trên một bàn tay đó, tôi cũng chưa từng nhìn thấy hai người nói chuyện lần nào nha.

Còn chưa quen biết đã mơ tưởng đến cái ghế Cố phu nhân.

Phải nói chẳng có ai can đảm như Tô tiểu thư đâu, tôi thấy thật đáng khâm phục đó."
"Diệp Tu." Cố Triều gọi gã: "Đừng xen vào, đứng một bên đi."
"Vâng vâng." Diệp Tu trong lòng ngứa ngáy, nghỉ tay một thời gian, khiến trong lòng gã có chút phấn khích.
Tô Diễm lúc này đã thật sự biết sợ, gương mặt máu và nước mắt trộn lẫn, khiến cô ả càng thêm khó coi.
Cố Triều đứng dậy nói: "Có muốn biết cách gi3t chết một người như thế nào không?"
"Với dao thì phải đâm liên tiếp vào những chỗ trọng yếu, với súng thì chủ cần một động tác bóp cò." Vừa nói hắn từng bước tiến lại gần Tô Diễm: "Nhưng những cách này hầu như không khiến nạn nhân trước khi chết cảm thấy quá đau đớn, bởi chết là hết, chẳng được ích lợi gì lại còn phải đi dọn xác.

Tôi ấy, lại thích những cách khiến nạn nhân dù đau đớn đến mấy cũng có thể duy lại một chút hơi tàn."
Biểu cảm trên gương mặt Cố Triều rất lạnh, giọng nói cũng âm trầm lạnh lẽo.

Tiếng đế giày ma sát với mặt đất, tiến từng bước đến gần Tô Diễm.
Tô Diễm sợ hãi hét toáng lên: "Đừng! Đừng đến đây!!"
Cố Triều dừng lại thật, Tô Diễm cũng bất ngờ, ánh sáng sợ hãi nhìn hắn, nhưng lẫn trong sự sợ hãi nhỏ nhoi đó là chút vui mừng cùng hy vọng.
Cố Triều cho hai tay vào túi quần, nói nốt câu ban nãy: "Phải như vậy mới khiến cho kẻ đó cảm nhận được thế nào là sống không bằng chết, nhưng lại chẳng có cách nào chết được.

Chỉ có thể tuyệt vọng sống trong đau đớn."

Những lời hắn nói ra càng khiến người khác lạnh buốt.
Tô Diễm hoành loạn đến muốn phát điên, nhưng lại không dám.

Ả không muốn chết, dù hiện tại sống chật vật, nhưng ả vẫn không muốn chết, nhưng người mà ả vừa khát vọng vừa ngưỡng mộ trước mắt này lại không hề có ý định cho ả sống.
Tô Diễm đến giây phút này vẫn không cách nào hiểu được, tại sao chính mình lại ra nông nỗi này.

Rõ ràng mọi thứ đều vẫn đang rất thuận lợi, cha ả cũng nói mối quan hệ giữ Tô gia và Cố gia vẫn đang rất tốt, ông cũng đã ngõ lời kết thông gia, và nói Cố Triều đang suy nghĩ sao? Chính vì như vậy ả mới có thể tự tin như thế, thậm chí còn đi xăm tên hắn lên cơ thể
Thế nhưng cái kẻ đã xăm hình cho ả kia chính là kẻ đã cướp đi mọi thứ của ả.
Ả rõ ràng là xinh đẹp hơn rất nhiều, gia thế cũng rất xứng với Cố gia, vậy mà trong những lời đay nghiến của Cố Triều, ả lại không bằng một tên con trai người như que củi kia.
Tô Diễm lúc này không mất đi lý trí giống như hôm đó, cho nên ả rất sợ, nhưng sâu trong lòng ả lại càng hận Thu Trì, muốn đem cậu đi theo mình, nhưng trước mắt ả phải sống.
Thấy Cố Triều lại đến gần mình Tô Diễm liền ngẩng đầu, dùng sức hét lên: "Nếu anh giết tôi bây giờ." Tô Diễm run giọng: "Anh không thể biết được kế hoạch thật sự của Vương Bằng."
Diệp Tu cười nhạo: "Cô thì biết cái gì chứ? Vương Bằng không ngu xuẩn đến mức cho một kẻ vừa đến bên cạnh mình tham gia vào kế hoạch của gã, bằng không đã không thể đấu đá với Cố gia nhiều năm như vậy."
Tô Diễm hét lớn: "Tôi nghe được! Tôi đã vô tình nghe được một kế hoạch của hắn..."
"Cho nên?" Cố Triều nhướng mày, vẻ mặt lại càng thêm phần thiếu kiên nhẫn.
Tô Diễm sợ đến không nói lên lời, nhưng vì sinh mạng cô vẫn phải nói: "Nếu anh hứa tha mạng cho tôi, tôi sẽ kể cho anh những gì tôi nghe được."
Cố Triều lúc này mới mỉm cười, biểu cảm hắn rất nhẹ nhàng.
Tô Diễm thấy vẻ mặt này của hắn lại rung động, nhưng cô chưa kịp vui mừng thì Cố Triều lại nói: "Tô tiểu thư."
Nụ cười vừa mới xuất hiện trên gương mặt Tô Diễm lập tức đông cứng.
Ngoài trừ Thu Trì, đây là lần đầu Cố Triều ở trước mặt người khác mỉm cười, nhưng nụ cười này lại không ôn hòa hay dịu dàng, trái lại càng khiến hắn thêm phần đáng sợ: "So với việc giết người, tôi lại càng giỏi việc tra khảo người khác hơn.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play