Thu Trì trò chuyện với Cố Triều thêm một hồi rồi bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Thu Trì ngủ rồi, Cố Triều cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, hai người ôm nhau nằm trên giường bệnh chật hẹp ngủ cả một đêm.
Sáng hôm sau Thu Trì theo đồng hồ sinh học tỉnh dậy, vừa mờ mắt liền phát hiện Cố Triều đã không còn nằm bên cạnh khiến Thu Trì có chút sửng sờ.
Trong khoảng thời gian này, Thu Trì mỗi buổi sáng khi thức dậy sẽ nhìn thấy Cố Triều ở bên cạnh, dù cho trước đó có vận động kịch liệt đến mức hôm sau cậu mệt mỏi dậy trễ thì Cố Triều cũng sẽ không đi làm, chờ cậu tỉnh dậy sẽ nói câu chào buổi sáng.
Điều này đã sớm hình thành thói quen.
Hôm nay đột nhiên lại không thấy cho nên Thu Trì mới có chút sửng sốt, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.
Cậu chống tay ngồi dậy, sau đó khó nhíu mày.
Cơn đau đầu đã không còn gay gắt như hôm qua, nhưng vẫn rất khó chịu.
Dù vậy, vẫn có một chuyện khiến cậu bận tâm hơn, cả hôm nay lịch học gần như là cả một ngày, hơn nữa còn có mấy tiết điểm danh quan trọng.
Ngày hôm qua cậu đã không thể đi học rồi, nếu việc học dồn nén lại quá lâu thì sau khi cậu xuất viện cũng chưa chắc đuổi kịp được.
Kỳ thi sắp tới rồi, nếu không thể đứng hạng nhất vậy học bổng coi như đi tong.
Hôm qua lúc nói chuyện, cậu chợt nhớ ra vấn đề này, nhưng sau đó thì ngủ quên mất.
Nếu bây giờ nói mình muốn xuất viện quay lại trường học, Cố Triều trăm phần trăm là không cho.
Phải làm sao mới có thể khiến Cố Triều đồng ý nhỉ?
Đang mãi nghĩ, lúc này cửa nhà vệ sinh lúc này bị đẩy ra, Cố Triều trần nửa người với mái tóc ướt sũng đi ra ngoài.
Thu Trì được một phen lóa mắt, mới sáng sớm đã được xem một cảnh bổ mắt như vậy rồi.
Cái đường cong này.
Cái cơ bắp này.
Cái thân hình này.
Nhìn mấy lần vẫn cảm thấy thật thích, còn có chút ghen tị.
"Cực cưng." Cố Triều đứng dựa vào cửa nhà vệ sinh, hai ta khoanh trước ngực, trầm giọng cười nói: "Nước miếng chảy ra rồi."
Thu Trì: "..."
Thu Trì vội vàng đưa tay lau miệng, phát hiện không có liền thẹn quá hóa giận cầm gối ném hắn: "Đồ xấu xa!"
Cố Triều đưa tay lên, nhẹ nhàng chặn chiếc gối lại, trong mắt đong đầy ý cười nói: "Thích thì cứ nhìn nhiều một chút." Vừa nói hắn vừa áp sát lại gần, bao lấy Thu Trì dưới giường: "Không những nhìn, mà em còn có thể chạm vào."
Nói rồi cầm tay Thu Trì ấn lên cơ bụng mình: "Cảm xúc thế nào? Thích không?"
Sáng sớm không nên k1ch thích nhau như vậy.
Thu Trì bị mấy lời trêu đùa nhã cợt của hắn làm cho đỏ cả mặt, cậu vội vàng lấy tay che mắt, sợ bản thân bị trêu đùa đến nổi ch ảy nước mắt.
Đến lúc đó không biết trốn đi đâu cho đỡ xấu hổ.
Thu Trì cố gắng bình tĩnh, cậu hít một hơi sâu, nói: "Anh bao lớn rồi hả..."
Cố Triều phản ứng cực nhanh trả lời: "18cm hoặc hơn."
Thu Trì: "..."
Double Kill!
Cuối cùng Thu Trì nhịn không nổi mà ngấn lệ, da mặt dù dày đến đâu, dưới sự công kích như vậy cũng chẳng chịu nổi, huống chi da mặt Thu Trì lại mỏng như thế.
"...!Đứng đắn chút." Thu Trì dùng đôi mắt to tròn không có sức công kích nào lườm hắn, gian nan nói nốt câu còn lại.
Nhìn người yêu bé nhỏ dưới thân bị mình trêu chọc đến mặt đỏ tía tai nhưng vẫn cố gắng lườm hắn, ý cười trong mắt hắn lan ra cả gương mặt.
Đối diện với ánh mắt trong veo của cậu, Cố Triều cảm nhận được sự tê dại trong cơ thể, chạy loạn khắp nơi, từ lòng bàn chân và trên đỉnh đầu lan truyền đến tim, thiếu cháy trái tim hắn.
Trước đây hắn chưa bao giờ sẽ nghỉ rằng, chỉ với một ánh mắt của Thu Trì mà đã có thể khiến trái tim hắn xao động đến muốn mất hết tất cả lý trí như vậy.
Trong mắt hắn, cậu quá đổi mê người.
Nếu không phải lo lắng cho sức khỏe của cậu, dám cá Cố Triều sẽ dụ dỗ cùng cậu ở trên giường bệnh làm một lần.
Thu Trì quá đỗi ngây thơ, quá mức đáng yêu, khiến hắn muốn ôm trong lòng nâng niu bảo vệ, ai cũng không thể cướp người khỏi tay hắn.
Nếu có ai dám, vậy thì bất kể là thần hay quỷ hắn đều sẽ giết sạch.
Người của hắn, thì dù có tàn tật thì vẫn sẽ là của hắn.
Thu Trì không biết Cố Triều đang đấu tranh với khát vọng chiếm hữu của mình, tiếp tục lườm hắn.
Đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút biến hóa, bên dưới phản ứng dữ dội đến nỗi cậu phải giật mình.
Cố Triều từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn cậu, vẻ mặt cậu thay đổi dù chỉ một chút hắn vẫn dễ dàng nhận ra.
Thu Trì thu hồi tầm mắt, quay người nằm nghiêng, vẫn chưa hết xấu hổ nói: "Anh đi ra đi."
"Sao vậy cục cưng." Cố Triều suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứng rồi?"
Thu Trì: "..." Đừng có một lần đoán trúng luôn vậy chứ! Thật là đáng ghét! ! Anh còn như vậy nữa là em sẽ tuyệt giao với anh đấy.
Thu Trì thẹn quá hóa giận đưa mắt lườm hắn, tỏ vẻ anh nói một câu nữa xem! Em sẽ cắn anh đấy!
"Cục cưng, đừng xấu hổ." Cố Triều vừa nói vừa kéo bàn tay cậu xuống phía dưới, trầm giọng nói: "Bởi vì anh cũng cứng rồi."
Triple Kill!
Cách một lớp vải truyền vào lòng bàn tay một lượng nhiệt nóng bỏng, Thu Trì đỏ mặt muốn rút tay về, nhưng không thành, cậu thẹn đến giận: "Em tuyệt giao với anh!"
"Ngoan." Cố Triều nhẹ giọng dỗ dành: "Hiện tượng s1nh lý bình thường thôi."
Thu Trì không thèm nhìn hắn: "Tuyệt giao!"
Cố Triều bất đắc dĩ cười cười: "Ngoan nào, không b ắn ra sẽ khó chịu, để anh giúp em."
Thu Trì: "Em tự mình làm."
Cố Triều: "Cục cưng ngoan, anh hứa chỉ giúp em ra thôi, được không?"
Chỉ cần Cố Triều tỏ vẻ đáng thương một chút, Thu Trì liền mềm lòng, chung quy vẫn không cưỡng lại được gương mặt này.
Mắt thấy Thu Trì thả lỏng, Cố Triều lập tức đưa tay ra vào bên trong quần.
Thu Trì kìm nén tiếng kêu trong cổ họng, động tác trên tay Cố Triều càng lúc càng nhanh, hắn đưa tay vuốt v e môi cậu, trầm giọng nói: "Đừng kìm nén."
Thu Trì kiên quyết lắc đầu, Cố Triều nhíu mày liền đẩy ngón cái vào trong miệng cậu, đem khớp hàm hé mở, giải phóng những tiếng kêu r3n rỉ ra bên ngoài.
Thu Trì cảm thấy quá mức dễ chịu, kh0ái cảm từ bên dưới không ngừng truyền lên, bao phủ cả cơ thể khiến cậu muốn đánh mất lý trí.
Cảm giác tự mình làm và được người khác làm cho quá mức khác biệt.
Hơn nữa đã một thời gian không chạm vào, cho nên lần này Thu Trì càng thêm nhạy cảm, rất nhanh đã b ắn ra.
Thu Trì giấu mặt dưới gối thở hổn hển, Cố Triều lấy khăn lau sạch tay, sau đó cúi hôn lên đỉnh đầu cậu: "Ngoan lắm, nghỉ một chút nữa, lát nữa chú sẽ đem cháo đến."
Nói xong Cố Triều liền đứng dậy, sau đó một bàn tay hắn bị một lực giữ lại.
"Anh đi đâu?" Thu Trì xấu hổ nắm lấy tay hắn.
Cố Triều hơi kinh ngạc, sau đó cười nói: "Anh vào nhà vệ sinh một chút."
Thu Trì đưa mắt nhìn thứ gồ lên dưới đũng [email protected]n kia, thầm nghĩ, bản thân đã được làm cho mà lại để hắn tự xử lý thì không hay lắm nhỉ?
Cố Triều cảm thấy bên dưới sắp nổ rồi, hơi gấp gáp nói: "Cục cưng, ngoan, anh vào nhà vệ sinh một chút thôi."
Thu Trì vẫn đang suy nghĩ, cậu nhìn đồng hồ, bây giờ còn chưa đến sáu giờ rưỡi, từ giờ cho đến chú Ân đến thì vẫn dư kha khá thời gian.
Quyết định xong, Thu Trì liền bạo dạng nói: "Em giúp anh."
Cố Triều kinh ngạc, còn chưa đợi hắn hết kinh ngạc.
Thu Trì lại nói thêm một câu: "Em dùng miệng giúp anh."
Cố Triều: "!"
Đợi đến khi Cố Triều b ắn ra, quai hàm Thu Trì đã đau nhức.
Cố Triều vội vàng giúp cậu xoa bóp, dư vị còn sót lại khiến hắn lưu luyến không thôi: "Bé cưng thật giỏi."
Thu Trì hừ mũi: "Chỉ lần này thôi!" Cố nuốt một thứ quá cỡ, cậu cảm thấy miệng mình sắp mất cảm giác luôn rồi.
Cố Triều vội nói: "Được được, nghe em hết."
Bảy giờ ba mươi, Ân Trung đem đồ ăn đến, nhưng lần này ông không đến một mình, theo sau ông còn có cả Lâm Đặng.
"Tiểu Trì..." Lâm Đặng vẻ mặt nhợt nhạt, cả người mất sức sống đi vào phòng bệnh, giọng cô khàn khàn, thi thoảng còn hít mũi vài cái, rõ ràng còn chưa khỏi bệnh.
Thu Trì cũng nhìn thấy cô, cậu còn chưa kịp nói gì thì Lâm Đặng đã ôm mặt ngồi thụp xuống đất bật khóc nức nở.
Thu Trì bị dọa cho hết hồn, sao chưa nói gì lại đột nhiên nói khóc là khóc thế chứ?
"Mình xin lỗi cậu...!là lỗi của mình...!xin lỗi hức."
Lâm Đặng khóc đến hụt hơi, tiếng tiếng nức nở tắc nghẽn, Thu Trì sợ cô xảy ra chuyện liền xuống giường.
cùng Ân Trung đỡ cô dậy.
"Sao đột nhiên cậu lại khóc?" Thu Trì đỡ cô ra ghế ngồi, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng khóc nữa."
Lâm Đặng khóc đến thảm, bộ dạng tiều tụy của cô khiến ai cũng phải thương sót, cô nức nở nói: "Là lỗi của mình, nếu lúc đó mình không nhờ cậu...!thì cậu đã không xảy ra chuyện...!mình xin lỗi."
Thu Trì không ngờ cô lại tự trách bản thân, vội vàng nói: "Không phải lỗi của cậu, không ai biết được chuyện này sẽ xảy ra, cậu không cần phải tự trách." Thu Trì lấy khăn giấy đưa cho cô: "Hơn nữa cậu nhìn xem, tớ vẫn đang rất khỏe mà.
Cậu vẫn chưa khỏi bệnh, đừng khóc nữa, nếu không bệnh sẽ lại kéo dài, ảnh hưởng đến sức khỏe."
Ngoài trừ phần đầu ra, Thu Trì thật sự không sây sát chỗ nào, tuy cậu cũng gầy, nhưng hiện tại nhìn còn khỏe hơn cả cô.
Nhìn Lâm Đặng, Thu Trì thấy cô có thể ngất bất kỳ lúc nào.
"Xin lỗi..."
Thu Trì nhẹ nhàng an ủi cô: "Không phải lỗi của cậu."
Ân Trung rót cho cô một cốc nước nóng, để cô uống vào rồi có thể bình tâm lại, Cố Triều ngồi bên cạnh Thu Trì im lặng lắng nghe.
Lâm Đặng uống nước, độ ấm vừa phải xoa dịu cổ họng đau rát, hai mắt sưng đỏ, Thu Trì không đành lòng, sợ cô đã bệnh lại càng thêm bệnh, liền nói: "Cậu hiện tại đi kiểm tra một chút, đừng để bệnh lại nặng thêm."
Lâm Đặng nghe vậy lắc đầu, Cố Triều lúc này mới lên tiếng: "Cô không cần lo về tiền viện phí.
Chú Ân, dẫn cô ấy đi."
Thu Trì vỗ vai cô, Lâm Đặng nhìn cậu rồi nhìn Cố Triều rồi mới miễn đi theo, Cố Triều cũng đứng lên, dặn dò Thu Trì ăn cháo rồi cũng đi ra ngoài.
Bên ngoài hành lang, Lâm Đặng cúi đầu với Cố Triều, nói: "Việc Tiểu Trì bị thương là lỗi do tôi, tôi không có gì bao biện, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp lại lỗi lầm này."
"Không phải do cô." Cố Triều nói.
Lâm Đặng dường như không tin được vào những gì mình vừa nghe, Cố Triều nói: "Em ấy nói không phải lỗi của cô thì không chính là không phải, đừng xin lỗi, tôi cũng không nhận."
Lâm Đặng giấu không nổi sự kinh ngạc trên gương mặt: "Bảo cô ra ngoài cũng vì không muốn cô lây bệnh cho em ấy.
Kiểm tra xong rồi về nghỉ ngơi đi, cô như vậy sẽ càng khiến em ấy lo lắng."
Nói xong Cố Triều quay người trở về phòng..