Minh Anh cắn bút, cố gắng động não để nghĩ ra ý tưởng cho bản vẽ, nhưng trong đầu cứ văng vẳng cuộc đối thoại lúc giữa trưa với Hoàng Anh, không tập trung nổi.
Tú, một người đồng nghiệp cùng ở phòng này, anh ta vừa sửa xong bản báo cáo.
Cầm tập báo trong trong tay và trong lòng phân vân không thôi, hết hướng ánh nhìn vào bên trong lại nhìn về thứ trên tay, khó xử vô cùng.
Cuối cùng, anh ta hít sâu một hơi, đứng dậy, đi về phía Minh Anh.
"Minh Anh!"
Minh Anh chưa nghĩ ra được ý tưởng, lòng dạ đang loạn như cào.
Thấy người gọi mình liền ngẩng đầu, thấy Tú có chút bất ngờ: "Anh Tú, có chuyện gì vậy."
Tú đưa bản báo cáo ra trước mặt cô, nhờ vả: "Anh vừa làm xong bản báo cáo, em nộp cho sếp giúp anh với!"
Minh Anh nghe vậy thấy thật khó hiểu, hỏi lại: "Anh sửa xong rồi anh nộp sếp luôn cũng được mà! Cần gì nhờ đến em."
Tú tràn đầy khó xử nhìn cô, lắc đầu: "Nếu anh mà tự nộp được thì còn cần gì em nữa đâu.
Cái này anh sửa cũng đến lần thứ bốn rồi, sửa mãi không vừa ý sếp, nên cũng cáu rồi.
Anh vào nộp không biết còn sống sót đi ra không, em dù gì cũng là nhân viên mới, sếp thảo nào cũng sẽ dễ tính hơn.
Nên em giúp anh đi."
Có nghĩa là bảo cô đi vào thay anh đỡ đạn? Anh ta có chút vui tính quá nhỉ.
"Cái này cũng khó xử quá đi." Minh Anh nhìn bản báo cáo trước mặt có chút phân vân.
Trước lời đề nghị muốn mình đi vào "chỗ chết" thế này, không phân vân sao được.
Tú ngay lập tức cầu xin cô, nếu cô không đồng ý anh không còn biết nên làm nào nữa: "Làm ơn giúp anh đi."
Minh Anh nghĩ ngợi một chút, thấy bản thân cũng nên cùng Hoàng Anh nói chút chuyện, nhân cơ hội này đi luôn, vậy liền đồng ý: "Được rồi."
"Cảm ơn em nhiều!"
"Không cần, không cần."
...
Minh Anh đi đến trước phòng giám đốc gõ cửa, rất nhanh, bên trong liền có âm thanh phát ra: "Vào đi!"
Hoàng Anh cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, mắt không hướng lên chút nào.
Minh Anh đi tới, đem bản báo cáo để trước mặt anh: "Anh Tú có nhờ tôi đưa bản cáo này cho anh!"
Giọng nói kia phát ra, làm anh khẽ ngước lên nhìn cô, nhưng cũng chẳng có biểu cảm gì đáng nói, khẽ gật đầu: "Cứ để đó đi!"
Minh Anh đứng đó, nghĩ xem nên nói với anh như nào đây.
Hoàng Anh cảm giác người không chịu đi, ngẩng đầu khó hiểu nhìn cô: "Còn có việc?"
Cô hít sâu một hơi, nói rõ ràng: "Đúng là có việc, sự việc lần trước ở trung tâm thương mại, do tôi hiểu lầm anh và có những hành động không đúng, vậy nên tôi muốn xin lỗi anh về việc đó."
Dù gì mình cũng đã nghĩ sai về người ta.
Một chính nhân quân tử làm sai là phải biết nhận lỗi.
Mà có thể nhận lỗi, anh ta cũng sẽ bớt ghi thù cô nhiều hơn?
Hoàng Anh nghe vậy thì bật cười, bỏ bút trong tay xuống, ngả người vào sau ghế một chút, nhìn cô, ánh mắt dò xét: "Câu xin lỗi này khá muộn, nhưng tôi vẫn sẽ nhận lấy.
Thật mong sau này giữa chúng ta sẽ không có những hiểu lầm không đáng có như vậy.
À, và cả chuyện trong thang máy tuần trước, cũng là hiểu lầm, có lẽ cô sẽ không tin, nhưng lời tôi nói hoàn toàn chính xác, mong cô xem xét mọi chuyện cho kỹ càng."
Bị anh phán xét mình như vậy, cô ngay lập tức phản bác: "Tôi vẫn luôn xem xét kỹ càng mọi chuyện mới hành động."
Cô mà không suy nghĩ kỹ càng thì cũng đã không đứng đây và xin lỗi anh như vậy rồi.
Còn đòi thế nào nữa.
"Việc riêng của cô với em tôi, dù gì cô cũng có ơn với con bé, tôi thay mặt con bé, cảm ơn cô!" Hoàng Anh bẻ lái vấn đề sang chuyện riêng, Minh Anh cũng có chút bất ngờ, nhưng đối với sự trả ơn của Dung cũng không có mong muốn lắm, khách khí đáp:
"Cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, không đáng là gì cả."
Trầm ngâm một chút, Hoàng Anh nói: "Sự việc bên Bích Lan, tôi mong cô sẽ sớm cho tôi một câu trả lời thỏa đáng."
Cuối cùng cũng lại nhắc vấn đề này, Minh Anh trả lời đầy chắc nịch: "Tôi đã nói tôi sẽ giữ lời, tìm ra chân tướng sự việc.
Nhưng ngày hôm đó, Cao Gia Minh có ý xấu với em anh là sự thật."
"Thì sao nữa." anh có chút ngờ vực nhìn cô.
Cái biểu cảm như muốn viết ra năm chữ "Tôi không hiểu ý cô!".
Biết anh đang nghĩ theo chiều hướng cô cố tình lấy chuyện kia làm bia đỡ đạn cho mình, Minh Anh giải thích luôn: "Tôi muốn nói là lời tôi nói với anh sau vụ việc bị hủy hợp đồng kia là hoàn toàn đúng sự thật.
Không có chút điểm lừa dối nào cả.
Cao Gia Minh đối với em anh không có ý tốt, tôi cũng sẽ tìm bằng chứng chứng minh."
"Tôi luôn nhìn nhận mọi chuyện theo đúng bản chất của nó, lý luận chặt chẽ.
Nên khi biết chính xác được mọi chuyện, rồi mới xử lý thật rõ ràng được!"
Hàm ý câu nói của anh như lời cô nói hoàn toàn không thể tin được, điều này làm bất cứ ai bị đặt vào hoàn cảnh đó đều không nhịn được, và Minh Anh cũng thế: "Ý của anh là gì chứ!"
Hoàng Anh nghe vậy thì ngồi thẳng người lại, thái độ nói chuyện với cô đầy nghiêm túc: "Cô không hiểu hay cố tình không hiểu? Nếu không nhờ cái suy nghĩ chỉ theo cảm tính của mình của cô thì mọi chuyện có dẫn đến hiểu nhầm như này không?"
"Không nhờ em gái anh hành động thế thì tôi có hiểu lầm à?" ai đời em gái giữa chốn đông người bảo anh mình thế, còn nói rất thật trân.
Thử hỏi xem nếu là người khác, xem họ có nghĩ giống cô không.
Anh ta nói mà như thể toàn bộ tội lỗi là do cô cả ý.
Thấy cô vẫn còn cãi ngang được, anh cũng đến bái phục: "Vốn dĩ lúc đó cô cũng đâu có suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện rồi hành xử đâu, đó không phải là theo cảm tính thì còn gì.
Sự việc có rất nhiều điều vô lý, thế tại sao không chịu suy nghĩ cho kỹ càng."
Minh Anh hít sâu một hơi, hình như sự việc hôm đó cô đúng là có theo cảm tính, được rồi, cái này có chút sai.
Vì để Dĩ hòa vi quý, cô xuống nước: "Tôi cũng đã xin lỗi anh rồi, hiểu nhầm đã hóa giải, mọi chuyện đã kết thúc được chưa?"
Lằng nhằng mãi vẫn chưa xong, điên đầu quá mất!
Hoàng Anh: "Tôi không thích nhắc lại chuyện cũ.
Nhưng lần trước ở trong thang máy, tôi thực sự chưa làm gì cô cả.
Điều này vẫn phải nên nói lại."
Sự việc lại bị nhắc lại lần thứ bao nhiêu thì không biết, hiện tại Minh Anh chỉ muốn không có một sự việc chút nào liên quan đến anh ta cả.
Gật gù đáp ứng: "Được rồi, chắc hôm đó tôi lại hiểu lầm anh, vậy tôi xin lỗi lần nữa.
Mọi chuyện chính thức kết thúc từ đây đi!"
Câu nói là một lời xin lỗi bình thường, nhưng không hiểu sao Hoàng Anh nghe lại cảm thấy sự gượng ép đến trêu ngươi của người đối diện, ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Minh Anh nhìn sang chỗ khác, không muốn cùng anh đối mặt nên không nhìn rõ biểu cảm đó, qua vài giây liền mở miệng: "Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép ra ngoài làm việc tiếp!"
Hành động cũng rất nhanh lẹ, thoáng chốc đã rời đi rồi, Hoàng Anh ngồi tại đó, trong lòng lại nảy ra nhiều suy nghĩ..