Có một nhiệm vụ cố định để làm việc cộng với gia tăng được sự thân thiết với mọi người, công việc "Chân sai vặt" của Minh Anh dường như đã được xóa bỏ.
Cũng hơi lâu không động đến trình độ chuyên môn làm cô không khỏi ngứa ngáy chân tay, cảm giác rất muốn thật nhanh nghĩ ra những ý tưởng đẹp đẽ để trình lên cấp trên.
Minh Anh trong giờ làm là người có thể nói không quá quan tâm đến sự hiện diện của người khác ra sao, như thế nào, cứ tập trung vào bản thân mình là được.

Nhưng dường như sau khi vào A&A thì đã có chút thay đổi.

Trong giờ hành chính hơi tò mò về nhiều chuyện, cũng cảnh giác với một vài người, điển hình là Hoàng Anh rồi.
Như sự phán đoán ban đầu của bản thân với Khánh Ngân cùng với từng sự việc diễn ra cảm giác chỉ muốn quên đi chứ tốt nhất đừng nên nhớ lại.

Chung cùng anh ta một cảnh là y rằng lần đó có chuyện.

Mà chưa biết liệu anh ta có mục đích gì với mình không? Thế nên phải tránh, nhất định phải tránh! Điều đó dẫn đến từng nhất cử nhất động của anh Minh Anh trong lòng âm thầm để ý rõ.
Lần này trong khi cô đang thiết lập mô hình bản thiết kế trên phần mềm ở máy tính liền vô tình thấy Hoàng Anh ra khỏi phòng, hướng phía ngoài đi ra, gương mặt anh ta trông rất tươi tắn, có vẻ tâm trạng tốt.

Thấy Hoàng Anh ra ngoài như vậy.

Bảo Ngọc cũng ngay lập tức đi theo sau.
Sau khoảnh mấy phút, cả hai người cùng quay trở lại, cùng với thêm một vị khách nữa, họ trò chuyện rất là vui vẻ, thái độ của Hoàng Anh và Bảo Ngọc cũng rất hòa nhã.

Minh Anh nghe giọng mà không thấy mặt của người đàn ông đang trò chuyện kia, không hiểu sao cảm giác có chút quen đến như vậy.

Chẳng lẽ người mình quen sao?
Hoàng Anh cùng người đàn ông trò chuyện vui vẻ vào phòng giám đốc, Bảo Ngọc không đi theo vài mà trở về chỗ ngồi, phân phó cho Minh Anh:
"Minh Anh, pha hai tách cà phê đem vào phòng giám đốc!"
Minh Anh còn đang lục lọi trong đầu xem cái giọng kia là của ai nghe vậy khóe miệng liền giật giật, hẳn là không ngờ đến.
"Vâng!"
Cứ tưởng công việc chân sai vặt này đã kết thúc rồi.

Ai dè vẫn có người chưa quên đâu, vẫn không quên hành cô.
Thôi thì cô đây nhịn, sẽ nhịn.

Nhân viên mới ai chả như vậy, có lẽ cũng là điều hiển nhiên của mọi công ty.
Minh Anh rất nhanh chóng pha xong hai tách cà phê, liền đem tới phòng giám đốc.
"Cốc...!Cốc...!Cốc..."
"Vào đi!" giọng nói trầm thấp của Hoàng Anh vang lên.
Trên tay Minh Anh là cái khay chứa hai ly bằng gốm sứ, bước vào liền thấy Hoàng Anh và một người đàn ông khác đang ngồi trên sô pha, người đàn ông kia đưa lưng về phía cô.

Bóng lưng kia có chút quen thuộc làm cô càng lúc càng tò mò về lai lịch người đó.

Khóe miệng Hoàng Anh nâng lên khá cao, có lẽ không khí buổi nói chuyện đang khá tốt.
Cô dùng một thái độ cực kỳ chuyện nghiệp đi tới.

Được dịp mặt đối mặt với hai người đàn ông, cô nhìn lướt qua người bên cạnh, thấy được gương mặt của anh ta, thái dương cô liền giật liên hồi.
Thế nào lại gặp cái tên Cao Gia Minh kia.

Sao anh ta lại ở đây chứ? Sao có thể trùng hợp đến thế chứ?
Vừa hôm qua mới gặp được anh ta xong, thế mà hôm nay lại được gặp nữa.
Hôm qua sau khi Minh Anh và Quỳnh giải vây cho Dung xong, không có phương thức liên lạc với người nhà liền đem lên phường.

Minh Anh cũng chỉ muốn làm việc tốt giúp người ta khỏi hoạn nạn nên cũng chẳng tính toán gì cả, đưa tới phường lập tức trở về.

Còn sau đó có còn liên hệ được với gia đình không thì cô không biết.

Nhưng cũng mong là được người nhà đón về.

Nếu phải lang thang một mình thì thật tội nghiệp.
Cao Gia Minh là một tên háo sắc có tiếng.

Tin đồn về anh ta trăng hoa như nào thì không thiếu, có khi cũng đã hại bao đời gái nhà lành.

Sự nghiệp của anh ta có thể nói là tốt, nhưng đời tư của bản thân thì lại tỉ lệ nghịch một cách nặng nề.

Lúc trước anh ta có hợp tác với Phan Thị, nên Minh Anh cũng có cơ hội gặp mặt nên cũng có thể nói là quen biết với anh ta.

Nhưng cũng chỉ là mối quan hệ hợp tác bình thường, chả một ai dám dính líu gì đến anh ta cả.

Hôm qua cảnh cáo anh ta là vậy, nhưng bản thân đương nhiên không muốn có chút dây dưa nào cả.
Nhưng mà anh ta với tên bi3n thái này có mối quan hệ gì? Bạn bè? Họ hàng? Hay đối tác?
Trong đầu Minh Anh lập tức hiện lên một loạt khả năng có thể diễn ra, thật sự phân vân không biết mối quan hệ của họ là gì.

Đáy lòng giờ đã hiểu ra sao vừa nãy cảm thấy quen quen.
Không quen mới lạ!
Sau một thoáng hơi bất ngờ, Minh Anh đem đồ tới, để trước mặt hai người: "Mời dùng nước."
Cao Gia Minh đang cười nói Hoàng Anh nghe vậy thì quay sang, nhìn thấy Minh Anh, bản thân không bất ngờ lắm, tặng cho cô một ánh nhìn hơi nhiều hàm ý.
Minh Anh thì không nhận ra cái gì bất thường, Cao Gia Minh thì nghĩ anh ta che dấu tốt, không biểu hiện ra quá nhiều còn Hoàng Anh ngồi kia thì nhanh tay tinh mắt mơ hồ cảm nhận ra điều gì đó.
"Giám đốc Cao, mời dùng!" Hoàng Anh bên cạnh lịch thiệp mời anh ta.

Minh Anh cũng nhanh chóng rời đi.

Trong lúc khép cửa lại vô tình nghe thấy Hoàng Anh nói một câu: "Hy vọng chúng ta có thể có mối quan hệ hợp tác lâu dài."
Là đối tác làm ăn sao? Hóa ra là thế.
Còn tưởng là bạn bè hay họ hàng.

Nếu là đúng hai trường hợp trên, thì đúng là vật họp theo loài, người chơi theo nhóm mà.***
(*** Câu nói có ý rằng những thứ cùng loại thường tụ về cùng một chỗ.)
...
Một lúc lâu sau, Hoàng Anh và Cao Gia Minh đi ra, vẫn cười nói hết sức vui vẻ.

Minh Anh ngồi đó nghe cái tổ hợp này chả hiểu sao thấy buồn nôn quá đi.
Bi3n thái với háo sắc, đúng là trời sinh là để dành cho nhau mà.
Cao Gia Minh nói chuyện với Hoàng Anh vô cùng khách khí, lúc đi qua chỗ nhân viên, nhìn lướt qua Minh Anh, lại là một ánh mắt rất khác lạ, làm người ta thực sự quá tò mò không biết ở ánh mắt đó rốt cuộc muốn nói điều gì.
Ánh mắt đó xuất hiện rất nhanh, rồi cũng biến mất rất lẹ, nhưng đáng tiếc là đâu thể qua được mắt Hoàng Anh.
Trong lòng anh đã nảy sinh nghi hoặc từ vừa nãy, vẫn luôn quan sát anh ta rất kỹ càng, chi tiết tưởng chừng như rát nhỏ này nhưng tinh ý thì cũng rất dễ nhận ra.
Có gì đó mờ ám ở đây? Không biết là phúc hay họa nữa..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play