“Chúng tôi không cần nghe những lời nói suông của mấy người, lúc nào công ty mấy người thực hiện rồi hẵng nói.”
Tình hình có xu hướng hỗn loạn, Minh Anh vội vàng mở miệng can ngăn: “Mọi người bình tĩnh, chúng tôi sẽ có biện pháp xử lý và có hỗ trợ thỏa đáng với các công nhân bị nạn.”
“Bình tĩnh, bình tĩnh cái quái gì? Đặt vị trí là người nhà của cô xem cô có bình tĩnh được không?” Một người phụ nữ tức giận nói, đi về phía Minh Anh bực bội đẩy mạnh cô ra.
Minh Anh chỉ muốn giảm bớt độ nóng trong không khí căng thẳng này thôi nhưng không ngờ lại nhận lại phản ứng gay gắt của bọn họ nên khi bị đẩy liền giật mình, lực đẩy khiến cô lùi ra phía sau vài bước, vô tình va phải lồ ng ngực của người phía sau.
Cô theo phản xạ ngước mắt nhìn, Hoàng Anh cũng ngước ánh mắt xuống, hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau.
Giây phút đó, trái tim Minh Anh không hiểu sao đập loạn.
…
Tình hình ở bệnh viện không được ổn cho lắm, vậy nên những người thuộc bên nhà thầu, quản lý xây dựng và chủ đầu tư tạm thời rời đi trước.
Hoàng Anh và Minh Anh một trước một sau đi ra khỏi tòa nhà chính của bệnh viện.
Cả hai im lặng không nói câu nào.
Minh Anh có điều muốn nói, lời đến cửa miệng nhưng lại không biết nên nói ra sao, vậy nên cứ im lặng đi sau anh.
Đi đến khuôn viên của bệnh viện, Hoàng Anh bất ngờ đứng lại, Minh Anh đi đằng sau cũng ngay lập tức dừng lại theo anh.
Anh quay đầu lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô: “Cô về đi, hôm nay đến đây thôi.”
Minh Anh có phần không ngờ đến, nhưng cũng nhanh chóng đáp lại: “Tôi biết rồi.”
Thấy anh quay người muốn rời đi, Minh Anh siết chặt nắm tay, cuối cùng cô cũng mở miệng hỏi: “À còn ngày mai...”
Minh Anh nói đến đấy bỗng im bặt, bản thân cô cũng không biết nên nói tiếp như nào cho phải nữa.
Tuy lời nói dở dang nhưng Hoàng Anh nghe hiểu ý cô.
Bước chân anh khẽ khựng lại, lạnh nhạt đáp: “Mai cô đến thẳng công ty đi.”
Ý là… Cô không cần phải đến dọn dẹp nhà cho anh nữa?
Chỉ là một lời nói nhẹ tựa lông hồng, nhưng sức công phá đối với Minh Anh là rất lớn.
Mặc dù thời gian trước đây đây là việc mà Minh Anh cảm thấy rất ghét bỏ.
Nhiều lúc cũng chỉ muốn anh có bận việc gì hay có lý do gì để có thể không phải làm việc này.
Nhưng chẳng hiểu sao hiện tại nghe anh nói như vậy cô lại cảm thấy có chút hụt hẫng.
Có lẽ cảm xúc này phát sinh từ cảm giác ăn năn khi làm sai của bản thân.
Thái độ của anh như này làm Minh Anh cảm thấy có lỗi càng dâng trào hơn.
Không còn lý do gì để ở lại, Hoàng Anh liền rời đi.
Nhìn bóng hình anh rời đi, bàn tay Minh Anh bỗng siết chặt lại.
Làm sao để chuộc lỗi bây giờ? Làm sao bây giờ?
...!
Sự việc lần này nghiêm trọng, hôm qua đã có nhân viên của A&A đến giám sát tình hình rồi, hôm nay thì đến lượt Minh Anh và Như Ý đi xem xét hiện trạng.
Công trình hiện tại đã được phong tỏa, không còn tiếp tục xây dựng nữa, ngoài nhân viên đến kiểm tra thiệt hại với bên cơ quan chức năng.
Minh Anh và Như Ý là người bên chủ đầu tư, nên mới có thể vào khu vực đang phong tỏa như vậy.
Cả hai người đi vào khu đổ nát, hiện trạng hỗn loạn, dàn giáo rơi lung tung, có vết máu đã khô, hiện trường cho thấy rõ nơi đây đã xảy ra tai nạn công trình.
Minh Anh và Như Ý cùng nhau xem xét rồi lập báo cáo về hiện trạng công trình sau khi xảy ra tai nạn.
Trong khi Như Ý vẫn đang chăm chú xem xét tình hình.
Minh Anh đi xem hiện trạng xây dựng của công trình này ra sao.
Công trình mới khởi công không lâu hiện tại đã xong phần móng, tầng một và tiến đến xây tầng hai.
Minh Anh đánh mắt về phía một cái cột, cô bỗng dưng nhìn kỹ về phía đó, trong đầu bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.
Cô có đọc qua về bản vẽ của công trình này, cũng như các bản dự toán nữa, cô chưa khảo sát công trình này lần nào, đây cũng là lần đầu tiên, không biết những người trước đó có tiến hành khảo sát không? Nhưng mà theo suy đoán của cô, công trình này hiện đang có dấu hiệu của "Rút ruột công trình".
Như Ý đã thu thập được thông tin, thấy Minh Anh vẫn đứng đó xem hết cột, rầm rồi đến tường thì khó hiểu đi tới, hỏi: "Sao vậy Minh Anh?"
Minh Anh ghi lại các thông tin, đáp: "Em nghi có hiện tượng rút ruột công trình ở đây?"
Như Ý nghe vậy thì không ngờ đến, ngạc nhiên hỏi lại: "Cái gì cơ? Rút ruột công trình?"
Minh Anh gật đầu, ghi lại một số thông tin: "Đây tạm thời đang là suy đoán của em, giờ cần đối chiếu với một số thông tin xem suy đoán của em có đúng không?"
Như Ý vẫn cảm thấy không tin nổi, nhìn ngó xung quanh công trình này: "Không phải chứ?"
Minh Anh nhìn về phía công trình trước mắt, ánh mắt kiên định: "Em cũng mong là không phải?"
Một khi có hiện tượng này xảy ra, thì rất rắc rối..