Minh Anh không biết thời gian sau đó bản thân đã khóc thêm bao nhiêu.
Cũng chẳng nhớ bản thân đã đi lang thang đến tận đâu.
Nỗi đau đớn trong thâm tâm ngấm nhuần đến mức nào.
Cho đến lúc cô bình ổn lại cảm xúc, tạm bình tĩnh lại, trời cũng đã gần tối.
Địa điểm cô đang có mặt ở khá xa khu nghỉ dưỡng, cho nên cô phải bắt xe về.
Thời điểm về đến nơi trời cũng đã tối đen.
Trong gần một ngày cô không để ý đến điện thoại, có một loạt thông báo được gửi đến.
Dù gì mai cũng bắt đầu công việc, việc dù gì cũng phải xử lý, cho nên Minh Anh tranh thủ xử lý vài tài liệu trước.
Cô gác việc riêng của bản thân sang một bên để xử lý công việc.
Bận việc quá vậy thì cũng tốt, để cô trong lúc rảnh rỗi đỡ nghĩ phải nhũng việc đau lòng.
Do tiếp nhận công việc của trợ lý Phong, nên mọi thông báo gì đến phía Hoàng Anh đều do cô tiếp nhận trước, cho nên trong khi cô vừa tạm đi xử lý vài công việc đơn giản trước, liền nhận được lời mời tham dự tiệc rượu của giám đốc công ty Nhật Thực.
Tiệc rượu được tổ chức vào thứ tư trong tuần này, tại thành phố X, bên Nhật Thực vừa gửi thiệp mời cho A&A.
Cô vừa vào công ty nên không rõ, nhưng bản thân đoán rằng A&A với Nhật Thực cũng có mối quan hệ quen biết.
.
Trong lúc về khu nghỉ dưỡng, Minh Anh còn đang nghĩ nên thông báo với Hoàng Anh ra sao về vấn đề này thì lại gặp anh như vừa mới đi đâu đó trở về.
Hai người cứ thế chạm mặt nhau tại của khu nghỉ dưỡng.
Minh Anh đi tới trước mặt anh, theo phép tắc chào hỏi: "Giám đốc."
Hoàng Anh nhìn cô, vẻ mặt của cô hiện tại không còn dáng vẻ bị thương như hồi sáng, ánh mắt thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng cũng có vài phần lạnh nhạt không giống mọi ngày.
Minh Anh suy nghĩ đến vấn đề ban nãy, thấy bây giờ cũng là thời điểm hợp lý, nên cô nhìn anh mà nói thẳng luôn: "Bên Nhật Thực vừa gửi thiệp mời buổi tiệc rượu vào tối ngày thứ tư tuần này, tiệc được tổ chức tại thành phố X, anh có định tham dự không?"
Hoàng Anh có chút trầm tư trước lời nói của cô, sau một lúc anh đáp: "Tôi sẽ xem xét."
Minh Anh gật đầu: "Tôi rõ rồi."
Sáng nay, quả thực tâm trạng của Minh Anh rất bất ổn, từng chuyện của quá khứ đầy đau đớn ùa về làm cô không kìm nén nổi, nhưng đến thời điểm hiện tại đã bình tĩnh lại, nhận ra sáng nay anh cũng đã cứu cô khỏi bị xe tông trúng, qủa thực là có ơn nghĩa với cô, cho nên Minh Anh nhìn anh mà cảm ơn: "Sáng nay cám ơn anh đã cứu tôi."
Rõ ràng là lời nói cảm ơn, nhưng thái độ thì lạnh nhạt thấy rõ.
Nhìn biểu tình lạnh nhạt của cô, thêm thái độ của mấy ngày gần đây, Hoàng Anh khó hiểu hỏi: "Suốt mấy ngày hôm nay cô như người trên mây, không tập trung vào công việc.
Sau khi chúng ta nói chuyện rõ ràng rồi nhưng cái thái độ này của cô như này là thế nào?"
Thái độ của Minh Anh vẫn lạnh nhạt như vậy, cô nhìn anh bình tĩnh đáp: "Tôi không có thái độ gì cả, chỉ là sức khỏe đang không tốt, nên làm việc không hết công suất.
Tôi xin lỗi, tôi sẽ rút kinh nghiệm."
Nhìn cái dáng vẻ ngoan ngoãn đến bất thường này của cô, anh cảm thấy không quen chút nào mà còn cảm thấy rất kỳ quái.
"Cô..."
Hoàng Anh còn đang nói dở, Minh Anh ở đằng trước đã cắt ngang: "Tôi cảm thấy hơi mệt, tôi xin phép về phòng trước."
Lời vừa dứt, Minh Anh cũng quay đi, hướng về phía phòng mình ở đi tới.
Hoàng Anh có chút phản ứng không kịp, nhìn bóng hình cô vừa xuất hiện nhưng cũng vừa rời đi rất nhanh chóng, trong lòng lại càng khó hiểu.
Ngày hôm nay cô ta rốt cuộc bị làm sao vậy?
Sáng thì khóc đến rất thảm hại, giờ thì cố tỏ vẻ lạnh nhạt xa cách như thế?
Rốt cuộc là bị cái quỷ gì nhập vào thế chứ?
...
Minh Anh về phòng, cả cơ thể mệt mỏi ngã nhào ra giường.
Cảm giác êm ái của đệm làm cô thấy thoải mái và dễ chịu một chút.
Cô nằm bất động ở đó một lúc, điện thoại trong túi bỗng rưng kêu lên.
Giờ đây cơ thể cô mới khẽ nhúc nhích, vẻ mặt không mong muốn chút nào với tay lấy túi, lấy điện thoại ra.
Cầm điện thoại trên tay, màn hình hiển thị một dãy số lạ, nhưng cái dãy số này đã quá quen thuộc với Minh Anh, dù không lưu tên là ai cả nhưng có biết rõ người gọi đến là ai.
Cô trầm tư một chút, rồi nhấn nút nghe.
"Có chuyện gì vậy?"
...
Đêm tối nhanh chóng trôi qua, một ngày mới lại bắt đầu.
Đến giờ làm việc, Minh Anh đúng giờ xuất hiện trước cửa phòng anh, gõ cửa.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, một mùi hương bạc hà nhàn nhạt xộc thẳng vào mũi cô.
Cô ngước mắt, thấy Hoàng Anh mặc áo choàng tắm của khu nghỉ dưỡng, mái tóc đen còn ẩm ướt được vuốt gọn ra sau, lộ vầng trán với vết sẹo mờ nhạt, có vẻ như anh vừa mới tắm xong.
"Giám đốc." Minh Anh lên tiếng chào hỏi
Hoàng Anh liếc qua cô, thấy vẫn là ánh mắt lạnh nhạt như thế, anh nhìn cô nói, giọng nói lạnh lùng: "Đợi ở ngoài đi, tôi đi thay quần áo."
Lời vừa dứt anh đóng cửa cái "Rầm!"
Minh Anh: "..."
Cái gì đấy?
Phản ứng gì gay gắt thế?
Vừa mới sáng sớm cô đã chọc giận gì anh ta sao? Sao cảm giác như anh ta vừa bị chọc giận thế, xong giận cá chém thớt lên cô vậy?
Đúng là con người kỳ quái..