Trong khoảng thời gian đang quay phim, Quý Nhiêu nhận được kịch bản mới sau khi sửa đổi, lật mấy trang, phát hiện nội dung phía sau thật sự đã bị cắt bỏ đi không ít.
Gần đây trong đoàn có mấy diễn viên liên tục xảy ra vài chuyện, hắn còn coi như tốt, gãy xương nghỉ ngơi một tuần lại tiếp tục mang theo thương tích ra trận, còn vai nam ba Hứa Hữu Tân nghe nói sức khỏe có vấn đề, đã trực tiếp rút lui. Bộ phim này đã bắt đầu quay hơn hai tháng, thay đổi người khác cũng có phần không hợp lý, dù sao mấy phân cảnh sau của cậu ta cũng không còn bao nhiêu, đều dứt khoát bị xóa sạch, kịch bản mới vừa sửa xong.
Chuyện này trong đoàn phim làm tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái, rõ ràng thời gian trước Hứa Hữu Tân vẫn còn khỏe, không biết đột nhiên lại sinh bệnh cấp tính gì đó, người đại diện của cậu ta cũng không nói rõ, mọi người suy đoán một hồi, cuối cùng không nghĩ ra được gì.
Quý Nhiêu cũng không có tâm tình quản chuyện của người khác, cả ngày quay xong phim liền trở về khách sạn, Đường Mẫn đã ở đó chờ hắn khá lâu.
Mặc dù Đường Mẫn là người đại diện của hắn nhưng công việc cũng bận rộn, rất ít khi đi theo đoàn phim, lần này đặc biệt bay đến đây, Quý Nhiêu trước đó cũng không biết.
"Sao hôm nay chị Mẫn lại đặc biệt tới đây? Có chuyện gì ạ?"
"Tới thăm cậu một lát, tay đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Đường Mẫn tâm tình phức tạp, cô dẫn dắt Quý Nhiêu đã ba năm rồi, Quý Nhiêu là người cô từng dẫn có tư chất nhất, tính tình cũng tốt, để cho cô bớt lo lắng rất nhiều, cô không biết giữa Quý Nhiêu và Diệp Hoài Ninh cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thái độ như tro tàn của Diệp Hoài Ninh, chắc hẳn không chỉ bởi vì chuyện Quý Nhiêu khi đó liều mình cứu Lâm Sâm.
Chuyện tình cảm này cô không phải là người trong cuộc, không thể đánh giá.
Quý Nhiêu thuận miệng nói: "Cũng đỡ rồi ạ, lúc quay phim chú ý một chút cũng không có vấn đề gì lớn."
Hắn thoạt nhìn không có tinh thần gì, trong ánh mắt đều là vẻ mệt mỏi, Đường Mẫn không hỏi nhiều, suy nghĩ một chút liền đi thẳng vào vấn đề nói rõ mục đích tới đây: "Quý Nhiêu, hợp đồng của cậu tháng này sắp hết hạn rồi, công ty sẽ làm một số điều chỉnh nhân sự, chuyện gia hạn hợp đồng thì có thể sẽ bị gác lại."
Quý Nhiêu ngẩn người, hiểu được ý tứ trong lời này của Đường Mẫn, trầm mặc một chút, hắn hỏi: "Là ý của Diệp tổng ạ?"
"Ừ."
"... Em hiểu rồi."
"Rất xin lỗi, cậu vẫn còn một số công việc trong tay, tháng này chị sẽ tiếp tục giúp cậu theo hết, chờ cho đến khi cậu tìm được người đại diện mới mới đến bàn giao."
Cổ họng Quý Nhiêu lăn lộn: "Cảm ơn, em sẽ nhanh chóng."
Diệp Hoài Ninh cho dù có đuổi hắn ra khỏi cửa, cũng làm hết sức khéo léo, khiến người ta không bắt lỗi được gì, cậu vẫn luôn giữ thái độ đúng mực như vậy.
Bọn họ không tính là hảo tụ hảo tan, nhưng ít nhất về mặt thể diện, Diệp Hoài Ninh đã làm được.
Đường Mẫn nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, im lặng một lát, Quý Nhiêu thấp giọng hỏi cô: "Diệp tổng, em ấy... gần đây có khỏe không ạ?"
Quý Nhiêu rũ mắt nên không nhìn thấy sắc mặt Đường Mẫn khẽ biến trong nháy mắt, chỉ nghe được giọng nói trấn định của cô: "Vẫn như cũ."
Quý Nhiêu gật đầu, không hỏi gì nữa.
Đường Mẫn tới đây còn có một số việc cần làm, cùng Quý Nhiêu ăn bữa cơm rồi rời đi. Lúc chờ trong thang máy, Quý Nhiêu im lặng không lên tiếng nãy giờ cất giọng hỏi tiểu Trương đi cùng: "Công việc của cậu tới hết tháng này cũng kết thúc sao?"
Những người đi theo hắn, bao gồm cả trợ lý đều là người của Thịnh Tinh, không thể tiếp tục đi theo hắn được nữa.
Tiểu Trương do dự nói: "Chị Mẫn nói với anh Quý là nếu anh không tìm được trợ lý thích hợp, có thể để em đi theo anh trước."
Quý Nhiêu nhìn chằm chằm vào con số không ngừng hạ xuống: "Cậu trở về đi, vừa lúc mấy thực tập sinh mới ra mắt của công ty đều phải an bài trợ lý, chậm hơn một chút có thể sẽ không xếp hàng được đâu, nếu sau này ở Thịnh Tinh lăn lộn không nổi nữa thì có thể tới tìm tôi."
Quý Nhiêu trở về phòng tắm rửa, kéo rèm ra dựa vào cửa sổ hút thuốc.
Đến khi điếu thuốc trong tay chỉ còn lại một đoạn cuối cùng, hắn đã gửi cho Diệp Hoài Ninh một tin nhắn.
"Chị Mẫn đã nói với anh về chuyện không gia hạn hợp đồng nữa,... Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?"
Không có câu trả lời.
Đêm đó sau khi rời khỏi biệt thự, mỗi tin nhắn hắn gửi cho Diệp Hoài Ninh đều không nhận được lời hồi âm nào, Diệp Hoài Ninh không có kéo hắn vào danh sách đen hay hủy kết bạn với hắn gì cả, chỉ là không trả lời bất kỳ tin tức nào của hắn nữa mà thôi.
Ánh đèn Neon của tòa nhà cao tầng đối diện tắt đi, khi toàn bộ thành phố chìm trong bóng tối, Quý Nhiêu đặt điện thoại di động của mình xuống.
Hắn biết hắn không thể chờ đợi để có câu trả lời.
Một tuần sau khi xuất viện, Diệp Hoài Ninh trở lại công ty làm việc.
Vết thương sau gáy đã được cắt chỉ, để lại một vết sẹo dữ tợn bị miếng dán ngăn mùi tin tức tố che đi. Thứ này dán lên tuyến thể có thể che giấu đi mùi hương pheromone, rất nhiều người đặc biệt là Omega có thói quen dán cái này hàng ngày, trước kia là Diệp Hoài Ninh ngại phiền, bình thường chỉ dùng trong thời kỳ phát tình, hiện giờ dùng để che vết thương vừa đúng lúc, cậu cũng không muốn phải lần lượt đi giải thích kể khổ với người khác.
Miễn là không suy nghĩ về nó, đặt tất cả tâm trí của mình vào công việc thì cậu có thể miễn cưỡng bản thân bỏ qua sự tra tấn tinh thần được gây ra bởi chuyện mất tuyến thể.
Trợ lý đưa vào một xấp tư liệu, tất cả đều là các loại tài liệu chuyển nhượng tài sản mà Diệp lão gia đưa cho Diệp Hoài Ninh, chỉ chờ cậu đến để ký tên.
Ngoài phần của Thịnh Tinh, còn có ba công ty không liên quan đến Diệp thị được đứng dưới tên cá nhân của ba cậu, một mỏ khoáng sản lớn ở châu Phi, nhiều bất động sản trong và ngoài nước, kho báu đồ cổ mà ba cậu đã sưu tầm cùng với một số tiền lớn.
So với 17% cổ phần của Diệp thị kia, mấy thứ này kỳ thật không tính là gì, nhưng đối với Diệp Hoài Ninh mà nói, chừng này là đủ rồi, ba cho cậu và Diệp Hoài An sớm phân chia ra, sau này cậu không cần phải cùng Diệp Hoài An có bất kỳ liên quan gì nữa, như vậy cũng tốt hơn.
Diệp Hoài Ninh nhấc bút lên, kí tên từng cái một.
"Ba đã hào phóng với tôi hơn trước rồi."
Sau khi kí tên lên tất cả các giấy chuyển nhượng, Diệp Hoài Ninh đặt bút xuống, thở dài một hơi.
Trợ lý không nói gì, chuyện của Diệp Hoài Ninh hắn cũng biết, để trong mắt bất luận kẻ nào cũng đều sẽ cảm thấy Diệp Hoài Ninh lần này chịu thiệt thòi lớn, chỉ với nhiêu đây thứ bồi thường căn bản là còn lâu mới đủ.
Diệp lão gia bề ngoài xử bình đẳng với hai người con trai nhưng thực chất trong lòng ông luôn thiên vị.
"Diệp lão tiên sinh còn phái người chuyển lời rằng tên điên họ Đặng kia hôm qua chuẩn bị trốn ra nước ngoài, ở sân bay đã bị cảnh sát bắt giữ rồi, sau này lão phỏng chừng sẽ không ra khỏi tù được."
Diệp Hoài Ninh gật đầu, cũng không muốn nhắc tới lão ta nữa.
Buổi chiều.
Diệp Hoài Ninh đang đọc tài liệu, Từ Nhân Tỉnh tới công ty một chuyến, nói có chuyện cần gặp cậu, Diệp Hoài Ninh cho người vào.
"Có việc gì?"
Từ Nhân Tỉnh trực tiếp hỏi cậu: "Anh Diệp, em nghe nói Quý Nhiêu với công ty không gia hạn hợp đồng tiếp nữa, kế hoạch kí với Lâm Sâm cũng bị bỏ rồi phải không ạ?"
"Ừ."
"Vậy nếu như em muốn đem ảnh chụp trước kia công khai ra ngoài, anh Diệp cũng không ngại phải không ạ?"
Diệp Hoài Ninh nhíu mày, nếu Từ Nhân Tỉnh không đề cập tới, cậu cũng đã quên mất chuyện hai tấm hình kia, ngày đó thất vọng và phẫn nộ như vậy, đến hôm nay rồi tựa hồ như cũng không có gì đáng nhắc tới, cậu thậm chí còn không có ý định muốn trả thù hai người họ.
"Lí do gì cậu phải làm như vậy?"
Từ Nhân Tỉnh thản nhiên nói: "Quý Nhiêu nổi tiếng hơn em, em với anh ta có chút va chạm, nếu không đem anh ta kéo xuống, em vĩnh viễn cũng không thể nào trở thành đỉnh lưu được."
Diệp Hoài Ninh hiếm khi bị chọc cười, trên khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười: "Cậu cứ tưởng như vậy sẽ nổi tiếng sao? Tôi còn tưởng cậu vào nghề này chỉ để chơi thôi, không ngờ cậu thật sự có tham vọng như vậy sao?"
"Em muốn nổi tiếng hơn Quý Nhiêu." Từ Nhân Tỉnh thẳng thắn thừa nhận.
Diệp Hoài Ninh nhắc nhở cậu ta: "Công bằng mà nói, trình độ hát nhảy của cậu bây giờ vẫn còn kém anh ta, trước đó chị Mẫn nói cậu cũng muốn diễn xuất, tôi không biết diễn xuất của cậu như thế nào, nhưng cậu nên biết rằng diễn xuất của Quý Nhiêu được tính là nổi bật nhất trong một dàn sao lưu lượng rồi. Cậu muốn trở thành đỉnh lưu, không phải chỉ cần kéo anh ấy xuống ngựa là được, quan trọng nhất là phải cố gắng cải thiện bản thân."
"Em biết, em vẫn luôn có quyết tâm như vậy, điểm này anh Diệp không cần lo lắng đâu." Từ Nhân Tỉnh thanh âm kiên định, trong mắt đều là vẻ quật cường không chịu thua.
"Còn Lâm Sâm thì sao? Bây giờ cậu ta là đồng đội với cậu mà phải không? Cậu làm như vậy, không sợ bị người ta biết sau đó bàn tán sau lưng cậu sao?"
Từ Nhân Tỉnh thờ ơ nhún vai: "Nếu trước đây bọn họ đã dám làm thì phải chuẩn bị cho chuyện này bị bại lộ, còn về phần em bị nói vài câu thì chẳng sao cả, em cũng không thẹn với lương tâm."
Cậu ta còn nói: "Anh Diệp, em giúp anh bênh vực kẻ yếu, khẩu khí này không phải rất tốt sao?"
Diệp Hoài Ninh lắc đầu, nụ cười nơi khóe miệng thu lại: "Tôi không cần cậu giúp tôi trút giận, nếu cậu muốn làm thì phải tự mình nghĩ cho kĩ, nói với chị Mẫn một tiếng, phải được sự đồng ý của chị ấy."
"Dạ." Từ Nhân Tỉnh trái lại nghe lời.
Diệp Hoài Ninh tiếp tục cúi đầu xem văn kiện, Từ Nhân Tỉnh không rời đi ngay, cậu ta đến trước một bước, cách Diệp Hoài Ninh rất gần, cách bàn làm việc nhìn cậu nói: "Anh Diệp, gần đây anh không đến công ty, sắc mặt nhìn kém quá, tinh thần thoạt nhìn cũng không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì sao ạ?"
"Không có." Diệp Hoài Ninh không muốn nói gì thêm.
"... Thật không có ạ?"
Diệp Hoài Ninh chỉ lắc đầu.
Từ Nhân Tỉnh lại hỏi: "Em nghe chị Mẫn nói anh đổi số điện thoại với Wechat rồi, em có thể thêm bạn với anh không?"
Diệp Hoài Ninh nghe vậy có chút kì quái nhìn cậu ta một cái, Từ Nhân Tỉnh cười híp mắt, chỉ còn chờ cậu gật đầu.
"Anh Diệp, em có thể làm bạn với anh không?"
"Làm bạn?"
"Đúng vậy đó, em muốn cùng anh kết giao bạn bè."
Diệp Hoài Ninh không nghĩ nhiều, cầm điện thoại lên thêm bạn.
Xong việc Từ Nhân Tỉnh lắc lắc điện thoại, vô cùng cao hứng: "Cảm ơn anh Diệp."
Không lâu sau khi Từ Nhân Tỉnh rời đi, Diệp Hoài Ninh nhận được tin nhắn của cậu ta.
"Anh Diệp, anh cần phải cười nhiều hơn một chút."
Diệp Hoài Ninh không biết nên trả lời thế nào, dứt khoát không nhắn lại nữa..
Hình đại diện WeChat của Từ Nhân Tỉnh là ảnh chụp trên sân khấu đêm mà cậu ta ra mắt ở vị trí Center. Trong vòng bạn bè cũng phần lớn là hình chụp selfie, tràn đầy sức sống. Diệp Hoài Ninh tùy tiện lướt vài cái lại rời đi, loại sức sống thanh xuân này, cậu cảm thấy có lẽ cả đời này cậu đều không thể cảm nhận được.
Chạng vạng Diệp Hoài Ninh trở về nhà, người giúp việc trong nhà hôm nay làm dọn dẹp theo ý cậu, dọn ra một đống đồ vật không thuộc về cậu, hỏi cậu phải xử lý như thế nào.
Diệp Hoài Ninh nhìn lướt qua, đều là đồ của Quý Nhiêu còn để lại chỗ này, phần lớn là quần áo, giày dép, mũ nón và phụ kiện, trong đó còn có chiếc đồng hồ kim cương Diệp Hoài Ninh tặng cho hắn trước đó.
Diệp Hoài Ninh nhìn thấy, bỗng nhiên nghĩ đến ngoại trừ cái bật lửa vốn được Quý Nhiêu yêu thích, bất kể là chiếc đồng hồ này, hay là chiếc xe năm nay, Quý Nhiêu một lần cũng chưa từng đeo qua, chưa từng lái qua, hắn thật sự không thèm để ý những món quà này, uổng công chính mình lúc trước hao phí tâm tư muốn lấy lòng hắn.
Tâm tư của cậu ở trong mắt người kia cho tới bây giờ đều không đáng một đồng, ba năm nay cậu đúng là một trò cười hoàn hảo.
Lấy đồng hồ ra, những thứ khác đều là của Quý Nhiêu tự mình mua hoặc của thương hiệu tài trợ, Diệp Hoài Ninh không có ý định thay hắn xử lý, dặn dò trợ lý đến giúp cậu đưa hết đến chỗ ở của Quý Nhiêu.
Khi trợ lý tới, Diệp Hoài Ninh tiện tay đưa chiếc đồng hồ kia qua: "Anh cầm đi đeo đi."
Trợ lý hoảng sợ, chiếc đồng hồ này lúc trước là anh đi mua giúp Diệp Hoài Ninh, giá hơn một triệu, anh nào dám lấy.
Diệp Hoài Ninh lơ đễnh nói: "Coi như là phần thưởng cho công việc vất vả của anh là được rồi, anh không muốn thì tôi tặng cho người khác cũng không thích hợp, cũng không thể vứt đi được, ngoài ra còn có chiếc xe kia, giúp tôi treo giá ra ngoài bán lại đi."
Trợ lý lo sợ nhận đồ.
Người giúp việc cũng thu dọn ra một hộp đồ chơi khi còn bé của Diệp Hoài Ninh.
Diệp Hoài Ninh luôn quý trọng những thứ mình thích, đồ chơi chơi hỏng khi còn bé vẫn giữ lại, sau khi dọn ra sống một mình cũng mang theo. Người giúp việc hỏi cậu có muốn lấy đồ ra phơi nắng không, Diệp Hoài Ninh tâm trí khẽ động, bảo người ta bỏ cái rương xuống, lấy từng món đồ chơi bên trong ra, cuối cùng ở dưới đáy rương, tìm được cối xay gió giấy đã sớm bị hư kia.
Cậu cầm cối xay gió giấy khẽ gảy một cái, cối xay gió đã không quay được nữa.
Niềm vui khi nhận được nó, dường như cũng chẳng còn nhớ nữa.
Ngây người một lát, Diệp Hoài Ninh đem cối xay gió giấy này bỏ vào trong những thứ muốn trả lại cho Quý Nhiêu.
Không nhìn đến nữa, giọng điệu bình thản của cậu ra hiệu cho trợ lý: "Đem đi đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT