Sau khi chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc, Đường Mẫn phái người đi tìm Diệp Hoài Ninh khắp nơi, Quý Nhiêu nhắn tin gọi điện thoại thì phát hiện Diệp Hoài Ninh đã khóa máy.
Hỏi tài xế của Diệp Hoài Ninh mới biết được hơn nửa tiếng trước cậu đã trở về biệt thự.
Đường Mẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, hỏi Quý Nhiêu: "Diệp tổng có nói gì với cậu không? Sao không nói tiếng nào đã về trước rồi?"
Quý Nhiêu tinh thần uể oải: "Em không biết."
Đường Mẫn và tổ tiết mục còn có chút chuyện cần xử lý, Quý Nhiêu rời đi trước một bước.
Lúc lên xe ở bãi đỗ, có người tới nói chuyện với hắn: "Từ tiên sinh mời cậu qua một chuyến, ngài ấy ở trên xe bên kia, sẽ không làm chậm trễ thời giờ của cậu quá lâu đâu."
Tiểu Trương có chút kinh ngạc nhìn người tới, Quý Nhiêu không giải thích với cậu ta, bảo cậu lên xe trước, mình theo người rời đi.
Chiếc xe thương vụ màu đen khiêm tốn dừng ở một góc, người đàn ông dẫn Quý Nhiêu tới giúp hắn mở cửa ghế sau ra, Quý Nhiêu ngồi vào trong xe, người đàn ông trung niên khí thế uy nghiêm bên cạnh quay đầu nhìn về phía hắn: "Tới rồi à."
Quý Nhiêu gật đầu: "Chú, đã lâu không gặp. Không nghĩ tới hôm nay ngài cũng tới đây."
Nghe cách xưng hô của hắn, hàng lông mày rậm của người đàn ông nhíu lại: "Nghe Nhân Tỉnh nói hôm nay là vòng chung kết, ta mới đặc biệt đến đây."
Quý Nhiêu cười một chút, nói: "Cậu ấy thể hiện khá tốt, nói muốn đứng ở vị trí C* thì thật sự có được vị trí C."
(*vị trí C: vị trí center)
"Đó là nó đang làm càn, con sau này chú ý đến nó nhiều chút."
Quý Nhiêu vẫn cười: "Tôi sẽ cố gắng."
Nói được vài câu, Quý Nhiêu xin cáo từ, người đàn ông thở dài, nhắc nhở lúc hắn đang xuống xe: "Lúc rảnh rỗi thì con hãy về nhà ăn bữa cơm đi."
Quý Nhiêu cũng không nói từ chối chỉ gật đầu một chút, trở về xe bảo mẫu.
Lúc lái xe ra khỏi bãi đỗ, tiểu Trương do dự hỏi hắn: "Anh Quý, vừa nãy là...?"
Quý Nhiêu nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế, nhàn nhạt căn dặn cậu ta: "Đừng nói chuyện này cho Diệp tổng hay chị Mẫn biết."
Tiểu Trương không nhiều lời nữa, hỏi hắn: "Anh Quý về đâu?"
Quý Nhiêu suy nghĩ một chút: "Về biệt thự đi."
Trong biệt thự một mảnh tối đen như mực, Quý Nhiêu vào cửa còn tưởng rằng Diệp Hoài Ninh không có ở đây, đi vào phòng khách mới phát hiện cậu đang cúi đầu ngồi trên sô pha, chỉ bật một ngọn đèn sàn lờ mờ sáng bên cạnh.
Diệp Hoài Ninh trong tay cầm điếu thuốc, trong gạt tàn trên bàn trà đã đầy tàn thuốc lá.
Quý Nhiêu không khỏi nhíu mày, lấy đi điếu thuốc đang cháy dở trong tay cậu, dập tắt trong gạt tàn: "Rốt cuộc em bị sao vậy? Không nói câu nào đã về trước, còn một mình hút thuốc ở chỗ này?"
Diệp Hoài Ninh ngẩng đầu, đôi mắt phiếm hồng xen lẫn tơ máu bên trong đã mất đi ánh sáng vốn có của nó.
Quý Nhiêu sửng sốt.
"Anh còn về đây làm gì?"
Trong mắt Diệp Hoài Ninh lộ ra sự chế giễu, giọng nói khàn khàn: "Thanh mai trúc mã tối nay thuận lợi được debut rồi, anh không phải nên đi theo cậu ta tận hưởng một đêm cuồng hoan để chúc mừng sao?"
Đầu quả tim của Quý Nhiêu run lên: "Em...đang nói gì vậy?"
"Quý Nhiêu, anh chột dạ, anh đang chột dạ có phải không?"
Diệp Hoài Ninh cười châm chọc: "Sao anh lại dám làm vậy? Sao anh dám chứ. Đã ba năm rồi, cho dù tôi có nuôi chó thì cũng nuôi ra được một chút tình cảm, còn anh thì sao? Anh ở chỗ này lợi dụng tôi, sau lưng thì qua lại với cái người thanh mai trúc mã kia. Vừa làm việc vừa lén lút yêu đương có cảm giác rất thú vị à? Ở dưới mí mắt của mọi người vụng trộm yêu đương có phải là rất kích thích hay không?"
Tay của Quý Nhiêu hơi cứng đờ, thấp giọng: "Em đã biết rồi."
Diệp Hoài Ninh chán ghét nhìn hắn: "Tôi không nên biết sao? Nếu như hôm nay không phải có người nói cho tôi biết, thì anh còn định che giấu tôi đến khi nào? Anh cùng cậu ta lén lút hẹn hò mấy lần? Hai người đã hôn nhau, đã lên giường? Anh đã đánh dấu cậu ta?"
"Xin lỗi tôi, anh còn mặt mũi xin lỗi tôi? Tôi muốn nghe lời xin lỗi giả dối của anh sao? Anh đã nói dối tôi, anh vẫn luôn lừa tôi! Anh còn mặt mũi gì để nói xin lỗi với tôi chứ!?"
Diệp Hoài Ninh càng nói càng kích động, thân thể ngã khụy về phía trước, bàn tay ấn lên mảnh vỡ gạt tàn văng trên bàn trà, trong nháy mắt máu chảy đầm đìa, cậu dường như không cảm giác được đau đớn, đem toàn bộ đồ vật trên bàn trà hất hết xuống đất, một cước đá ra ngoài, bàn trà thủy tinh ngã xuống đất liền trở thành một đống lộn xộn.
Quý Nhiêu đứng tại chỗ không nhúc nhích, để cậu phát tiết.
Cuối cùng Diệp Hoài Ninh thở hổn hển ngã ngồi xuống ghế sofa, thanh âm còn khàn hơn so với trước, cậu hỏi Quý Nhiêu: "Bắt đầu từ khi nào?"
Quý Nhiêu yết hầu lăn lăn: "Trước đó không lâu."
"Ngày sinh nhật của anh? Đêm đó anh về muộn hơn cả tiếng, vốn dĩ không phải là cùng mấy người cố vấn nói chuyện mà là đang cùng cậu ta trốn ở cầu thang ôm ấp hôn nhau có phải vậy không?"
Sự phẫn nộ trong mắt Diệp Hoài Ninh rút đi, chỉ còn lại sự mệt mỏi chế nhạo và nỗi đau khổ ẩn nấp phía sau: "Tôi ở nhà chờ anh về để cùng nhau tổ chức sinh nhật, thì ra đã sớm có người giành trước rồi, khó trách ngày đó anh trở về vẫn luôn là bộ dạng muốn nói lại thôi, lúc đó anh muốn nói gì? Muốn nói lời chia tay với tôi sao?"
Quý Nhiêu yên lặng.
Đêm đó trước khi nhìn thấy Diệp Hoài Ninh, hắn quả thật đã nảy sinh ý nghĩ như vậy trong đầu, nhưng Diệp Hoài Ninh đã nhắc nhở hắn, Diệp Hoài Ninh là Omega bị hắn đánh dấu hoàn toàn, hắn không thể làm như vậy.
Khi đó Diệp Hoài Ninh nhìn hắn, gần như là cầu xin mà nói ra những lời đó, cũng khiến hắn không thể lựa chọn làm như vậy.
Hắn không thể vứt bỏ Omega mà hắn đã kí hiệu hoàn toàn.
Đến tối nay, cuối cùng hắn đã quyết định từ bỏ những suy nghĩ không nên có.
Nhưng Diệp Hoài Ninh lại biết.
"Cho nên sau đó vì sao lại không nói? Bởi vì nhớ tới tôi là Omega mà anh đã đánh dấu hoàn toàn, lương tâm của anh chịu không nổi?... Anh còn có lương tâm sao?"
Diệp Hoài Ninh tự giễu: "Ở trong lòng anh chúng ta vốn dĩ chưa từng bắt đầu, thì lấy gì để chia tay? Tôi chỉ là Omega bị anh đánh dấu, chỉ là gánh nặng mà anh không thể vứt bỏ như quần áo được mà thôi."
Quý Nhiêu nói không nên lời, Diệp Hoài Ninh cũng không cho hắn cơ hội để ngụy biện nữa.
"Ngày đó sinh nhật anh, cậu ta tặng cho anh cái gì? Bật lửa à?"
Quý Nhiêu trầm mặc gật đầu.
"Loại bật lửa nào?"
Quý Nhiêu lấy ra hai cái bật lửa gần giống nhau như đúc, Diệp Hoài Ninh nhìn thấy, châm chọc cười: "Hóa ra anh thật sự thích cái bật lửa này, năm đó xem như là tôi vô tình chó ngáp phải ruồi thôi? Nhưng mà đối với anh, cái này không phải do cậu ta tặng nên anh cũng không thèm để tâm phải không? Cho dù cậu ta chỉ có thể tặng anh một cái bật lửa loại phổ thông này thôi, vậy mà ngay cả một chiếc xe thể thao tôi tặng, anh cũng không thèm liếc mắt nhìn dù chỉ một cái."
Quý Nhiêu không giải thích, mặc dù hắn luôn mang theo hai cái bật lửa, nhưng mỗi lần vô ý thức lấy ra cầm trong tay nhìn ngắm, vẫn luôn là cái mà Diệp Hoài Ninh tặng.
Nét mặt Diệp Hoài Ninh càng thêm thất vọng: "Tặng cho tôi hộp Socola cũng chỉ là nhân tiện? Mua tặng cậu ta mới là chính phải không?"
"...Không phải, là em thích ăn nên mới mua cho em, chỉ là mua nhiều thêm một phần cho cậu ấy thôi."
"..."
"Anh nhờ tôi giúp đỡ cậu ta, anh xuất phát từ tình cảm gì mà lại nhờ tôi giúp cậu ta chứ? Anh sao có thể còn mặt mũi mà nhờ tôi giúp cậu ta?"
"Anh...xin lỗi."
"Trong khoảng thời gian này anh đúng là có để tâm tới tôi nhiều hơn trước, tôi còn tưởng rằng mình đã làm nóng được trái tim của anh nữa kìa, nhưng thật ra là anh chỉ đang chột dạ có phải không?"
Quý Nhiêu nói không nên lời.
Nếu nhìn thấy Diệp Hoài Ninh khổ sở, muốn làm cậu vui vẻ là do chột dạ, thì cứ là chột dạ đi. Hắn quả thật không thể làm được như trước đây, dựa vào tâm tình mà coi Diệp Hoài Ninh là có cũng được cũng không sao.
Nhưng hắn cũng thật không ra gì, vậy mà trong trái tim lại còn băn khoăn một người khác.
Diệp Hoài Ninh ngẩng đầu lên, giống như đang cực lực chịu đựng điều gì đó, đem những cảm xúc như cơn sóng đang dâng trào kia đè xuống, lại nhìn về phía Quý Nhiêu và nói: "Tôi thật ra chẳng biết rõ điều gì về anh cả, quá khứ của anh, anh chưa bao giờ chịu nói với tôi, tôi không biết anh bị đau dạ dày, không biết anh thật ra rất thích chơi nhạc, càng không biết anh nhớ mãi năm mười tám tuổi như vậy là vì cái gì. Vậy còn tôi thì sao? Ba năm nay chúng ta rốt cuộc được xem là cái gì chứ?"
"Anh dồn hết tinh thần vào việc đóng phim, là bởi vì không có cậu ta, không có ban nhạc khi xưa nên một mình làm nhạc không còn ý nghĩa nữa phải không? Nhưng mà anh thích đóng phim sao? Chị Mẫn nói anh căn bản không có chút dã tâm nào, anh cũng không thèm để ý xem mình có nổi tiếng hay không nổi tiếng, vậy tại sao anh ngày đó lại nhận danh thiếp của tôi, tại sao phải gọi điện thoại cho tôi cơ chứ?"
Âm thanh của Diệp Hoài Ninh trở nên bất ổn, gần như là nghẹn ngào mà nói.
Quý Nhiêu nhìn cậu, hai mắt của cậu đỏ ngầu nhưng lại không khóc, Quý Nhiêu nhớ, hình như mình chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Hoài Ninh khóc cả.
Những lời buộc tội của Diệp Hoài Ninh, mỗi câu hắn đều không thể trả lời được, hắn đối với Diệp Hoài Ninh không có tình. Mấy năm nay hắn nhìn cậu, nhưng phần lớn thời gian đều là nghĩ tới người khác, không có người kia, giấc mộng của thời niên thiếu mà Diệp Hoài Ninh tự tay nâng lên trước mắt hắn, hắn cũng không muốn nó.
Diệp Hoài Ninh thông minh như vậy, đã nhìn thấu hắn rồi.
"Tại sao anh không nói gì? Anh nói không nên lời sao?"
Diệp Hoài Ninh thay trả lời thay hắn: "Bởi vì tôi có nốt ruồi giống cậu ta, đều mọc cùng một chỗ, mỗi lần anh hôn ở đây, rốt cuộc anh đang nghĩ đến ai? Ngay từ đầu, anh chính là vì cái này mới quyết định theo tôi phải không?"
Quý Nhiêu vẫn không nói gì, nhưng Diệp Hoài Ninh biết, cậu nói đúng.
"Anh coi tôi là thế thân của cậu ta, bởi vậy nên anh luôn thiếu kiên nhẫn với tôi, anh vui vẻ thì dỗ dành tôi một chút, không vui thì dứt khoát không thèm phản ứng, anh ngoài miệng nói không dám, thật ra anh chưa bao giờ dám, nhưng Quý Nhiêu, tôi là Omega, anh biết rõ đánh dấu Omega có ý nghĩa gì mà, nếu anh không thích, tại sao lại đánh dấu tôi hoàn toàn? Nếu anh không muốn, vì sao lúc trước anh không cự tuyệt lời đề nghị của tôi kia chứ?"
Quý Nhiêu không cho được đáp án.
Trầm mặc hồi lâu, vẫn chỉ có ba chữ: "Anh xin lỗi."
Hắn không nên nhất thời bị quỷ ám, bị Diệp Hoài Ninh mê hoặc mà không nhịn được đánh dấu cậu hoàn toàn như vậy.
Đánh dấu một Omega mà mình không thừa nhận thì không khác gì một tên cặn bã cả, hắn đã sai, hắn không bao giờ có thể tranh cãi về điều này.
Diệp Hoài Ninh hiểu được ý của hắn.
Quý Nhiêu không yêu cậu, cho tới bây giờ cũng không hề yêu cậu, là cậu trước giờ luôn tự lừa mình dối người, sống trong sự giả dối do chính mình dệt ra, ngây thơ nghĩ rằng mình có thể có được nam nhân này, là cậu đáng bị xấu hổ như vậy.
Ngơ ngơ ngác ngác đứng lên, Diệp Hoài Ninh nâng bàn tay còn đang nhỏ máu lên, dùng sức kéo chiếc cài áo hoa hồng xuống, ném về phía Quý Nhiêu, hai mắt lạnh lẽo không nhìn hắn nữa: "Anh đi đi."
Quý Nhiêu không nhúc nhích, khàn giọng nhắc nhở cậu: "Tay em bị đứt chảy máu rồi, phải đến bệnh viện băng bó tiêm thuốc. "
"Đủ rồi, tôi nói, anh đi đi."
Thanh âm của Diệp Hoài Ninh đầy lạnh lẽo: "Anh còn ở lại đây không đi, là muốn tôi phải gọi người đến mời anh ra ngoài sao?"
Quý Nhiêu đem nhiều lời muốn nói nuốt trở về.
Diệp Hoài Ninh không cần hắn nữa.
Suy nghĩ hiện lên trong đầu nhất thời này thực sự khiến hắn cảm thấy hoảng sợ, không dám nghĩ tiếp nữa.
"...Em trước tiên bình tĩnh lại vài ngày đã, rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Diệp Hoài Ninh chỉ trả lời bằng nụ cười nhạt, hờ hững nhắm mắt lại.
Quý Nhiêu không còn gì để nói nữa, đành phải rời đi.
Diệp Hoài Ninh trượt xuống mặt đất, những giọt nước mắt mà cậu cố gắng kìm nén trong nháy mắt vỡ tung, đau đớn và tức giận giống như một chiếc búa nặng nề đang không ngừng đập vào trái tim, làm cho cậu thống khổ không chịu nổi.
Chỉ còn lại một vài ánh đèn đường bên ngoài biệt thự vào ban đêm, xung quanh im ắng không tiếng động.
Quý Nhiêu nhìn cái bóng của mình bị kéo dài gần như vặn vẹo dưới ánh đèn, phần bất an mơ hồ sâu thẳm trong nội tâm đều bị phóng đại lên. Rốt cuộc, hắn đang làm gì vậy...