Bên trong một phòng vẽ tranh lớn, một đám bạn nhỏ tâm trạng hân hoan vui vẻ dùng thuốc màu vẽ loạn trên giá vẽ. Chỉ có góc bên cạnh, một bé trai nhỏ, gương mặt âm trầm, dùng màu đỏ vẽ loạn thành đám mây, dùng màu đen tô loạn lên mặt cỏ, vẽ bức tranh theo tâm trạng, trừu tượng âm u.
Kế bên cạnh là một bạn nhỏ mặc áo lông cổ mỏng màu lam nhạt nhìn một hồi, tròn miệng nói: " Cậu dùng màu không đúng rồi." Dứt lời đem bút màu trong tay mình đưa qua bé trai, "Cậu dùng của tớ đi, tớ có màu trắng với màu xanh biếc."
Bé trai cầm lấy bút màu một lúc, liếc mắt nhìn đối phương một cái, quay đầu lại tiếp tục vẽ loạn, trên mặt lãnh lệ ngạo khí một chút tươi cười cũng không có.
Bạn học nhỏ sững sờ tại chỗ, có chút không vui, nhỏ giọng hỏi: "Cậu sao không để ý tới tớ? Có phải là thiếu bút màu không? Cậu lấy của tớ đi..."
"Mẹ nó ít quản tôi đi!"
Giá vẽ đổ ngã tạo ra âm thanh vô cùng vang, cả phòng vẽ nhất thời nổi lên một trận xôn xao.
"Thầy ơi, Thầy ơi, có bạn đánh nhau rồi!"
"Thầy ơi, La Lập đẩy người!"
Cả căn phòng một đám bạn nhỏ nhất thời bảy miệng tám lưỡi (thất chủy bát thiệt七嘴八舌), có mách tội, có cãi nhau.
Tô Dật Thần quay đầu lại, phát hiện bạn nhỏ bị đẩy là Tô Tiểu Bảo, cậu cả kinh, vài bước đến đem đứa trẻ ôm vào trong ngực, vỗ vỗ vào áo lông màu lam, hỏi: "Cục cưng, không có bị thương chứ?"
Tô Tiểu Bảo quật cường không khóc, tay nhỏ ôm qua cổ Tô Dật Thần, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn cọ lên mặt cậu, khiến tâm cậu đều tan ra.
Tô Dật Thần đi xem đứa nhỏ La Lập kia, lớn cũng bằng Tô Tiểu Bảo, mặc một bộ quần áo tinh tế, gương mặt năm, sáu tuổi lộ vẻ kiêu căng.
"Là cậu ta xen vào việc của người khác." Ánh mắt La Lập âm trầm nói.
Tô Dật Thần nhìn về phía bút màu vung đầy đất, với bức tranh âm u của La Lập, mày nhíu lại.
La Lập hừ lạnh một tiếng, đem bức tranh xé nát, ném vào trong thùng rác.
Nguyên Tình Nhi lôi kéo Tô Dật Thần đến phòng giáo viên, thần bí lấp ló mà nói: "Cậu đừng đi trêu trọc đứa nhỏ kia, nó nơi này có vấn đề."
Cô ta chỉ chỉ vào đầu mình.
"Như thế nào lại, nó mới bao lớn chứ..." Tô Dật Thần khó hiểu.
"Haiz... nó lúc trước còn hắt màu vẽ lên người cả người cậu, cậu quên rồi sao?"
Nguyên Tình Nhi nói xong vỗ đầu, "Xem trí nhớ của tôi, cậu thật sự đã quên, quên không chỉ việc này, ngay cả đứa con của chính cậu cũng quên..."
Tô Dật Thần vội nhìn đứa con ngồi trên đùi mình, Tô Tiểu Bảo đang ngửa đầu mắt không chớp ngồi nghe bọn họ nói, ánh mắt như trân châu đen láy không chút tạp sắc, vụt sáng, cũng không biết nghe có hiểu hay không.
"Không quên, baba chưa quên Tiểu Bảo." Tô Dật Thần vỗ lưng đứa nhỏ an ủi, không đồng tình liếc mắt một cái nhìn Nguyên Tình Nhi.
Không lâu trước đó cậu bị mất trí nhớ, nhưng sao có thể nói trước mặt đứa nhỏ được!
Nguyên Tình Nhi biết nói lỡ lời, ho khan một tiếng: "Dù sao thì đứa nhỏ kia cậu đừng trêu vào là được rồi, nhà đứa trẻ kia cũng không phải nơi chúng ta có thể chọc đến được."
Tan tầm trên đường trở về, Tô Dật Thần lôi kéo Tô Tiểu Bảo, trời chiều chiếu bóng dáng của bọn họ kéo dài trên đất.
Tô Tiểu Bảo cả đoạn đường đều không lên tiếng, so với những đứa nhỏ khác im lặng nhu thuận hơn nhiều.
"Tiểu Bảo, mẹ con đâu? Baba lúc rảnh rỗi lướt điện thoại, không tìm thấy phương thức liên hệ, trong nhà cũng không có một chút dấu vết để lại."
Tô Dật Thần mấy ngày trước bị đụng vào đầu, việc gì cũng không nhớ rõ, chỉ nghe Nguyên Tình Nhi nói Tô Tiểu bảo là con của cậu, nhưng không có nói vợ của cậu là ai.
Bước chân của Tô Tiểu Bảo chậm rãi dừng lại, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn thành một cục, bẹp bẹp miệng có chút bất mãn nói: "Người không phải là mẹ của con sao?"
Tô Dật Thần sửng sốt, ngồi xổm xuống giải thích: " Mẹ là nữ nhân, baba sao có thể là mẹ của con được?!"
Nghe vậy, Tô Tiểu Bảo mím chặt môi, yên lặng nhìn cậu với đôi mắt ngấn lệ. Nhóc chậm rãi buông tay Tô Dật Thần ra, trầm mặc một mình đi về phía trước.
Có thể là phụ tử liền tâm, Tô Dật Thần liền biết nhóc mất hứng.
Chạy hai bước đuổi theo, trực tiếp ôm nhóc vào lòng, "Được rồi, Tiểu Bảo muốn kêu mẹ thì kêu mẹ, nhưng nhớ trước mặt người ngoài phải giữ lại cho baba chút mặt mũi..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT