*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi lau boong tàu xong, An cũng không còn ở đây, Chung Ly đấm đấm cánh tay hơi đau nhức của mình, phát giác màn đêm đã buông xuống, không biết có phải do ảo giác của y hay không, hình như khí trời lạnh hơn so với mọi ngày nhiều.

“Chung Ly.” Có người gọi y, nghe giọng nói này, hẳn là Siren.

Quay đầu, nhìn thấy đúng là Siren đang dựa vào mép thuyền, yên lặng nhìn y.

“Sao anh lại lên thuyền.” Chung Ly trực tiếp hỏi ra nghi ngờ của mình.

Siren mỉm cười nói: “Giúp thuyền trưởng các ngươi tìm đến Stuart Lan Teas.”

“Không phải anh nói không biết nó ở đâu sao.”

“Có chút manh mối.” Siren đột nhiên vươn tay ra ngoài thuyền, Chung Ly nghe thấy tiếng chim kêu, sau đó một con hải âu đậu trên tay Siren.

Dường như Siren đang trao đổi với hải âu. Siren nói bên tai hải âu cái gì đó, hải âu đập nhẹ cánh một cái rồi bay khỏi cánh tay Siren.

Tại sao càng lúc càng lạnh? Chung Ly xoa xoa đôi bàn tay, có thể lờ mờ thấy khí trắng thở ra trong không khí.

“Anh có phải hay không…” Chung Ly vừa lên tiếng hỏi đã bị Siren cắt ngang.

“Càng ngày càng lạnh.” Siren thấy dáng vẻ Chung Ly co đầu rụt vai, tựa hồ thật vui vẻ.

“Rốt cuộc anh đã làm cái gì?” Chung Ly cảm thấy cả người bắt đầu run cầm cập, tay chân lạnh lẽo.

“Sách cổ ghi chép, để tìm đến Stuart Lan Teas, trước đó phải bắt được hải yêu trong tay cầm đàn Lyre.” Siren nhìn về nơi xa, một mảnh sương mù mênh mông, đèn trên thuyền trở thành nơi duy nhất phát ra ánh sáng trên vùng biển này. Nước biển vỗ vào Maryanne, bốn phía yên tĩnh lạ thường.

“Sắp đến rồi.” Siren đột nhiên nói ba chữ. (tuymongthienha.wp.com.)

Cái gì sắp đến rồi? Tiếng hát như có như không truyền đến ở phía xa xa. Chung Ly nhíu mày, sương mù bốn phía dần dần trở nên loãng hơn, Chung Ly có thể nhìn rõ, bốn phía Maryanne đầy đá ngầm và tảo biển.

Một mùi hương kỳ lạ khuếch tán trong không khí, tiếng hát càng lúc càng gần, mang theo giai điệu làm say lòng người. Trong bóng tối có cái gì đó chuyển động rất nhanh.

“Ở lại đi, ở lại đi, thủy thủ thân ái của ta.”

Chung Ly quay đầu lại, một vài nhân ngư đang ngồi trên tảng đá ngầm gần Maryanne nhất. Không, không phải là nhân ngư. Chung Ly lui về sau một bước, mấy cái móng vuốt sắc bén kia, trên vảy cá ở đuôi mang theo ánh sáng lạnh lạ lùng.

Chợt Chung Ly hiểu ra, Siren, đưa bọn họ đi vào ổ hải yêu.

Maryanne bị sóng biển có quy luật xô đẩy động đậy, sương trắng mờ ảo ngày càng mỏng manh, trên mặt biển lộ ra ngày càng nhiều đá ngầm màu đen.

Từng con hải yêu giống nhân ngư nằm trên đá ngầm, th ở dốc từng ngụm khí lớn.

Có một vài con, ngoi nửa thân trên mặt nước, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

“Chúng ta là hải tặc

Hải tặc hung hãn mạnh mẽ

Tay trái cầm chai rượu

Tay phải nắm châu báu

Chúng ta là hải tặc

Hải tặc có bản lĩnh

Các cô nương xinh đẹp

Hãy sà vào lòng ta

Chúng ta là hải tặc

Hải tặc tự do tự tại

Điều khiển cờ đầu lâu

Vì sinh tồn mà gian lao

Chúng ta là hải tặc

Hải tặc không có ngày mai

Vĩnh viễn không có đích đến

Hải tặc phiêu bạt trên bảy đại dương…”

(Bảy đại dương: hiện nay Bảy Biển được đông đảo các nhà địa lí chấp nhận thật ra là danh sách gồm các đại dương: Bắc Đại Tây Dương, Nam Đại Tây Dương, Bắc Thái Bình Dương, Nam Thái Bình Dương, Bắc Băng Dương, Nam Băng Dương, Ấn Độ Dương ; Bảy Biển đã phát triển thành một tên gọi ẩn dụ để mô tả một người thủy thủ từng đi khắp các vùng biển và đại dương trên thế giới.)

Hải yêu ngâm xướng khúc ca. Chung Ly từng nghe qua mấy thuyền viên khác hát qua, trái ngược với chất giọng thô cứng của nam nhân. Âm thanh của hải yêu tựa anh túc, âm cuối còn mang theo sự dịu dàng, ngân nga của phái nữ. (Anh túc: thường gắn liền với loại chất gây nghiện cho con người là bạch phiến (h3roin), có khả năng gây mê, tạo ảo giác, hoa có nhiều màu sắc khác nhau, hình minh họa:

cee7e-anh_tuc_hoa

Nghe thật hay… Nghe thật êm tai.

Chung Ly cảm thấy bản thân cứ như đang ở trong mơ, rất không chân thật, cả người nhẹ bỗng.

“Arthur.”

Có người gọi y? Là ai?

“Arthur, tỉnh, tỉnh, hôm nay có bánh chanh ngon lắm.” bánh chanh, hít hà, quả nhiên trong không khí mang theo một cỗ hương vị ngọt ngào.

“Arthur.”

Chung Ly hơi mở mắt, sân cỏ xanh biếc dạt dào, hoa dại màu trắng lấm tấm. Cách đó không xa, phòng nhỏ màu trắng có một cái ống khói trắng. Y nhớ rõ, ở đây từng là… nhà của y.

Vậy… Chung Ly quay người lại, quả nhiên, dưới ánh mặt trời, mẹ y đang ôm bình nước mỉm cười với y.

Một mái tóc đen dài như ngọc trai đen tuyền chói mắt, làn da hơi vàng, đôi mắt sáng lấp lánh, luôn mang theo nụ cười dịu dàng. Chiếc quần dài điểm vài bông hoa làm lộ rõ vóc dáng cao cao của bà.

Mẹ để bình nước xuống, dang rộng hai tay: “Arthur.”

Chung Ly cảm thấy có cái gì đó chảy ra từ khóe mắt, ấm nóng.

“Mẹ.” Chung Ly không hề do dự xông lại, cái ôm ấm áp, gần như khiến Chung Ly say mê.

Mẹ, là mẹ sao?

Nhưng mẹ mình không phải đã mất sớm rồi sao.

Không! Không đúng! Trên người của mẹ luôn mang theo mùi hoa.

Người này không phải là mẹ!

Chung Ly bỗng dưng tỉnh táo lại, bất chợt không khí lạnh lẽo khiến Chung Ly không khỏi ôm chặt nguồn nhiệt duy nhất này.

“Thật nhiệt tình.” Chung Ly ngẩng đầu, chính là gương mặt tuấn mỹ phóng đại của Siren. Mái tóc bạc chạm vào khuôn mặt Chung Ly khiến y không thoải mái lắc lắc đầu.

“Chỉ tiếc, trong miệng lại gọi “mẫu thân”.” Ngón tay thon dài của Siren không chút do dự véo vào mặt Chung Ly.

Chung Ly ăn đau kêu một tiếng đẩy Siren ra, không khí lạnh như băng khiến Chung Ly chỉ sau một giây liền bổ nhào vào Siren.

Hết cách rồi… Cũng vì sợ lạnh.

“Rất mỹ diệu đúng không?”

Chung Ly gật gật đầu, “Nếu anh không có ở đây, có phải tôi đã nhảy thẳng xuống biển hay không.”

“Có lẽ, đại khái sẽ bị trực tiếp xé thành từng mảnh nhỏ nha.”

Cái này cũng gọi là “có lẽ”…

Chung Ly âm thầm khinh bỉ một phen lời nói hời hợt này của Siren.

“Tại sao họ không tiến lên đây?”

“Mỗi con thuyền đều có Thần Biển che chở, hải yêu không có cách nào tiến lại gần, chỉ có thể dẫn dụ họ xuống thuyền.” Siren giải thích với Chung Ly. “Chẳng qua là, tại sao mấy người kia đều không đi ra.” Siren nhìn khoang thuyền, không có một người đi ra, điều này…

Có chút khác với suy nghĩ của hắn.

“Tôi đã quên cho anh biết…”

“Cái gì.”

“Thuyền viên Maryanne một khi đã ngủ, cơ bản thuộc loại tình trạng mất hết ngũ giác.” Cho nên lần trước anh em thuyền trưởng mới có thể len lén bò lên Maryanne.

Một thuyền người có thể sống đến bây giờ thật không dễ dàng.

Siren: …

Hải yêu: ┴─┴(╰(`□′)╯(┴─┴

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play