Từng ngày trôi qua, Chung Ly sứt đầu mẻ trán liều chết với sách vở cộng thêm sự dạy dỗ chỉ dẫn của Siren, y có thể nghe được những người trên thuyền nói chuyện với nhau, thậm chí y có thể trao đổi qua loa vài câu ngắn gọn với họ.
Ở trên thuyền hơn một năm nay, cuối cùng Chung Ly có thể giao lưu bình thường với những người khác rồi, mặc dù đại đa số đi kèm với gương mặt không có biểu cảm gì, nhưng thuyền viên trên thuyền cũng phát hiện ra thằng nhóc lau boong tàu này thật ra cũng rất tốt.
Thuyền phó chính tên là Roger, lần đầu tiên nghe thấy mình nói chuyện thì nhìn mình bằng cặp mắt kinh sợ. Mà thuyền trưởng Manson lại ở bên cạnh thoải mái cười to. Chuyện này khiến Chung Ly cảm thấy mù mịt khó hiểu.
Bây giờ Chung Ly được xem như một tên thuyền viên chính thức rồi, nhưng gần như là một tên thuyền viên rảnh rỗi nhất trong tất cả thuyền viên. Đầu tiên là ở phương diện ăn cơm.
“Ngài đầu bếp!” Chung Ly theo thói quen gọi gã.
Đầu bếp trên thuyền là người đàn ông có chút mập mạp, gọi là A Đạo Phu, quanh năm suốt tháng đều uống rượu ở đây, uống thế nào cũng không say, luôn giữ được ba phần thanh tỉnh.
“Hey! Arthur!” A Đạo Phu cầm cái muỗng, khuôn mặt ngăm đen mang theo ý cười. “Hôm nay ăn thịt nướng.”
“= ̄ω ̄= Có thể cho tôi hai phần không?”
“Không được, đã có quy định…”
“Lần trước tôi thấy cái thùng thứ ba bên phải thuyền chứa rất nhiều rượu…” Chung Ly muốn nói lại thôi.
“Hai phần thịt nướng sẽ có ngay.”
“= ̄ω ̄= Tốt lắm, cám ơn, A Đạo Phu.”
Tiếp theo là kết giao bạn bè.
“Xin chào, tôi tên Arthur. =_=” Chung Ly co quắp mặt nói chuyện với thiếu niên cách vách.
“Xin… Xin chào. Tôi là An.” Thiếu niên có vẻ không muốn đáp lại y. Thiếu niên nhỏ hơn Chung Ly vài tuổi, người hơi gầy nhưng ánh mắt rất đẹp.
“Cậu thả trôi lọ rất đẹp. =_=”
“Sao anh biết!” An mở to mắt nhìn y.
“Chúng ta làm bạn đi. =_=”
“Được… Được rồi.”
Cuối cùng là lau boong tàu.
Chung Ly tìm thấy người đàn ông cao nhất trên thuyền, da màu đồng cổ, tóc nhiễm màu rám nắng, lông mày dày, mắt to, rất có tinh thần.
“Hey!” Chung Ly nói.
Ian bỏ hàng hóa trên tay xuống, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đại dương thân ái, xin hãy mang theo nỗi nhớ của tôi. Để nó chớp nhoáng…” Chung Ly niệm cứ như thuộc lòng lá thư.
“Nè! Người anh em, cậu không thể như vậy!” Ian hét lớn.
“Nhưng mà lau boong tàu mệt muốn chết.”
“Cứ để tôi lo.”
Cho nên mới nói, lau boong tàu là một việc tốt. Dựa vào những chuyện trước đây trông thấy, Chung Ly quả là thuộc loại du dân nhàn rỗi.
Đương nhiên, nhất định mỗi ngày phải đi đến chỗ đó luyện tập với Siren.
Nói đến Siren, Chung Ly không khỏi nhớ đến thuyền trưởng, thuyền trưởng người ta muốn chinh phục biển rộng, làm bá chủ trên biển khơi. Thuyền trưởng bọn họ, lùi lại mấy tháng trước đột nhiên nói muốn đi tìm đế quốc nhân ngư, Atlantis. =_=
Vì thế có một khoảng thời gian dài Chung Ly không có cách nào nhìn thẳng Siren.
Sau đó Manson hạ lệnh toàn lực tìm kiếm Atlantis, Chung Ly hỏi Siren: “Thuyền trưởng tụi tôi muốn tìm đế quốc nhân ngư.”
Vẻ mặt Siren không thay đổi, chẳng qua là “a” một tiếng. “Ta không sinh ra ở đó.”
Siren tựa vào đá ngầm, lần đầu tiên, trầm mặc như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT