Đường đi vào cung điện có vẻ như dài đằng đẵng, khi những người khác chuyên chú nhìn cảnh đẹp kì lạ dưới đáy biển thì Chung Ly vẫn cứ tám nhảm với Lysa.

Chung Ly: “Chắc chắn là có rất nhiều người thích Siren nhỉ?”

Lysa lắc đầu, “Không.”

“Tại sao?” An hơi giật mình, cậu thấy Siren là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn.

“Khi còn bé hắn thích đùa dai, biết Porch mà, đừng thấy nó bây giờ nho nhỏ, dáng vẻ đáng yêu. (điểm này Chung Ly tỏ vẻ không dám gật bừa.) trước đây nó là một con yêu quái bạch tuộc khổng lồ, không biết Siren dùng cách gì thu phục được nó, cả hai cấu kết với nhau làm việc xấu, quãng thời gian đó thật sự là vô cùng tàn ác. Hơn nữa, ngươi cũng hiểu mà.” Lysa lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. “Sống trong hoàn cảnh có một người đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ thật không dễ dàng chút nào, còn có, tìm mãi không thấy được tám múi cơ bụng, òa! Rõ là tai họa!”

“Vậy các cô thích kiểu nào?” Chung Ly thuận miệng hỏi.

Lysa lập tức dùng ánh mắt mang theo sự sùng bái nhìn về Ian ở phía trước.

Có lẽ là ánh mắt quá mức nóng bỏng, Ian quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy ba người nhìn mình chằm chằm, ngượng ngùng mỉm cười một cái.

“Nhìn xem, nam nhân thật tự nhiên giản dị!”

An cảm nhận được thế giới này tràn đầy ác ý. Bất kể là ở trên bờ hay là đang ở dưới nước, hình như cậu vẫn luôn không có duyên này nọ với phụ nữ, cho dù đối phương là con cá.

Đang nói chuyện phiếm, mọi người bước lên bậc thang cung điện. Không biết có phải là cố ý hay không, được rồi, chính là cố ý, Siren đi chậm lại. Từ từ rơi xuống đi song song với đội ngũ của Chung Ly.

“Có cần ta giải thích cho ngươi điều gì không?” giọng nói của Siren có vẻ vô cùng nho nhã, lễ độ.

“Có lẽ anh nên giải thích về người mặc áo choàng kì quái đó một chút.” Hiếm khi người này chủ động yêu cầu, đương nhiên Chung Ly sẽ không buông tha cơ hội này.

“Có chút trắc trở, ta không rõ về hắn lắm, ta chỉ biết hắn là một thuyền viên vô cùng xuất sắc, huấn luyện nghiêm chỉnh, thân thủ nhanh nhạy. Hơn nữa, hắn còn có chung mục đích với chúng ta…”

“Mục đích gì?”

Siren lại lộ ra nụ cười mỉm đặc trưng của hắn, con ngươi xanh thẳm và cảnh vật xung quanh hòa làm một thể, như là một vòng xoáy, giống như muốn hút người ta vào trong đó. “Ngươi sẽ biết.”

“Bệnh thần kinh…” Chung Ly dụi dụi con mắt.

“Đến rồi.” Siren kéo tay Chung Ly, ngăn Chung Ly bước tiếp. “Giới thiệu với ngươi, nơi từng là nhà của ta. Hải Thần điện.”

Tiếng vang phát ra của ốc biển hoan nghênh quốc vương trở về vô cùng quen thuộc với Siren. Cửa lớn của Hải Thần điện được hai thị vệ kéo ra.

Nước biển giá lạnh, ánh sáng ấm áp, biểu tượng của quốc vương, cây đinh ba Chung Ly vẫn luôn khát vọng nhìn thấy đang vững vàng đứng lặng giữa cung điện tráng lệ.

Trên đài cao, vỏ ngọc trai thật to màu trắng hơi mở.

“Tôi cứ tưởng là ngai vàng gì đó.” Chung Ly cho rằng vì cái này không phù hợp với phong cách cung điện tráng lệ của Dennis.

“Trước đây đúng là có, nhưng ông ấy nghĩ vỏ ngọc trai thú vị hơn.” Siren giải thích với Chung Ly.

Dennis bơi lên đài cao, vỏ ngọc trai mở ra hoàn toàn, có thể thấy một vương miện bằng vàng tinh xảo lẳng lặng nằm trong đó. Dennis đội vương miện lên, ngồi trong vỏ ngọc trai.

“Thế thì, các vị bằng hữu nhân loại thân mến, xuất phát từ lễ phép, các ngươi phải nói rõ một chút, vì sao các ngươi đến đây?”

Chung Ly nhìn về phía Siren, Siren mím môi, im lặng không nói.

Người quái dị mặc áo choàng vô cùng chủ động tiến lên một bước.

“Điện hạ, chúng tôi là đến vì một thứ.”

“Thứ gì?”

“Nước mắt của ngài, điện hạ.” Người quái dị mặc áo choàng tháo mũ xuống, lộ ra mái tóc ngắn màu nâu, hé ra khuôn mặt mang theo tang thương.

Trong cung điện rơi vào chết lặng.

Chung Ly nhìn người quái dị mặc áo choàng… À không, có lẽ mình không nên gọi ông ta như vậy. Mắt này, mũi này, tóc này, toàn bộ mọi thứ đã nói rõ, người này là cha của y, có vợ không muốn con, không có vợ liền lừa dối bán con mình −−− cha!

Được rồi, để y bình tĩnh một chút.

Chung Ly chớp chớp mắt, cố gắng làm cho ánh mắt rõ ràng hơn một chút.

Không sai, người trước mắt này đúng là cha của y, Joy.

Kí ức lúc nhỏ của Chung Ly về ông rất ít ỏi.

Trong kí ức, mỗi khi nhìn thấy ông, chủ yếu ông đều đen mặt. Trên người có mùi cá, có lẽ nên nói là mùi máu tanh bị mùi cá che giấu. Mái tóc màu nâu sẫm hơi mất trật tự, khóe mắt có nếp nhăn nhỏ, ngoại trừ mấy điểm này ra, cha của y có thể gọi là hào hoa phong nhã, anh tuấn phóng khoáng.

Vẻ mặt của ông lúc nào cũng uể oải, quần áo trên người thì sạch sẽ gọn gàng, mỗi lần trở về đều đưa tiền và mấy thứ hiếm lạ, hộp trang sức của mẹ đều chất đầy cả, nhưng ông vẫn làm như không biết mệt, đem đồ trang sức từ các nơi mang về.

Joy chắc là một người lãng mạn.

Mỗi tháng, Chung Ly đều thấy mẹ nhận được thư từ người đưa thư, giấy viết thư màu trắng, mấy hàng chữ rất đơn giản, hay là vài nhánh hoa khô gửi đến từ ngoài biển khơi. Mẹ luôn bình tĩnh tiếp nhận điều lãng mạn này, lấy hoa khô đặt vào trong một cái hộp.

Chung Ly thích ở sau lưng mẹ đánh nhau với ông.

Cái người được gọi là cha này xuống tay cũng không hề nể nang, nhưng hình như ông lo lắng mẹ sẽ nhìn ra, cũng biết dừng lại đúng lúc.

Có mấy lần, không may bị mẹ bắt được, hai người họ liền bị nhốt ngoài cửa, úp mặt vào tường sám hối.

Cách bởi tấm kính thủy tinh, nhìn vào trong nhà, ngọn đèn ấm áp, súp nấm thơm ngào ngạt, bánh mì mới ra lò, cùng với thịt quay bóng bẩy mềm mại.

Chung Ly và Joy liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều tràn ngập nước mắt.

Sau đó, bọn họ lại đánh nhau một trận…

Càng lớn lên, bọn họ cũng từ kiểu đánh vật lộn chuyển sang gậy gỗ, lại từ gậy gỗ chuyển đến đao kiếm chưa mài. Mẹ cũng không còn tâm tình để ý đến bọn họ, bỏ lại một câu chỉ cần không thấy máu là được. Thế là, Joy càng ra tay nặng hơn.

Cho nên kí ức về cha chính là đơn giản thô bạo như thế. Cũng không phải cặp cha con nào cũng có kiểu ở chung đặc thù giống như vậy.

Đương nhiên, ngoại trừ sau này khi mẹ đã mất ra.

Mẹ mất như thế nào? Một lúc sau, kí ức Chung Ly hơi lẫn lộn. Ngày đó, y phải chạy đến trấn trên mua hương liệu, khi ấy, nghe nói có mấy tên tù nhân vượt ngục chạy đến trấn trên. Chung Ly không để ý, toàn bộ tâm trí đều đặt trên việc chọn hương liệu và trái cây tươi mới. Cho đến khi về đến nhà. Mẹ đã im lặng nằm trên mặt đất, trong nhà không hề ngổn ngang gì cả, thậm chí ngay cả lửa trên lò vẫn giống như lúc y rời khỏi, lẳng lặng, nho nhỏ.

Trong dự liệu, hộp trang sức của mẹ đã không còn, hộp đựng hoa khô và thư ở trong ngực mẹ. Chung Ly thậm chí có thể đoán được nội dung vở kịch, từng diễn qua hàng nghìn hàng vạn lần trong kịch truyền hình, vì cái hộp rách nát kia, mẹ đã trả giá bằng mạng sống của chính mình.

Ngày hôm sau, Joy liền chạy về, trong phòng khách lạnh như băng, Chung Ly thấy người đàn ông kia phong trần mệt mỏi vọt vào phòng. Nhìn thấy mẹ nằm trên giường, đã được thay một bộ tang phục màu trắng.

Chung Ly và ông đối mặt nhìn nhau thật lâu, ông lấy ra hai chai rượu từ trong hộc tủ. Một người một chai, rót vào dạ dày cứ như không muốn sống.

“Vì những thứ lãng mạn ngu xuẩn này của ông.” Chung Ly ném cái hộp qua cho ông.

Ông cầm lấy, không nói gì, cồn bắt đầu phát huy tác dụng, ý thức hai người cũng dần mơ hồ.

“Mày vẫn chưa hề gọi tao là ba ba.” Trong thoáng chốc, Chung Ly nghe thấy ông nói.

Shit, ai nói “chưa hề”, tôi gọi ông là “cha”, cùng một ý, có hiểu không. Chung Ly thầm oán, sau đó, cảm giác mê man do cồn mang đến hoàn toàn bao phủ lấy y.

Thậm chí Chung Ly còn không thể tham dự lễ an táng của mẹ. Joy vội vã kín đáo đưa một ít tiền cho Chung Ly, đổi một bộ quần áo mới, liền dẫn Chung Ly đến hải cảng. Chỉ để lại một câu “Làm hải tặc đi.”

Chung Ly cũng không thấy qua ông nữa, từ đầu đến cuối, ngay cả Chung Ly cũng không biết ông đang làm cái gì.

Mẹ đã từng vuốt tóc y, ánh đèn ấm áp càng làm tăng thêm nét dịu dàng trên gương mặt mẹ. Mái tóc dài vừa đen vừa bóng được búi lên lỏng lẻo. Viên đá quý phỉ thúy được làm thành vật trang sức rũ xuống bên tai mẹ. Tay của mẹ ấm áp, nhỏ nhắn.

“Hắn là một người hùng.”

Anh hùng, Chung Ly trầm mặc, chí ít bây giờ nhìn lại, cha của y tuyệt đối không phải là một người anh hùng.

Ánh mắt điên cuồng, cố chấp này. Tuyệt đối sẽ không.

“Đương nhiên, điện hạ, tôi tin rằng thịt nhân ngư cũng sẽ có hiệu quả như thế.” Joy tiến lên một bước. Mà Siren từ đầu đến cuối lạnh lùng đứng một bên, cứ như đang nhìn một vở kịch hay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play