Maryanne theo gió vượt sóng trên biển rộng, mùi gió hòa trộn với mùi nước biển phả vào mặt, lá cờ đầu lâu màu đen đại biểu cho hải tặc bị gió thổi phần phật.

Arthur nằm bò trên boong thuyền cố gắng lau chùi boong tàu dơ bẩn, nước trong thùng đen thùi lùi, bàn chải và boong tàu ma sát nhau tạo ra vô số bọt biển.

Arthur ngẩng đầu, lau mồ hôi. Trên boong thuyền vẫn còn đống hàng hóa vừa mua xong, chưa kịp đưa vào khoang thuyền.

Mấy quả chanh tươi mới dưới ánh mặt trời lộ ra sự bóng loáng mê người, mấy người linh hoạt chất đầy cá lớn nhảy loạn vào trong thùng gỗ, mấy cái thùng gỗ có giấy niêm phong chứa rượu nho mỹ vị, cho dù bị ngăn cách bởi lớp ván gỗ nhưng y vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu tản ra đầy tinh khiết và thơm nồng. ( ̄﹃ ̄)

Hai mắt Arthur sáng lấp lánh, gần như chỉ sau một giây sẽ nhào tới thùng gỗ.

“Thằng nhóc thối! Còn không làm việc nhanh lên một chút, cứ nhìn chòng chọc việc bên này, nè, đây là bữa sáng của cậu!” một người đàn ông cường tráng ném ổ bánh mì cứng ngắc đến trước mặt y.

Arthur nhặt ổ bánh mì lên, từng thùng từng thùng mỹ vị trước mắt lục tục lục tục bị mang đi. Arthur cụp mắt, yên lặng cắn bánh mì một phát, rốp rốp… Cứng quá.

Lúc đó là ai nói với mình làm hải tặc, có thể ăn uống tùy thích?

Nga… Đúng rồi… Là người cha không có tiết tháo của mình.

Mười mấy năm trước, không hiểu sao bản thân lại sống lại ở cái địa phương quỷ quái này.

May mắn là mẹ mình đến từ phương Đông xa xôi, ngôn ngữ tri thức dù ít hay nhiều vẫn có chút tương đồng. Dựa vào sự chỉ bảo của mẹ, cũng có thể hiểu được bản thân đã sống lại ở địa phương tương tự với nơi mà trong điện ảnh đã miêu tả – Pirates Of The Caribbean. (Túy: vâng, là cướp biển vùng Ca-ri-bê đấy!)

Xem phim thì tốt đẹp lắm, hiện thực lại rất tàn bạo.

Xuất phát từ việc ghét tiếng nước ngoài, cho dù sau này sống lại ở đây, y cũng không học cho thật tốt ngôn ngữ nơi này.

Cho nên khi phiên dịch vạn năng, mẫu thân đại nhân 2 năm trước vì bệnh nặng mà qua đời, người cha không tiết tháo ỷ vào việc mình nghe không hiểu lời ông nói, lừa gạt mình tới bờ biển. Arthur vẫn có thể nghe và hiểu được vài câu, đại khái có ý là, nhìn thấy thuyền có hình đầu lâu liền lên, sẽ có đồ ăn ngon.

Arthur mặt than yên lặng gật gật đầu, xuất phát từ phim ảnh và hướng đến cuộc sống đầy nhiệt huyết của hải tặc, Arthur nhận lời nhập bọn.

Thuyền trưởng của Maryanne là một người trẻ tuổi, mái tóc vàng óng như ánh mặt trời, nói tiếng nước ngoài khiến cho Arthur nghe không hiểu lấy một chữ tiếng chim, cùng với thuyền phó chính đi chọn thuyền viên.

Người bên cạnh cứ chen lấy xô đẩy về phía trước, cứ như ai cũng đều hi vọng nhận được phần công việc này.

Vậy… Bản thân có nên chủ động một chút hay không? Arthur do dự có nên giơ tay hay không và vân vân.

Vị thuyền trưởng kia bỗng dưng chỉ vào y.

“Thuyền phó chính, nhìn đi, người phương Đông, trên thuyền chúng ta chỉ thiếu một thứ quý giá đến từ phương Đông.” Thuyền trưởng khoác vai thuyền phó chính.

“Thuyền trưởng, nếu tôi nhớ không nhầm, trong khoang thuyền của ngài đã có chục cái đến từ phương Đông: đồ sứ, ba thanh kiếm, hai cái cung, có vẻ chỉ thiếu một mỹ nhân phương Đông…” thuyền phó chính không chút lưu tình nói.

“Thuyền phó chính.”

“Dạ, thuyền trưởng.”

“Thù lao giảm một nửa.”

“A!” thuyền phó chính đột nhiên quay sang Arthur, nói: “Xin hỏi cậu là người phương Đông ư?”

Thấy người nọ bỗng dưng đối diện mình nói lải nhải một đống từ. Có thể so với kì thi Anh ngữ cấp 6 của đại học. Arthur lờ mờ nghe được hai chữ phương Đông. Mẹ đã nói, cho dù gặp phải chuyện gì, cũng không được bối rối. Không thể bối rối!

Arthur dần dần bình ổn lại tâm tình, y có một khuyết điểm, vừa buông lỏng cơ thịt trên mặt cũng thuộc vào trạng thái co quắp, thế là, y tỉnh táo co quắp mặt, gật gật đầu.

“Thật tốt quá, nguyện ý gia nhập với chúng tôi chứ?”

Arthur co quắp mặt, gật gật đầu.

“Sao cậu không nói gì? Là người câm sao?”

Arthur gật gật đầu.

“Thật đáng thương.”

Arthur tiếp tục gật đầu.

“Nè! Roger, thật giống với mấy cô gái mè nheo! Chúng ta cần phải đi, mau, mang theo cậu ta!” thuyền trưởng thúc giục.

“Biết rồi! Thuyền trưởng Manson.” Roger quét mắt một vòng, “Cậu, cậu, cậu, đi theo tôi!”

Arthur nằm trong 4 người tự nguyện bị mang đi.

Tuy rằng lúc nãy hai người kia nói cái gì căn bản nghe không hiểu, nhưng mà quả là chỉ cần liên tục gật đầu, y vẫn thuận lợi lên thuyền.

Sau đó, đã trở thành một tên… Hải tặc… À không, tạp vụ.

Nhai nuốt bánh mì trong miệng, Arthur vuốt vuốt cổ tay có phần mỏi nhừ, đứng lên.

Ánh mặt trời mãnh liệt không bị ràng buộc mà lóe lên khỏi mặt biển, chim hải âu thỉnh thoảng đậu bên mép thuyền nghỉ ngơi.

Chim lớn màu trắng tự rỉa lông của mình, thoải mái nheo mắt lại.

Arthur nhìn chúng, sờ sờ bụng, đói quá… Thiệt muốn ăn gà quay.  ( ̄﹃ ̄)

Hải âu: (⊙__⊙)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play