Chiêu Chiêu không nghĩ tới Lục công tử thanh quý vô song lại nói những lời này!
Rõ ràng trong yến tiệc vừa rồi khí độ vô song, không ai sánh bằng vậy mà giờ phút này lại nói ra lời này.
Quả nhiên công tư ăn chơi vẫn là công tử ăn chơi, nếu không sao lại đi cùng bọn người Trần Văn Uyên.
Theo bản năng Chiêu Chiêu lui về sau một chút, nàng lùi tới cạnh giường sau lưng, tay không tự chủ tóm lấy vạt áo, thanh âm có chút sợ hãi: "Lục công tử..."
Nàng nghẹn nửa ngày, không nói ra được gì.
Khoé mắt Chiêu Chiêu tích đầy nước mắt, sợ hãi mềm mại, làm cho hồn người khác đều bị hút mất. Lục Phong Hàn nhìn thấy Chiêu Chiêu đáng thương trước mặt, lòng lại không mềm chút nào. Chỉ lạnh như băng nói: "Cởi y phục ra."
Nước mắt Chiêu Chiêu cuối cùng cũng rơi xuống, nàng không muốn tiếp khách.
Chiêu Chiêu cắn môi, nàng giương mắt nhìn Lục Phong Hàn, rõ ràng ánh mắt của hắn thanh tĩnh, nhìn thấy không giống là ý muốn kia, sao lại nói như vậy, Chiêu Chiêu nghĩ nàng vẫn là nên tiếp tục cầu xin Lục Phong Hàn, chuyện này nói không chừng sẽ khác. Nhưng nàng không đoán được, Lục Phong Hàn trực tiếp giơ tay kéo vạt áo của nàng xuống.
Trước khi tới Chiêu Chiêu đã đổi y phục Vân Nương chuẩn bị. Y phục này được dệt từ sợi kim, phiêu dật hoa mỹ, trên vạt áo dùng rũ vải ti mỏng làm thành dây buộc, càng thêm đẹp mắt.
Cho nên, chỉ cần kéo nhẹ sợi ti y phục liền cởi phân nữa.
Chiêu Chiêu nhịn không được hô lên một tiếng, sau đó nâng tay che kín phần da thịt lộ ra.
Lục Phong Hàn yên lặng nhìn cô nương trước mắt, hắn nhớ tới lúc nhìn thấy, hắn thật ra không có bất kỳ cảm giác chán ghét nào.
Lục Phong Hàn có một căn bệnh lạ, trừ hắn ra không ai biết được, đó là nếu nhìn thấy thân thể nữ nhân hắn liền không nhịn được chán ghét, cho đến khi lúc nãy nhìn thấy Chiêu Chiêu.
Hắn không chỉ không có sinh ra cảm giác chán ghét, ngược lại còn bị gợi lên cảm giác.
Tiểu cô nương trước mắt da thịt oánh nhuận, trắng nõn mịn màng, nửa điểm tì vết cũng không có, mắt hắn tối vài phần.
Hai mắt Chiêu Chiêu đẫm lệ mông lung, nàng vừa cẩn thận từng li từng tí nhìn Lục Phong Hàn, vừa len lén mặc y phục vào.
Lục Phong Hàn miệng đắng lưỡi khô, hắn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, đến khi hắn nghĩ tới ly rượu Trần Văn Uyên đưa cho hắn, liền biết trong ly rượu kia có thuốc trợ hứng.
Chiêu Chiêu còn đang ôm y phục của mình, nháy mắt, nàng liền bị đặt dưới người nam nhân.
Đối diện với Chiêu Chiêu là một đôi mắt tràn ngập tình dục.
Chiêu Chiêu sợ thật sự, tuy nàng không biết chuyện này, nhưng cũng có thể cảm giác được nam nhân nguy hiểm, nàng muốn chạy trốn, bàn tay nam nhân gắt gao cầm eo của nàng, như là gọng sắt, nàng không thể thoát ra được.
Môi Chiêu Chiêu càng thêm hồng, như được mật hoa xinh đẹp ngày hè thoa lên, cảm giác này... có chút yêu thích không buông tay được, sắc mặt Lục Phong Hàn lại tối vài phần.
Thân thể Chiêu Chiêu phát run, tóc đen tản ra trên giường, nàng cảm thấy nam nhân này như là muốn ăn nàng!
Một đêm hoang đường.
Ngày hôm sau, Chiêu Chiêu bị tiếng sột soạt đánh thức.
Cả người Chiêu Chiêu đau nhức, nàng mở to mắt liền nhìn thấy nam nhân đang mặc y phục.
Lục Phong Hàn đang lấy ngoại bào trên giá, ngay cả động tác mặc y phục cũng làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui, mười phần bộ dáng quý công tử, nhưng tối hôm qua lại như là cầm thú!
Chiêu Chiêu chịu đựng cảm giác chua xót ngồi dậy, nàng nhìn cái yếm rơi tán loạn trên đất hình ảnh tối qua liền hiện ra trước mắt, nàng nhịn không rơi nước mắt.
Tuy rằng Lục công tử trời sinh mười phần tuấn mỹ, nhưng chính mình cuối cùng là bị hắn...
Lòng Chiêu Chiêu rất loạn, nhưng bất luận như thế nào, nàng đều không nghĩ tự sát, nàng thật vất vả mới được sống lại lần nữa.
Rất nhanh, Lục Phong Hàn liền mặc xong xiêm y, hắn quay đầu mắt nhìn Chiêu Chiêu đang ngồi trên giường, thiếu nữ lộ ra đầu vai, da thịt như áng mây tuyết mềm mại, tối qua hắn đã tự mình cảm thụ sự tuyệt vời kia.
Còn có gương mặt của Chiêu Chiêu.
Mặc dù Chiêu Chiêu bị lăn lộn cả đêm, mặt mày đỏ sẫm, lung linh ướt át, giờ phút này nhìn xem vẫn là kiều mị nói không nên lời, rất mê người.
Chiêu Chiêu đối mặt với Lục Phong Hàn, sau đó nhìn thấy một vết đỏ trên cổ hắn, vết đỏ đó tinh tế, chính là tối qua nàng không chịu được nên cắn xuống.
Lỗ tai Chiêu Chiêu đỏ lên, sau đó nàng quay mặt đi.
Tối hôm qua coi là đêm đầu nàng tiếp khách, dựa vào tính toán của Vân Nương, sau này nhất định là không thể thiếu những đêm như vậy.
Không đợi Chiêu Chiêu suy nghĩ xong, nàng liền nghe thấy tiếng bước chân, thì ra là Lục Phong Hàn đã đi ra ngoài.
Chiêu Chiêu cắn cánh môi đến đỏ, nước mắt rơi từng giọt lên tấm áo gấm, sau này nàng thật sự phải sống như vậy sao?
...
Bên ngoài, Lục Phong Hàn đã xuống lầu đến đại sảnh.
Giờ phút này Túy Nguyệt Lâu rất yên tĩnh, chỉ có mấy người khách cũng từ trong phòng các cô nương bước ra, đi thêm vài bước, Lục Phong Hàn nhìn thấy Trần Văn Uyên, Trần Văn Uyên đang tựa vào ghế uống trà, vẻ mặt mệt mỏi.
Trần Văn Uyên liền thấy Lục Phong Hàn, hắn vừa muốn hỏi Lục Phong Hàn tối qua như thế nào, liền thấy vết đỏ trên cổ Lục Phong Hàn, sau đó ái muội cười nói: "Lục huynh, xem ra vị Chiêu Chiêu cô nương này có phần được huynh yêu thích nhỉ."
Lo lắng của hắn cũng có thể buông xuống, trước đây Trần Văn Uyên còn nghi ngờ Lục Phong Hàn đến đây làm gì, còn hoài nghi Lục Phong Hàn đến Lạc Châu có phải có mục đích gì khác hay không, giờ phút này thấy Lục Phong Hàn như thế ngược lại yên tâm hơn, chính là người làm ăn bình thường thôi.
Thanh âm Lục Phong Hàn có một chút trầm: "Đa tạ Trần huynh tối qua nhường người đẹp."
Trần Văn Uyên cười ha hả: "Chỉ là một cô nương, Lục huynh còn định ở Lạc Châu một đoạn thời gian, sau này có thể đến đây tìm vị Chiêu Chiêu cô nương này."
Hai người vừa nói vừa đi khỏi Túy Nguyệt Lâu.
...
Chiêu Chiêu được Hạnh Nhi hầu hạ tắm rửa.
Hạnh Nhi cũng nhìn thấy được vết xanh tím trên người Chiêu Chiêu, nàng cẩn thận thêm ít thuốc vào thùng tắm: "Chiêu Chiêu cô nương, thuốc này là độc môn của Túy Nguyệt Lâu chúng ta, sau đêm đầu tiên các cô nương dùng này thuốc này ngâm mình tắm rửa, thân thể sẽ giảm bớt rất nhiều, cũng khoẻ nhanh hơn."
Trong thanh lâu sở quán thường gặp nhất là những khách nhân háo sắc, cho nên mới có thuốc này, bất quá Hạnh Nhi nhìn thấy, Chiêu Chiêu cũng chưa bị đau khổ gì, chỉ là vì da thịt dễ dàng lưu lại dấu vết mới thấy có chút đáng sợ, có thật nhiều cô nương đêm đầu đều bị thương.
Sau khi tắm xong, Chiêu Chiêu thật cảm thấy thoải mái hơn, chẳng qua thân thể còn mềm nhũn.
Dọn dẹp xong, Chiêu Chiêu và Hạnh Nhi đi về phòng mình.
Túy Nguyệt Lâu tính ra cũng còn tình người, thương tiếc các cô nương lần đầu tiếp khách, cho nên sau khi tiếp khách lần đầu có thể nghỉ ngơi năm ngày, phục hồi thân thể, sau đó mới tiếp tục tiếp khách.
Trên đường về có thật nhiều cô nương Túy Nguyệt Lâu, thấy bộ dạng này của Chiêu Chiêu cũng có chút thương tiếc, đều là người từng trải, cũng biết lần đầu khổ sở, có cô nương tính tình hoạt bát, còn trực tiếp lại đây hỏi Chiêu Chiêu có đau hay không, có thoải mái hay không.
Chiêu Chiêu bị náo loạn đỏ cả mặt, nói không ra lời.
Ngược lại thấy bộ dáng này của Chiêu Chiêu, các cô nương càng muốn đùa giỡn nàng.
Chiêu Chiêu muốn nhanh chóng về phòng mình, lại không nghĩ tới phía trước có một người mặc trang phục đỏ ngăn nàng lại, không phải Đường Cẩm Sắt thì là ai.
Đường Cẩm Sắt đánh giá Chiêu Chiêu từ trên xuống dưới, tiểu cô nương kiều kiều mềm mại lần đầu thừa sủng, như một đoá hoa ngày xuân, làm cho lòng người ngứa ngáy, ngay cả nàng cũng không khỏi không chịu thua.
Trong lòng Đường Cẩm Sắt phát hoả, từ sau khi Chiêu Chiêu đến đây, nàng không còn là cô nương đẹp nhất Túy Nguyệt Lâu, nhất là đêm qua, vị Lục công tử tuấn mỹ vô song kia...
Đêm đầu tiên của nàng là một vị phú thương hơn bốn mươi tuổi, nàng liền như vậy bị chà đạp, lần đầu của Chiêu Chiêu lại là quý công tử kia!
Chiêu Chiêu không biết nàng khi nào chọc tới Đường Cẩm Sắt, nàng không nghĩ xung đột với Đường Cẩm Sắt, liền vòng qua.
Nhưng Đường Cẩm Sắt lại ngăn cản nàng, giọng điệu quái dị nói: "Chiêu Chiêu a, sau năm ngày nữa chính là cuộc sống tiếp khách của muội, không biết tiếp theo sẽ là ai đây."
Đang nói, Đường Cẩm Sắt làm như kinh ngạc che miệng lại: "Nha, không phải là vị Từ đại nhân kia đi, ta nghĩ vị kia bỏ lỡ đêm đầu của muội muội, sợ là hối hận không thôi đâu," mười phần là bộ dạng đang xem kịch vui.
Lời này của Đường Cẩm Sắt đúng là điều Chiêu Chiêu sợ nhất, nàng cắn môi, lại không biết phải nói gì, nàng vội đi về phía trước.
Thấy Chiêu Chiêu ăn nghẹn, tâm tình Đường Cẩm Sắt cũng thoải mái lên.
Sau khi Chiêu Chiêu về phòng còn đang suy nghĩ lời nói của Đường Cẩm Sắt, ngày sau nếu thật sự bị muôn hình muôn vẻ nam nhân... Nàng thật sự không biết nên làm cái gì mới tốt.
Bỗng dưng, Chiêu Chiêu nghĩ tới lời Hương Lan nói ngày đó, nếu có thể được người chuộc thân, làm tiểu thiếp cũng là không sai, nếu vị Lục công tử kia có thể đem mình chuộc đi thì tốt rồi, cùng một người so cùng nhiều người khác nhau rất nhiều.
Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua liền thôi, nàng nhớ tới bóng lưng nam nhân trước lúc rời đi sáng nay, hắn sợ là nửa điểm cũng không có ý định chuộc thân cho nàng.
...
Chớp mắt, thời gian năm ngày liền qua đi.
Chiêu Chiêu đứng ở lầu một phía sau tấm bình phong đen khắc hoa, chỉ nhìn thấy dáng người.
Đêm nay, sẽ có người khác lật thẻ bài của nàng...
Hiện tại, kêu giá cao nhất là một phú thương Lạc Châu, cũng đã lớn tuổi, Chiêu Chiêu nghĩ đến điều này, sắc mặt liền trắng bệch. Đường Cẩm Sắt nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Chiêu Chiêu đáy lòng sinh ra một loại thoải mái, nhìn đi, cô nương vừa đẹp lại vừa cao ngạo này đến đây, cũng chẳng phải bị nguốm dơ bẩn sao, ai cũng chạy không thoát!
Mà trong lòng Vân Nương đã sớm nở hoa, đã sớm biết gương mặt này của Chiêu Chiêu sẽ mang lại rất nhiều tiền bạc cho Túy Nguyệt Lâu, nhưng nàng không nghĩ đến, dù không phải đêm đầu Chiêu Chiêu cũng có thể đạt tới cái giá này.
Chiêu Chiêu nhìn mặt Vân Nương, nàng cảm giác mình sắp không thở được.
Đường Cẩm Sắt giả bộ thương tiếc Chiêu Chiêu, cùng tỷ muội bên cạnh nói: "Nghe nói phú thương này là một người lỗ mãng, thích giày vò cô nương, Chiêu Chiêu muội muội tối hôm nay sợ là phải chịu khổ."
Chiêu Chiêu nước mắt tụ lại khoé mi.
Tới hiện tại kêu giá cao nhất vẫn là phú thương kia, khi Trân Châu muốn kết thúc, trong đại sảnh bỗng nhiên xuất hiện thêm một người.
Hôm nay hắn khoát một kiện áo bào xanh, gương mặt tuấn mỹ thanh quý, chỉ đứng ở chỗ này, liền đem Túy Nguyệt Lâu xa hoa làm thành thanh tao cao nhã.
Chiêu Chiêu cắn môi, là Lục công tử!
Sao hắn tới nơi này?
Nụ cười Đường Cẩm Sắt bên cạnh có chút cứng nhắc.
Lục Phong Hàn giương mắt.
Hắn nhìn thấy giọt nước mắt trên mi Chiêu Chiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT