Chiêu Chiêu vừa mới tắm gội xong, Thanh Diệp hầu hạ luôn luôn cẩn thận, đang giúp Chiêu Chiêu lau khô tóc.
Oanh Nhi thì ở một bên tức đến rơi nước mắt: "Trang trắc phi thật sự là rất xấu, bắt nạt chủ tử như vậy, vương phi cũng vậy, việc này đều rõ rành rành ra, cũng không trừng phạt Trang trắc phi, chỉ phạt tiền công của Lục Ngân là xong việc, thật là xem chủ tử người quá dễ bắt nạt."
Thanh Diệp ở vương phủ đã lâu, cũng hiểu được đôi chút, nàng một bên nhẹ nhàng vừa giúp Chiêu Chiêu lau tóc vừa nói: "Nói đến việc này vương phi khoanh tay đứng nhìn cũng không sai, thứ nhất là việc này không thành công, thứ hai là tìm không ra chứng cớ, tất nhiên không trừng trị được Trang trắc phi."
"Huống chi Trang trắc phi xuất thân thế gia, phụ thân là quan to đương triều Tam phẩm..."
Oanh Nhi nghe càng cảm thấy vô vọng, "Chẳng lẽ liền để cho nàng ta về sau còn tìm cơ hội bắt nạt chủ tử chúng ta hoài sao?"
Chiêu Chiêu nhắm chặt mắt, nàng cũng nuốt không trôi khẩu khí này.
Nàng phải nghĩ biện pháp.
Nháy mắt liền tới chiều hôm sau, lúc này Lục Phong Hàn đã trở lai đang ở thư phòng xử lý triều vụ.
Oanh Nhi chính là đang ở trên đường đi đến thư phòng, mắt thấy sắp đến cửa, nàng dừng lại sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, mới đi tiếp.
Đức Thuận biết Lục Phong Hàn để Chiêu Chiêu ở trong lòng, liền đặc biệt chăm sóc người ở Thính Vân Viện, vừa thấy được Oanh Nhi liền vội vàng tiếp nhận canh trong tay Oanh Nhi, "Hôm nay Chiêu di nương sao lại không đến?"
Lúc trước đều là Chiêu Chiêu tự mình đến đây đưa canh, hôm nay lại chỉ có một mình Oanh Nhi.
Oanh Nhi nói nhỏ: "Chủ tử viện chúng ta có một số việc không tiện, nên không đến đây."
Thấy Oanh Nhi như thế, Đức Thuận liền nóng nảy: "Ngươi nói mau Chiêu di nương làm sao?" Nếu như hắn không kịp báo cho vương gia việc có liên quan đến Chiêu di nương, không chừng vương gia sẽ lột da hắn mất.
"Còn không phải bệnh cũ sao, bụng chủ tử lại bắt đầu đau." Oanh Nhi nói.
Đức Thuận ở trong lòng tính một chút, xác thật rất nhanh sẽ đến ngày Chiêu di nương đến quỳ thủy: "Nếu không ta đi thỉnh Tưởng đại phu đến đây, bắt mạch cho Chiêu di nương thử xem?"
Oanh Nhi liền vội vàng lắc đầu: "Việc lần trước đã ồn ào khá lớn, cũng không thể thêm một lần nữa, lại nói, hiện tại chủ tử chỉ là có chút không thoải mái, cũng không nghiêm trọng lắm, đợi lát nữa uống thuốc theo đơn của Tưởng đại phu kê là được rồi.'
Nói xong lời cần nói, Oanh Nhi liền cáo lui.
Đức Thuận bưng canh vào thư phòng, trong thư phòng Lục Phong Hàn đang bận rộn, Đức Thuận cũng không dám quấy rầy, đành phải đem canh cẩn thận để lên bàn, sau đó đứng ở trong góc nhỏ.
Lại qua nửa khắc, Lục Phong Hàn mới xử lý tốt một quyển sổ con, hắn giương mắt liền thấy Đức Thuận, cùng bát canh bên cạnh, sợ là đã để một lúc lâu.
"Chiêu Chiêu đâu?" Lục Phong Hàn hỏi.
Bình thường thời điểm Chiêu Chiêu đến đây đều trực tiếp thỉnh an đưa canh, hắn cũng liền đem triều vụ ném xuống, nhưng lần này hiển nhiên là Chiêu Chiêu không đến đây.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Đức Thuận vẫn đem chuyện thân thể Chiêu Chiêu không thoải mái nói ra: "Nghe nói là bệnh cũ của Chiêu di nương tái phát, hiện nay có chút không thoải mái, nên không lại đây, nếu không buổi tối vương gia đi Thính Vân Viện xem Chiêu di nương?"
Lục Phong Hàn tiếp tục xử lý sổ con: "Nói sau đi."
Kỳ thật hôm nay hoàng thượng lại giao cho hắn một cái án tử, chính là thời điểm bận bịu, không thể phân thân.
Cũng không biết như thế nào, trong đầu Lục Phong Hàn thỉnh thoảng liền xuất hiện gương mặt Chiêu Chiêu, còn có bộ dáng nàng đau bụng đáng thương hôm đó, sổ con cũng không phê nổi nữa.
Lục Phong Hàn ném bút xuống: "Đi Thính Vân Viện."
Đức Thuận nhịn không được ở trong lòng cười trộm một cái, hắn liền biết vương gia nhà hắn tưởng nhớ Chiêu di nương, hằng ngày nếu được đều sẽ sắp xếp thời gian đi nhìn Chiêu di nương, chẳng qua trên mặt không thể hiện tình cảm mà thôi, kỳ thật trong lòng rất thích Chiêu di nương.
Đức Thuận cảm thấy hắn biết một bí mật nhỏ của Lục Phong Hàn.
...
Sau khi Oanh Nhi nói xong liền trở về Thính Vân Viện.
Lần này việc phân phó nàng xử lý rất tốt, chỉ là đợi nửa ngày cũng không thấy người, ngay cả Chiêu Chiêu cũng thất vọng, nghĩ Lục Phong Hàn sợ là không thể lại đây, nàng buồn buồn ngồi ở trên ghế mỹ nhân.
Đúng lúc này tiểu thái giám giữ cửa bỗng nhiên thông báo: "Vương gia đến."
Mắt Chiêu Chiêu sáng lên, sau đó vội vàng giả bộ dáng vẻ không thoải mái, nàng nâng tay nửa đậy bụng của mình hành lễ với Lục Phong Hàn: "Thiếp thân gặp qua vương gia."
Chiêu Chiêu giả bệnh trông rất giống, thật sự là nàng đối với đau bụng rất có kinh nghiệm.
Hơn nữa làn da nàng vốn trắng; trước đó lại cố ý để Oanh Nhi đắp thêm một tầng phấn nhạt, lúc này mày nhíu lại, đáng thương.
Lục Phong Hàn đỡ lấy Chiêu Chiêu: "Thân thể không thoải mái liền đừng hành lễ, ngồi xuống đi."
"Thuốc sắc xong chưa?" Lục Phong Hàn hỏi.
Đang nói chuyện Thanh Diệp liền bưng thuốc lại đây, trên khay để một chén thuốc, một đĩa nhỏ mứt hoa quả, đồng loạt chuẩn bị xong.
Diễn trò liền phải làm đầy đủ nguyên bộ, Chiêu Chiêu đành phải vặn mũi đem thuốc uống hết, sau đó vội vàng ngậm hai viên mứt hoa quả giải đắng, chờ khi nếm được vị ngọt, mày Chiêu Chiêu mới giãn ra.
Lục Phong Hàn cầm tay Chiêu Chiêu: "Lúc này cũng không còn sớm, thân thể nàng không thoải mái, chuẩn bị nghĩ ngơi đi."
Chờ thu thập xong, hai người nằm ở trên giường.
Chiêu Chiêu lăn qua lộn lại không biết nên mở miệng như thế nào, là nàng giả bệnh lừa Lục Phong Hàn đến đây, nhưng lại không biết cáo trạng như thế nào, nếu nàng nói ra Lục Phong Hàn sẽ tin lời nàng sao, nửa điểm chứng cớ nàng cũng không có.
Lại nghĩ đến thế lực nhà mẹ đẻ của Trang trắc phi, nếu Lục Phong Hàn tin lời nàng nói, hắn thật sự có thể trừng phạt Trang trắc phi sao?
Càng nghĩ càng không yên lòng, khuôn mặt nhỏ của Chiêu Chiêu liền nhăn thành một nhúm.
Lục Phong Hàn ở bên cạnh xem rõ ràng, hắn ở cùng Chiêu Chiêu cũng đã hơn ba tháng, dù không phải là sớm chiều ở chung cũng không khác gì nhiều, đương nhiên là phát hiện ra tâm tư nhỏ của Chiêu Chiêu.
Lúc nãy hắn bị nàng lừa gạt đến đây, bây giờ còn có cái gì không hiểu, Chiêu Chiêu rõ ràng là đang giả bệnh.
"Hiện tại bụng không đau sao?" Ngay cả tiếng hừ nhẹ đều không có.
Chiêu Chiêu muốn nói không đau nữa, nhưng nghe giọng Lục Phong Hàn có chút lạnh, nàng liền biết hắn đã biết nàng giả bệnh, đều do nàng vừa rồi suy nghĩ quá nhập tâm, không cẩn thận bị lộ rồi.
Chiêu Chiêu cảm thấy Lục Phong Hàn có thể là giận thật, hắn sẽ không cho rằng nàng là loại giả vờ sinh bệnh cầu người sủng chứ.
Chiêu Chiêu vươn tay, sau đó giật giật ống tay áo của Lục Phong Hàn: "Vương gia..." Thanh âm vừa nhẹ vừa mềm.
Chiêu này không thành, Chiêu Chiêu lại nghĩ ra một chủ ý.
Nàng từ bên trong dịch ra ngoài một xíu, từng bước cọ đến trong ngực Lục Phong Hàn, sau đó vương tay ôm lấy hông hắn: "Vương gia, người đừng nóng giận."
Vẫn không có động tĩnh gì như cũ.
Chiêu Chiêu thấy vậy càng cảm thấy thêm ủy khuất, nàng bị Trang trắc phi bắt nạt thành như vậy, Trang trắc phi lại bình yên vô sự, nàng nuốt không trôi khẩu khí này mới giả bệnh muốn Lục Phong Hàn đến đây, nhưng hiện tại hắn lại tức giận.
Nàng ở trong hậu trạch này sống cũng quá ủy khuất, nàng cũng chịu đủ những ngày bị người hãm hại như vậy.
Nàng chỉ muốn yên lặng sống qua ngày thôi, sao lại khó như vậy.
Chiêu Chiêu nản lòng thoái chí, nàng buông lỏng tay ra muốn quay lại vị trí cũ, nhưng Lục Phong Hàn lại trở tay ôm lấy nàng, còn ôm thật chặt.
Lục Phong Hàn mở mắt ra, kết quả là thấy Chiêu Chiêu trong ngực đang vô thanh vô tức rơi lệ.
Nữ nhân khóc có nhiều cách, nhưng không tiếng động rơi lệ làm người ta đau lòng nhất, như là dáng vẻ vô cùng ủy khuất.
"Tại sao khóc?" Thanh âm của hắn khó được mang theo một tia luống cuống.
Bị Lục Phong Hàn phát hiện.
Chiêu Chiêu cảm thấy rất mất mặt, nàng chỉ là càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất mà thôi, không biết như thế nào sẽ khóc thành như vậy.
"Thiếp thân không có chuyện gì, " nhưng thanh âm đều là mang theo tiếng khóc nức nở.
Thời điểm nàng khóc cũng rất đẹp, nước mắt như trân châu dừng trên hai má, lúc này đuôi mắt đều đỏ, như là nhuốm màu hoa đào, bình thường mắt Chiêu Chiêu trong suốt như nước suối, lúc này như nổi lên gợn sóng.
Không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ Chiêu Chiêu thế này, tim Lục Phong Hàn bỗng nhiên có một chút không thoải mái, hắn không rõ cảm giác kia như thế nào, cũng không muốn truy xét.
Lục Phong Hàn nâng tay xoa xoa nước mắt Chiêu Chiêu: "Đến cùng xảy ra chuyện gì?"
Hắn chưa từng an ủi người khác, cũng không nói ra được lời an ủi nào, chỉ là vẫn luôn lau nước mắt cho Chiêu Chiêu.
Lục Phong Hàn làm như thế, Chiêu Chiêu càng khóc thêm lợi hại, cũng càng ngày càng ủy khuất, nàng dựa vào cái gì ở chỗ này chịu tội a.
Chiêu Chiêu một bên khóc một bên nghĩ, nàng tiếp tục nhường nhịn có ích lợi gì chứ, Trang trắc phi còn không phải sẽ tiếp tục bắt nạt nàng sao, nàng mặc kệ Lục Phong Hàn có ra mặt vì nàng hay không, cũng không muốn giấu khó chịu trong lòng nữa.
"Vương gia, Trang trắc phi vẫn luôn bắt nạt ta, ta ủy khuất," nàng đến xưng hô thiếp thân đều quên nói.
Hiện nay Chiêu Chiêu khóc đến mũi đều đỏ, Lục Phong Hàn lại cảm thấy Chiêu Chiêu càng thêm đáng yêu, hắn ôm lấy Chiêu Chiêu, sau đó đem cằm để trên tóc Chiêu Chiêu: "Được; ta biết."
Chiêu Chiêu ngây ngẩn cả người, "Vương gia, thiếp thân còn chưa nói là chuyện gì đâu?"
"Nàng nói ta đều tin."
Lời nói Lục Phong Hàn rơi xuống, Chiêu Chiêu cả kinh đến quên khóc, này không phải Lục Phong Hàn đang dỗ nàng phải không.
Lục Phong Hàn xoa xoa tóc Chiêu Chiêu: "Được rồi, giờ đừng khóc nữa, buổi tối khóc nhiều, mai thức dậy sẽ đau đầu."
Chiêu Chiêu bị lời kia của Lục Phong Hàn làm cho hôn mê, giờ phút này cũng nghe lọt được lời Lục Phong Hàn nói, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng hắn, một bên suy nghĩ vừa rồi có phải hắn chỉ nói có lệ hay không.
Lục Phong Hàn chầm chậm vuốt lưng cho Chiêu Chiêu, rất thoải mái, Chiêu Chiêu luôn dễ ngủ, kết quả một chốc sau liền ngủ mất.
Chờ Chiêu Chiêu ngủ, Lục Phong Hàn đem Chiêu Chiêu thả xuống giường, lại đắp chăn cho nàng, sau đó đứng dậy đi ra thư án viết một phong thư, để Đức Thuận suốt đêm mang đến chổ Trình Kỷ, sự tình này để hắn xử lý thoả đáng nhất.
Sau khi bận rộn hết thảy xong, Lục Phong Hàn mới nằm xuống, hắn đưa tay ôm lấy Chiêu Chiêu.
Cho nên, cũng sẽ không để cho Chiêu Chiêu chịu ủy khuất.
Hôm sau lúc Chiêu Chiêu tỉnh lại Lục Phong Hàn đã lên triều.
Sau khi nàng ngồi dậy thì đè trán, có lẽ tối hôm qua khóc dữ quá, hiện tại rất đau đầu.
Nghĩ đến đây, Chiêu Chiêu bỗng nhiên kinh hô ra tiếng, nàng nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Nàng khóc kể ủy khuất với Lục Phong Hàn, còn khóc liên tục, thút tha thút thít, thật sự là mất hết thể diện!
Chiêu Chiêu bưng kín mặt mình.
Nhưng hiện tại sự việc cũng xảy ra rồi, nàng có hối hận cũng vô ích.
Chiêu Chiêu đành phải chỉnh sắc mặt, sau đó đi rửa mặt.
Chờ ngồi xuống trước bàn trang điểm, Chiêu Chiêu mới phát hiện mắt của nàng khóc có chút sưng lên, nàng dùng ngón tay ấn xuống, sau này không thể khóc như vậy nữa.
...
Mắt Chiêu Chiêu hai ngày mới hết sưng. Hai ngày nay Lục Phong Hàn lại bận bịu tra án, đều không về phủ.
Chiêu Chiêu đoán Lục Phong Hàn phỏng chừng là đem việc này vứt ra sau đầu rồi, quả thật không đáng tin, không thể tin lời hắn nói.
Lúc này Chiêu Chiêu đang chọn xiêm y mặc đi chính viện, vẫn là nên chọn y phục thanh lịch điệu thấp một chút mới tốt.
Hôm nay cũng không phải mồng một hay mười lăm, chẳng qua là Đức phi trong cung ban thưởng đồ vật, các nàng đều phải qua tạ ơn.
Chiêu Chiêu cũng không dám đến trễ, nàng đúng giờ đến chính viện.
Sau khi hành lễ chào Tiết Nguyệt, Đeo ma ma bên cạnh Tiết Nguyệt kêu mấy tiểu nha hoàn đem lễ vật Đức phi ban thưởng đều đặt trên khay.
"Đây là mẫu phi ban thưởng cho tỷ muội chúng ta, là một mảnh tâm ý của mẫu phi, các vị tỷ muội đều phải cẩn thận giữ gìn cho tốt mới được, " Tiết Nguyệt nói.
Sau khi đoàn người tiếp nhận lễ vật lại cảm tạ ơn trên mới tính xong việc, lại nói chút lời không mặn không nhạt mới tản ra.
Chiêu Chiêu không có ý định đi trong vườn ngắm cảnh giải sầu, liền lập tức trở về Thính Vân Viện, chỉ là Thính Vân Viện cùng Vãn Hương Viện của Trang trắc phi ở cùng một hướng, rất dễ đụng tới Trang trắc phi.
Mắt thấy liền muốn tới lối rẽ có thể trở về, cuối cùng vẫn là đụng phải Trang trắc phi.
Chiêu Chiêu bất đắc dĩ hành lễ với Trang trắc phi, sau đó liền đi hướng bên trái đường nhỏ, nhưng Trang trắc phi lại mở miệng gọi nàng lại: "Mấy ngày nay vương gia đang bận rộn án tử phụ hoàng giao, chính là thời điểm bận bịu, nhưng ta lại nghe nói nha hoàn của muội muội lại đến thư phòng mời vương gia đi? "
"Muội muội ngươi cũng biết vương gia một ngày bận trăm công ngàn việc, rất bận rộn, loại thời điểm này muội muội không nên quấy rầy vương gia." Trang trắc phi nói.
Câu câu châm chọc, người sáng suốt đều có thể nghe được Trang trắc phi đang ghen ghét Chiêu Chiêu, ghen tị Lục Phong Hàn đến viện Chiêu Chiêu, nhưng lời này lại không nói ra khỏi miệng được, liền cong cong quẹo quẹo nói thành chính đáng như vậy.
Chiêu Chiêu không muốn nói chuyện với Trang trắc phi, liền gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Trang trắc phi thấy vậy lửa giận lại tăng vọt: "Một cái tiểu thị thiếp như ngươi lại vênh váo tự đắc trước mặt bản trắc phi, thật là không hiểu quy củ, ta thật sự muốn vào cung thỉnh một lão ma ma dạy ngươi quy cũ mới được."
Chiêu Chiêu nghe xong muốn cười, tại sao có người da mặt có thể dày như vậy.
Trước đó không lâu vừa mới tính kế độc muốn hủy hoại trong sạch của nàng, bây giờ qua chuyện, lại ỷ vào thân phận trắc phi vênh váo hất hàm sai khiến trước mặt nàng, tùy tiện lấy cớ muốn trừng trị nàng, Chiêu Chiêu thật muốn hỏi nửa đêm Trang trắc phi thức dậy có cảm thấy mình làm sai hay không?
Hiện tại Chiêu Chiêu đã hiểu thấu tất cả mọi chuyện, dựa vào tính tình của Trang trắc phi, còn có hận ý không cần che giấu này với nàng, dù nàng có ti tiện cầu xin Trang trắc phi tha thứ cũng vô dụng.
Nếu như thế, cần gì phải ủy khuất chính mình.
Chiêu Chiêu lần đầu tiên lớn gan, "Trang trắc phi, ngươi cho rằng việc ngày ấy ở trong cung ta không biết sao, ngươi bày kế ngoan độc như vậy muốn hủy đi trong sạch của ta, nếu không phải vận khí của ta tốt, sợ là sớm đã rơi vào trong bẫy của ngươi."
Trang trắc phi cười lạnh: "Ngươi đang nói nhảm chuyện gì, ta nghe không hiểu."
"Trang trắc phi, ngươi thật sự nghe không hiểu sao, ngươi không sợ ta nói cho vương gia sao, đem sự việc ấy hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói cho vương gia, đến lúc đó ngươi hãy xem như thế nào."
Trang trắc phi rốt cuộc hoảng sợ: "Ngươi dám."
Trang trắc phi nói xong cũng tỉnh táo lại, nàng bước lên một bước, nhếch môi cười: "Liền tính là ta làm như thế nào, ta ngược lại rất muốn ngươi thật sự bị hủy trong sạch, ta ngày ngày đêm đêm đều muốn đấy."
"Dù cho ngươi nói cho vương gia thì như thế nào, ngươi nói cái gì vương gia liền tin cái đó sao, ta cho ngươi biết, chứng cứ trong cung sớm đã bị tiêu hủy, hiện tại cái gì cũng tra không được."
Nơi này bốn bề vắng lặng, Trang trắc phi cũng là đem suy nghĩ tính toán ở trong lòng đều nói ra hết.
Nàng nói tiếp: "Lui thêm bước nữa, nếu vương gia tin thì thế nào, việc này cũng không thành công, huống chi cha ta chính là quan tam phẩm trong triều, phụ thân ngươi lại là một người quê mùa ở nông thôn, nhiều lắm vương gia lại phạt ta mấy tháng nguyệt phụng và cấm túc mà thôi, chỉ có vậy."
Trang trắc phi lạnh lùng nhìn Chiêu Chiêu: "Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chỉ là một cái tiểu tiểu thị thiếp, mà ta lại là trắc phi của Tấn vương phủ này."
Chiêu Chiêu còn muốn nghe Trang trắc phi sẽ nói ra chuyện gì, nhưng tiếp theo nàng phát hiện sắc mặt Trang trắc phi trắng bệch.
Trong đầu Trang trắc phi một mảnh trống không, nàng nhìn thấy Lục Phong Hàn dưới hàng liễu rủ cách đó không xa, vương gia đến đây lúc nào?
Nàng quay đầu nhìn lại đám nha hoàn Lục Ngân, lại thấy bọn nha hoàn cũng không dám nhúc nhích, sắc mặt bọn họ còn trắng hơn, cơ hồ là trắng bệch.
Mới vừa rồi đang nói náo nhiệt, ai cũng không phân tâm quan sát, nên cũng không ai phát hiện Lục Phong Hàn đến đây.
Giờ phút này trong lòng Trang trắc phi chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Lục Phong Hàn đến đây lúc nào, nghe bao lâu, có phải nghe được toàn bộ hay không.
Trang trắc phi mềm cả người, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, tâm đều đang run rẩy, nàng quỳ xuống: "Vương gia, lời thiếp thân nói vừa rồi chỉ là bịa chuyện."
Nếu không phải là có nha hoàn đỡ, Trang trắc phi đã sớm ngồi trên mặt đất.
Giờ phút này Chiêu Chiêu mới biết được là Lục Phong Hàn đến đây, nàng có chút buồn bực, hắn không phải hai ngày không có hồi phủ sao, sao bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, giờ phút này cũng không phải là lúc suy nghĩ, Chiêu Chiêu cũng hướng Lục Phong Hàn hành lễ.
Lục Phong Hàn chậm rãi đi tới, sau đó nâng Chiêu Chiêu lên.
Hiện trường nhất thời thật yên tĩnh, không ai dám mở miệng.
Trang trắc phi tiếp tục mở miệng cầu xin tha thứ, nước mắt đều rơi xuống: "Vương gia, là thiếp thân nói nói nhảm, đều là lỗi của thiếp thân."
Lục Phong Hàn chỉ yên lặng đứng đó, lông mày cũng không nâng, lại rất dọa người, quanh thân đều là hơi thở của sát khí thấy máu.
Đám nha hoàn Lục Ngân đều quỳ xuống, thở cũng không dám.
Ngay cả Chiêu Chiêu cũng có chút sợ hãi, Lục Phong Hàn nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Trang trắc phi xoa xoa nước mắt, nàng thầm nghĩ không có chuyện gì, cha nàng là quan to tam phẩm trong triều, được lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, mà thân phận Chiêu Chiêu lại thấp như vậy, Đại Tề coi trọng nhất là quy củ, sau khi vương gia cân nhắc thiệt hơn sẽ tha thứ cho nàng, nếu như để ý đến mặt mũi của cha nàng, chuyện này cũng có thể là sẽ được che giấu luôn.
Nghĩ như vậy, tâm lý của nàng liền vững chắc hơn, bất quá chỉ là cấm túc, nàng về sau nhất định thành thành thật thật chờ ở trong Vãn Hương viện.
Nhưng kế tiếp, nàng liền nghe Lục Phong Hàn nói, "Ngươi không phải nói Chiêu Chiêu chỉ là một tiểu tiểu thị thiếp sao, nếu như thế, từ giờ trở đi, ngươi cũng là một tiểu tiểu thị thiếp."
Thanh âm Lục Phong Hàn không có nhiệt độ: "Từ hôm nay trở đi, biếm Trang thị thành thị thiếp, một năm không được ra khỏi Vãn Hương viện."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, cấm túc một năm còn chưa tính, nhưng bị giáng xuống làm thị thiếp thật sự là quá nghiêm trọng, đây cơ hồ là để Trang trắc phi không thể phục hồi, từ đây về sau Vãn Hương viện chính là một toà lãnh cung, Trang trắc phi liền bị giam cầm như thế.
Trang trắc phi ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới thét to: "Vương gia, vương gia ngài không thể, phụ thân của thiếp thân hiện giờ còn đang làm quan trong triều, dù nói ngài là vương gia cũng không thể làm vậy."
Trang trắc phi cảm thấy nàng nhất định là nghe lầm, Tấn Vương Lục Phong Hàn luôn luôn cẩn thận cân nhắc, làm sao có thể chỉ vì một nữ tử thấp hèn như vậy mà giáng phân vị của nàng.
Đích nữ của quan tam phẩm bị giáng làm thị thiếp, quả thật trước đây chưa từng có sự việc này xảy ra.
Trang trắc phi khóc thê lương, nước mắt đầy mặt: "Vương gia, thiếp thân không tin, ngài nhất định là bị tiện nhân Chiêu Chiêu này lừa gạt..."
Lục Phong Hàn nhíu mày, thanh âm trầm thấp: "Không nghe thấy lời của ta sao?"
Đức Thuận lập tức phản ứng, hắn cũng nghiêm sắc mặt: "Còn không mau kéo Trang thị thiếp xuống."
Thị vệ bên cạnh liền lập tức kéo Trang thị thiếp xuống, những nha hoàn liên quan cũng bị mang đi, so với tình trạng kêu khóc vừa rồi, hiện tại cực kì yên tĩnh.
Ngay cả Oanh Nhi cùng Thanh Diệp nha hoàn của Chiêu Chiêu cũng sợ tới mức không dám lên tiếng, sắc mặt trắng như tuyết.
Thấy sắc mặt Chiêu Chiêu giật mình, Lục Phong Hàn lại nắm tay nàng, "Sợ?"
Chiêu Chiêu thành thật gật nhẹ đầu, nói thật, nàng còn chưa thấy qua dáng vẻ Lục Phong Hàn ác như vậy, Chiêu Chiêu không tự giác liền nghĩ đến kết thúc trong sách, sau khi Lục Phong Hàn leo lên ngôi vị hoàng đế, hành sự sát phạt quyết đoán, nàng đương nhiên có chút hơi sợ.
Nhưng là, trừ sợ hãi, nhiều hơn là sảng khoái.
Trang trắc phi rốt cuộc bị trừng phạt, Chiêu Chiêu rất vui vẻ.
Lục Phong Hàn đương nhiên phát giác đáy mắt Chiêu Chiêu vui vẻ, vui vẻ là được rồi.
Hắn nói qua hắn tin lời Chiêu Chiêu, hắn chưa từng nói dối.
Giờ phút này Oanh Nhi cùng Thanh Diệp cũng tỉnh táo lại, trên mặt tất cả đều là vui mừng, đuôi lông mày nhếch lên, lần này vương gia vì chủ tử các nàng mà xử phạt Trang trắc phi!
Nếu như nói lần trước phạt Trang trắc phi quỳ là vì Trang trắc phi làm hư trâm cài Đức phi ban thưởng, như vậy lần này chỉ là vì Chiêu Chiêu.
Lục Phong Hàn quang minh chính đại chống lưng cho Chiêu Chiêu....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT