Mấy ngày chờ tin từ chỗ Trương Minh Hạo, Tiểu Nam hầu như không hề bước ra khỏi trường.
Thời gian này Văn Nguyệt dẫn Mateo và Frank về Pháp thăm nhà nên cô cũng không phải đi dạy thêm, thay vào đó cô chủ yếu dành thời gian đi qua đi lại giữa ký túc và thư viện.
Trong tình huống thế này vốn dĩ chẳng có tâm trạng để đọc sách, nhưng bài vở ở trường không thể bỏ lỡ, càng không thể vì việc này mà bị ảnh hưởng, nên Tiểu Nam luôn cố gắng cân bằng trạng thái, mỗi khi ngồi vào bàn học bài đều tập trung hết sức.
“Tiểu Nam, đã mấy ngày cậu không chịu ra ngoài rồi.
Cậu định làm tổ ở đây luôn sao? Sách cậu mượn từ thư viện đã thành chồng rồi kìa, hôm nay cậu mang đi trả đi, tiện thể hít khí trời luôn.”
Sáng sớm hôm nay trời đột ngột chuyển lạnh lẽo, Tiểu Nam cũng bất ngờ lười biếng trốn trên giường trùm chăn kín mít, chỉ chừa lại khuôn mặt nhỏ xinh đẹp.
Thật ra nói là bất ngờ thì cũng không hẳn là bất ngờ, bản thân Tiểu Nam tự cảm nhận bản thân đã bớt đi mấy phần chăm chỉ so với năm học trước.
Dù sao cũng là sinh viên đang sống trong thời thanh xuân tuổi trẻ mà, có đôi lúc cũng nên làm biếng một chút, lười nhác một chút, tự cho bản thân một quãng thời gian nhỏ nghỉ ngơi lấy lại năng lượng, vậy mới giống người bình thường.
Huống chi gần đây Tiểu Nam thực sự áp lực rất nhiều mặt, chẳng qua cô không thể hiện ra mà thôi.
Hàn Nhiễm không muốn cô cả ngày nhốt mình ở ký túc, bằng mọi giá phải kéo cô ra ngoài cho bằng được.
“Được được được, mình đi.
Cậu lải nhải nhiều quả, mình tỉnh cả ngủ rồi đây.”
Tiểu Nam bò xuống khỏi giường, vào trong phòng tắm thay một bộ quần áo thu đông ấm áp rồi mới ôm chồng sách đi đến thư viện.
“Tiểu Nam!”
Ông trời quả nhiên là muốn trêu ngươi người ta.
Bao ngày cô trốn tránh trong ký túc thì thôi đi, vừa đặt chân ra ngoài lại nghe được giọng nói quen thuộc này.
Tông giọng trầm ấm, mỗi khi gọi tên cô đều mang theo sự dịu dàng vô bờ, vừa nghe liền biết là Tạ Vũ.
Tiểu Nam bối rối đứng chôn chân một chỗ, cô không dám nhúc nhích một bước, cũng không quay đầu lại.
Trong lòng cô lúc này đang nghĩ, bản thân nên đối diện với anh thế nào, nên trả lời những câu hỏi của anh về sự mất tích suốt thời gian qua của cô thế nào.
Nghĩ ngợi đến rối bời cả tâm trí, cô quên cả việc đáp lại lời anh, cứ đứng yên đó nhắm chặt mắt lại, hơi cúi đầu xuống để mái tóc dài che đi gương mặt.
Nào ngờ anh chẳng hỏi cô điều gì, chỉ lặng lẽ đến gần ôm lấy chồng sách trong tay cô, ôn nhu nói:
“Để anh bê cho.”
Tiểu Nam kinh ngạc.
Cô còn đang nghĩ ra trăm ngàn cách giải thích với Tạ Vũ, thế nhưng anh lại chẳng hỏi cô điều gì.
Cô biến mất lâu như thế, không hề nhắn tin hay gọi điện cho anh, vậy mà khi gặp lại anh không tỏ bất cứ thái độ gì, giống như sự lạnh nhạt suốt những ngày qua của cô đối với anh chưa từng xảy ra.
Tại sao anh lại cư xử như vậy? Tiểu Nam không nghĩ ra được lý do.
Tạ Vũ đã đi được một đoạn, còn cô vẫn đứng ngẩn ngơ ở đó.
Bỗng nhiên anh quay lại mỉm cười nhìn cô hỏi: “Tất cả đều đem trả lại thư viện à?”
Tiểu Nam bị câu hỏi của anh làm bừng tỉnh khỏi hàng loạt suy đoán trong lòng, cô chậm chạp gật đầu một cái rồi đi theo sau anh.
Đã lâu rồi cả hai mới đi cùng nhau trong khuôn viên trường.
Tiểu Nam bẽn lẽn bước đi bên cạnh anh, hai tay nắm chặt vào gấu áo.
“Hôm nay em ăn mặc ấm áp quá nhỉ?” Tạ Vũ quay sang nhìn cô.
Tiểu Nam sinh ra và lớn lên ở thành phố này, nhưng cô không giỏi chịu lạnh.
Hôm nay mới là đợt gió lạnh đầu mùa, cô đã lôi ra một chiếc áo len dài màu xám mặc với váy đuôi cá đen, vừa đơn giản lại vẫn toát lên khí chất dịu dàng vốn có của cô.
“Em thấy lạnh nên mặc áo dày một chút.”
“Ừm.” Tạ Vũ gật đầu, “Mặc ấm một chút, sẽ không bị cảm lạnh.”
Tiểu Nam thấy thái độ anh rất lạ, vừa định hỏi lại thôi, có cố gắng thế nào cũng không mở miệng ra được.
Sau khi trả xong sách cho thư viện, Tạ Vũ muốn đi ăn trưa với Tiểu Nam, nhưng cô lại phân vân không biết có nên đi hay không.
Ngược lại anh không hề để ý đến sự băn khoăn của cô, nắm lấy tay cô rất tự nhiên kéo về phía trước.
Tiểu Nam mất đà ngã vào lòng anh.
Cô cảm nhận được rất rõ độ ấm cơ thể cùng nhịp tìm đang tăng lên của đối phương.
“Tạ Vũ, anh không muốn hỏi em chuyện gì sao?”
Anh vừa xoa xoa mái tóc dài mượt mà của thiếu nữ, vừa trầm giọng hỏi lại: “Hỏi chuyện gì?”
Tiểu Nam khẽ đẩy người anh ra, cô ngước lên đối mặt với Tạ Vũ, ánh mắt vô cùng kiên định: “Anh biết em muốn hỏi gì mà.
Rõ ràng em đã rất lâu không liên lạc với anh, tại sao anh lại coi như không có gì?”
Cũng thật lạ, rõ ràng cô nên là người giải thích với anh, vậy mà trong tình huống này cô lại bắt anh phải giải thích với mình.
Nhưng xét thái độ hôm nay của anh quá mức khác thường, cô không thể không hỏi.
Tạ Vũ mỉm cười ấm áp: “Anh đoán là mình đã làm gì khiến em giận.
Mặc dù anh không biết vì sao, nhưng có người đã nói với anh nếu như bạn gái đột nhiên mất liên lạc, phần lớn khả năng là do anh đã khiến cô ấy không vui.”
Người đó còn nói, khi bạn gái giận dỗi không rõ nguyên nhân, anh càng không nên tìm hiểu kỹ lý do vì sao, thay vào đó hãy tìm cách dỗ dành cô ấy thật nhiều.
Tạ Vũ rất tin tưởng lời của người kia, bởi họ đều là con gái sẽ hiểu rõ nhau hơn, vả lại người này cũng xem chừng cũng rất thân thiết với Tiểu Nam.