Lâm Hàng thấy Trương Minh Hạo nói có lý cũng gật đầu đồng tình, “Nhưng bây giờ chúng ta nên điều tra thế nào, bắt đầu từ đâu?”
“Tôi sẽ trích lại camera hành lang trong suốt khoảng thời gian từ khi chúng ta bắt đầu làm việc ở đây.”
Trích camera chắc chắn là phương án tốt nhất, nhưng liệu rằng có thể xin với bên quản lý của toàn nhà này được không? Hầu hết các tòa cao ốc hạng A đều có camera khắp mọi nơi, chỉ là trừ những sự việc đặc biệt lớn thì mới có thể trích camera.

Nhóm bọn họ ai nấy đều chỉ là sinh viên còn chưa tốt nghiệp, khả năng cao sẽ bị từ chối.
Tiểu Nam quay sang hỏi anh: “Liệu bên quản lý tòa nhà có cho chúng ta xem camera không?”
Đối với sự e dè của cô, Trương Minh Hạo đáp lại một cách chắc chắn: “Họ nhất định sẽ cho.”
Trong lòng Tiểu Nam thầm cầu mong, sẽ có manh mối ở những đoạn camera đó, chứng minh điều cô đang lo lắng là dư thừa, là do cô nghĩ nhiều.
Dao Anh là người duy nhất im lặng từ đầu đến giờ cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Vậy còn cuộc thi, chúng ta phải làm sao?”
“Chờ sau khi có kết quả từ việc trách camera chúng ta sẽ tính tiếp, hiện giờ mình cũng chưa thể tính được tiếp theo chúng ta nên làm gì.

Thời gian vừa rồi mọi người đều rất vất vả, tạm thời hôm nay hãy quay về trường trước đi.” Tiểu Nam đứng dậy dõng dạc thông báo với các thành viên.
Những người khác nghe xong thì đứng dậy thu dọn máy tính và các vật dụng khác rồi lần lượt ra về.

Trong phòng chỉ còn Tiểu Nam và Trương Minh Hạo.

Lúc anh khoác balo lên định rời đi, cô bất ngờ gọi lại:
“Trương Minh Hạo, cậu có thể cho tôi đi cùng cậu không?”
Thời điểm cô ngước mặt lên nhìn, anh đã quay về đằng sau từ lúc nào, đứng yên một chỗ nhìn cô chằm chằm.

Cô chợt thấy cả cơ thể mình căng cứng, chẳng hiểu sao lại áp lực vô cùng.
“Ý tôi là, chúng ta cùng đi xem camera.”
Trương Minh Hạo xoay người lại, nhàn nhạt từ chối: “Không cần.

Tôi tự đi xem là được.

Cậu không cần phải lo lắng, cũng đừng nghĩ nhiều.

Không phải hôm nay cậu phải đi dạy sao? Đi nhanh đi kẻo muộn giờ.”
Anh đã có ý không muốn cho Tiểu Nam đi, cô cũng không còn cách nào khác ngoại trừ trông chờ kết quả từ anh.

Hình như anh biết rất rõ cô đang phiền muộn chuyện gì, kể cả lúc nãy hay bây giờ trong lời nói đều là ám chỉ điều này.
Trước khi mở cửa bước ra ngoài, Trương Minh Hạo còn không quên nói với cô: “Nếu có vấn đề gì tôi sẽ báo với cậu trước, sau đó để cậu tự mình đưa ra quyết định có nên nói hay không.”
Anh…… đang bảo vệ cô sao?
Sợ những người khác biết được không tránh khỏi hiềm nghi, nên mới muốn cô suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi thành thật trình bày suy đoán của bản thân với họ.
Nhưng vì sao? Vì sao anh lại bảo vệ cô như vậy?
Hơn nữa, cho dù Trương Minh Hạo có ý tốt cho Tiểu Nam, cô thân là người dẫn đầu cả nhóm không thể che giấu sự thật vì chuyện tình cảm cá nhân.

Có những chuyện nên nói vẫn cần phải nói, càng cố giấu đi càng dễ mất niềm tin, nhất là khi nó mới chỉ là nghi ngờ của cô mà thôi.
………..

“Nancy, avec quoi as-tu des problèmes?” (Nancy, có chuyện gì xảy ra với chị vậy?)
Sau khi đến nhà của Văn Nguyệt, Tiểu Nam vẫn chìm trong loạt sự việc vừa xảy ra.
Cô không cách nào thoát khỏi những suy nghĩ kia, thậm chí càng nghĩ càng nhận thấy nó trùng hợp đến đáng sợ.
Trong lúc dạy cặp sinh đôi Mateo và Frank, trong một khoảnh khắc mất tập trung, cậu nhóc Mateo gọi tên cô mấy lần, bàn tay nhỏ nhắn còn không ngừng lay lay người cô, cô mới giật mình lắc đầu theo bản năng.
Nhìn ánh mắt tò mò của hai cậu nhóc, Tiểu Nam vội đánh lạc hướng: “Aimes-tu ta nouvelle école?” (Hai đứa có thích trường mới không?)
Cả hai nhanh chóng quên đi vẻ mặt trước đó của Tiểu Nam, nghe câu hỏi của cô liền ngoan ngoãn gật đầu.
Cô cười cười: “Answer in English.”
Frank nhanh nhảu trả lời: “I like my new teachers and friends.

They are very nice.”
Dạy học cho cặp sinh đôi gốc Pháp được một khoảng thời gian, Tiểu Nam có thể nhận ra hai đứa bé tiếp thu rất nhanh, đến nay gần như có thể giao tiếp bằng tiếng Anh hoàn hảo ở mức độ cơ bản.
Cô giơ ngón tay cái lên, “Very good.”
Văn Nguyệt từ lúc gặp Tiểu Nam ngày hôm nay đã thấy cô rất lạ, tranh thủ giờ giải lao tiến đến hỏi thăm mấy câu.
“Con có chuyện gì không vui à? Hôm nay cô thấy sắc mặt con không tốt cho lắm.”
“Dạ không có.

Chỉ là gần đây con có chút áp lực việc học hành ở trường thôi.” Tiểu Nam đối đáp qua loa nhưng vẫn rất khéo léo.

Văn Nguyệt đặt ly nước cam lên bàn trước mặt Tiểu Nam, ngồi xuống bên cạnh cô thở dài:
“Thật ra đã khá lâu rồi Minh Hạo không đến thăm cô và bọn nhỏ, cô cảm thấy hơi lo nhưng lại không biết nên hỏi con thế nào.

Có phải gần đây nó xảy ra chuyện gì không?”
Tiểu Nam khẽ lắc đầu, “Con và cậu ấy không thân lắm nên con không biết rõ, nhưng khoảng thời gian này đúng là công việc ở trường khá nhiều, vậy nên sinh viên có bận rộn cũng là điều dễ hiểu.

Chắc vài ngày nữa hết bận cậu ấy sẽ lại đến thôi ạ.”
Nhìn biểu cảm hiện tại của cô, không chỉ Văn Nguyệt mà ai cũng đều sẽ cực kỳ tin tưởng, nhưng sự thật là cô đang nói dối không chớp mắt.

Không thân với anh là giả, ngược lại cô còn đang làm việc cùng một nhóm với anh là đằng khác.

Có điều cô thực sự không biết nhiều về anh, nên không biết phải trả lời Văn Nguyệt thế nào, đành bịa ra một lý do cho qua chuyện.
Hơn nữa, Tiểu Nam không biết về mối quan hệ giữa anh và Văn Nguyệt như thế nào, ngoại trừ tiếng “mẹ” mà anh hay gọi Văn Nguyệt ra thì xem chừng họ không thân cận cho lắm, cô không nên nói dối quá kỹ về anh, sợ rằng bị lộ lúc nào không hay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play