Chủ nhật đầu tiên của tháng Mười, Tiểu Nam thức dậy từ rất sớm.
Cô mặc một chiếc váy cổ vuông suông dài tay bằng lụa, kiểu dáng hơi hướng cổ điển toát lên sự dịu dàng nữ tính không kém phần quý phái.
Hôm nay cô nàng đặc biệt trang điểm nhẹ, còn tỉ mỉ uốn tóc rồi mới rời khỏi ký túc.
Đây có lẽ là lần hiếm hoi nhất Tiểu Nam chủ động ăn mặc trang điểm đẹp đẽ cầu kỳ mà không cần sự thúc giục hay hỗ trợ từ Dao Anh và Hàn Nhiễm.
Ngay cả Tạ Vũ cũng rất bất ngờ trước dáng vẻ lúc này của Tiểu Nam.
Anh nhớ đến cuộc hẹn với cô, sáng nay đã dậy sớm hơn ngày thường một chút, chải chuốt tóc tai gọn gàng rồi mặc áo phông trắng và quần jean đơn giản, không nghĩ đến cô lại xuất hiện một cách lộng lẫy như thế.
Tiểu Nam nhìn thấy anh, giơ cao tay vẫy vẫy, mỉm cười tươi: “Anh đợi em có lâu không?”
“Không lâu.”
Tạ Vũ nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, khóe miệng hơi cong lên: “Em đẹp lắm.
Hôm nay vì sao lại muốn đổi gió thế?”
“Anh không thích à?” Tiểu Nam tròn mắt nhìn anh.
“Thích.
Em mặc gì anh cũng thích.
Chỉ là anh bất ngờ khi em thay đổi cách ăn mặc thôi.”
Cô nhìn chằm chằm anh, ngạc nhiên hô lên: “Gì chứ? Em cố tình ăn diện thế này, còn không phải vì hôm nay là sinh nhật anh sao? Vậy mà nhìn anh chẳng hào hứng gì cả.”
Từ hè đến giờ Tạ Vũ luôn bận rộn với việc ở công ty, sau khi vào năm học mới còn thêm cả việc học đan xen vào, càng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Cho nên Tiểu Nam đã âm thầm lên kế hoạch từ trước, muốn cho anh một ngày sinh nhật thật vui vẻ, được thả lỏng tâm trạng lấy lại năng lượng.
Hiện giờ trông vẻ mặt ngơ ngác này của anh, xem ra anh đến sinh nhật mình còn chẳng nhớ.
“Hôm nay là sinh nhật anh ư? Anh cũng chẳng để ý nữa, không nghĩ đến em lại nhớ, còn cất công tổ chức cho anh, ăn mặc xinh đẹp như vậy.”
Tiểu Nam cười rạng rỡ: “Không sao, chúng ta mau đi thôi.”
Lúc cô định vòng qua người anh đi về phía xe đậu cách đó không xa, Tạ Vũ đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, anh xoay người lại ôm gọn thiếu nữ vào trong lòng.
Tiểu Nam bị hành động của anh làm cho giật mình, theo phản xạ hơi tránh một chút nhưng lại bị anh giữ lại, giọng nói trầm ấm:
“Đừng cử động, lâu rồi mới được ôm em.”
Cô ngoan ngoãn nghe lời anh, đứng im không động đậy nữa.
Tạ Vũ thở dài, hơi thở của anh phả ra sau gáy làm cô nhột nhột, nhưng vẫn đứng yên không dám vùng vẫy.
Tiểu Nam nhỏ giọng hỏi anh: “Anh….
sao vậy?”
“Em còn dám hỏi? Người khác yêu đương đều có thể nắm tay ôm ấp mỗi ngày, còn em cả tháng mới chịu cho anh chạm vào đúng một lần.
Hơn nữa lần nào anh ôm em cũng đều muốn tránh, anh cảm thấy tủi thân lắm đấy.” Trong lời nói của anh mang theo ý tứ trêu chọc.
Nếu anh không nói có lẽ cô cũng không bao giờ để ý đến, từ khi hai người yêu nhau đến nay đã hơn nửa năm nhưng rất ít hành động thân mật, còn đều là anh chủ động nữa.
Đều là bởi vì cô rất dễ ngại ngùng và đỏ mặt.
Quả thực cô như vậy có chút cứng nhắc, cần phải thay đổi.
“Sao vậy? Tự dưng lại im lặng thế?” Tạ Vũ hỏi, hai tay vẫn chưa có dấu hiệu buông lỏng muốn thả cô ra.
“Tạ Vũ.”
Giọng nói thiếu nữ trong trẻo lại mềm mại cất lên trong cơn gió thu lồ ng lộng, truyền đến tai anh vô cùng dễ nghe.
Tạ Vũ vừa trả lời vừa xoa xoa lưng Tiểu Nam: “Anh đây.”
“Anh vất vả rồi.
Hôm nay cứ vui chơi thỏa thích đi, em sẽ đáp ứng mọi nguyện vọng của anh.”
Anh buông Tiểu Nam ra, hai tay đặt lên vai cô, hai mắt sáng rỡ cao giọng nói: “Thật sao?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Thật.
Miễn là trong phạm vi những gì em có thể làm.”
Dưới làn gió heo may hơi lành lạnh hòa cùng ánh nắng nhàn nhạt xuất hiện muộn, thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết mặc chiếc váy trắng càng tôn thêm vẻ trong sáng ngọt ngào, khiến trái tim Tạ Vũ lỡ đi một nhịp.
Dáng vẻ ngoan hiền này của cô, làm anh không nhịn được đưa tay lên má cô vuốt v e.
Tiểu Nam thấy anh không nói gì, đôi môi đỏ thắm cong lên cười, nụ cười đẹp rạng ngời không nhiễm chút bụi trần.
Sự chú ý của Tạ Vũ đều đặt trên gương mặt tươi tắn của cô.
Anh cúi thấp xuống sát mặt Tiểu Nam muốn hôn một cái, nhưng ngay lúc rất sắp chạm đến đôi môi nhỏ xinh kia, cô nhanh hơn một bước giơ tay che miệng thẹn thùng:
“Ở đây không được, nhiều người qua lại dễ gây chú ý.”
Tạ Vũ cười gian xảo: “Ở đây không được, vậy anh đi tìm một nơi khác vắng vẻ hơn là được chứ gì.”
Tiểu Nam nhanh chóng đỏ bừng mặt, cô quay sang chỗ khác, không muốn tiếp tục chủ đề này với anh nữa.
“Chuyện này tính sau đi, chúng ta mau đi thôi, nếu không sẽ muộn mất.”
“Em vừa nói sẽ đáp ứng mọi nguyện vọng của anh cơ mà.
Chẳng lẽ chuyện nhỏ nhoi như vậy cũng nằm ngoài phạm vi của em sao?”
Cô thu mình đứng gọn trong lòng Tạ Vũ, nói lí nhí như không muốn để ai nghe thấy: “Em đâu có nói là không được, chỉ là ở chỗ này thực sự không thích hợp.”
Mặc dù Tiểu Nam đã cố gắng đè nén âm thanh, nhưng anh vẫn nghe ra được từng câu từng chữ, liền ghé sát tai cô:
“Lần này cho em nợ.
Anh sẽ ghi lại vào sổ nợ chờ em trả.”