Tiểu Nam nói xong, chỉ thấy mọi người chăm chú nhìn mình, cô ngập ngừng hỏi:
“Các cậu thấy sao? Có được không?”
Lâm Hàng khá hài lòng với ý tưởng của Tiểu Nam, gật gù nhận xét: “Ý tưởng của cậu rất hay, lại phù hợp với khả năng của sinh viên chúng ta.

Mình muốn cùng cậu phát triển dự án này.”
Những người khác cũng nhao nhao lên nói muốn tham gia.

Dao Anh giơ ngón cái lên, “Đúng là Tiểu Nam của chúng ta có khác.”
Đột nhiên Thẩm Lệ đề nghị: “Vậy chúng ta quyết định chọn đề tài này nhé.

Tiểu Nam, cậu là người đưa ra ý tưởng, thế nên mình nghĩ cậu phù hợp nhất cho vị trí nhóm trưởng rồi.

Các cậu có ý kiến gì không?”
“Mình sao? Nhưng mình chưa từng lãnh đạo bao giờ, không biết liệu mình có thể làm tốt hay không nữa.” Tiểu Nam lo lắng nói.
Hàn Nhiễm lên tiếng trấn an: “Cậu là người đề ra ý tưởng này, là người hiểu rõ nhất về nó.

Mình tin là cậu sẽ làm tốt thôi.”
Vấn đề đề tài và người đứng đầu coi như đã quyết định xong, nhưng vẫn còn một chuyện nữa khiến cho cả nhóm phải băn khoăn.

Hiện giờ đã chính thức thành lập một nhóm, sau này họ sẽ làm việc ở đâu?
Các quán café trong trường mặc dù có không gian yên tĩnh nhưng không đủ riêng tư để họ hoạt động nhóm, hơn nữa khi bàn bạc khó tránh khỏi sẽ làm phiền đến những người xung quanh.
Trong lúc cả đám đang nghĩ tới nghĩ lui tìm địa điểm thích hợp, Trương Minh Hạo im lặng suốt từ đầu đến giờ mới nói ra câu đầu tiên:
“Chuyện này để tôi lo cho.

Tôi có biết một văn phòng làm việc đang bỏ trống, hiện tại chưa có ai thuê.

Từ đây đến đó cũng không đến nỗi xa lắm, giá thuê lại phải chăng nữa.”
Tiểu Nam thân là nhóm trưởng nghe thế thì gật đầu, “Quyết định vậy đi.

Bao giờ thì chúng ta có thể đến đó.”
“Chiều nay tôi sẽ tìm đến bên cho thuê để bàn bạc, chắc ngày mai mọi người có thể tới.”
Cô nhớ rất rõ câu mà Trương Minh Hạo bảo, chính là “giá cả phải chăng”.
Lúc anh nói câu này, cô đã tưởng tượng ra một văn phòng nhỏ chỉ có bàn làm việc đơn giản cùng với một chiếc bảng trắng có thể di chuyển được dùng để trao đổi ý kiến.
Cho đến khi anh dẫn người đến nơi, tất cả đều vô cùng ngỡ ngàng.
Văn phòng mà Trương Minh Hạo nói nằm trên tầng hai mươi của một tòa cao ốc hạng A nằm ở ngay trung tâm thành phố.
Không sai, là cao ốc văn phòng hạng A.
Tiểu Nam dè chừng hỏi anh: “Cậu có chắc chỗ này giá cả phù hợp với đám sinh viên chúng ta không? Tôi thấy giá thuê một văn phòng ở đây ít nhất cũng phải bằng ba lần tiền của cả nhóm cộng lại đấy.”
“Tôi đã đặt chỗ này trong một tháng tới đây là của chúng ta.

Vả lại, các cậu cũng không cần lo đến vấn đề tiền bạc đâu, tôi đã trả hết rồi.” Trương Minh Hạo thản nhiên nói, khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì.
“Như vậy sao được? Chúng ta dù là cùng một nhóm cũng đâu thể để một thành viên trả hết tiền thuê phòng.”

Anh hoàn toàn phớt lờ lời của cô, chỉ nói ngắn gọn: “Chúng ta vào trong thôi.”
Văn phòng mà bọn họ sẽ làm việc thật sự rất rộng, ngoài những thứ cơ bản như bàn ghế và bảng trắng ra thì còn cả máy chiếu và màn hình lớn, nhìn qua giống hệt như một phòng họp cao cấp của một công ty nào đó.

Sau khi sắp xếp xong đồ dùng, tất cả nhanh chóng bắt tay vào quá trình hoạt động cho cuộc thi.

Bởi vì trong nhóm có Lâm Hàng học về Khoa học máy tính nên công việc diễn ra khá thuận lợi.
Suốt mấy ngày sau đó, chỉ cần là khoảng thời gian ngoài giờ học cả nhóm đều sẽ tập trung ở đây đến tối muộn mới quay về ký túc xá.
Đồng hồ điểm bảy giờ tối, điện thoại của Tiểu Nam bỗng reo lên tiếng nhạc phá vỡ không gian yên tĩnh.

Cô cầm theo điện thoại ra bên ngoài rồi mới nghe máy.
“Em đây.

Hôm nay mới thấy có người nhớ đến em mà gọi điện đấy.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ: “Anh xin lỗi.

Dạo này anh bận quá, không dành thời gian cho em được.”
Năm trước Tạ Vũ không bận việc ở công ty đến thế, bọn họ cũng chưa hẹn hò nên cô không biết được lịch trình cụ thể của anh như thế nào.

Nhưng hiện giờ đã là năm cuối, công việc bên ngoài có nhiều một chút cũng là dễ hiểu.
Lúc trước Tạ Vũ từng nói với cô, thật ra anh không định dành nhiều thời gian cho việc ở công ty như thế, nhưng vì một vài lý do đặc biệt nên anh mới bắt đầu chú trọng đến việc ở công ty.
Anh không nói cụ thể nguyên nhân, cô cũng không cố gắng hỏi.
Dù sao đó cũng là một phần tâm huyết của anh, Tiểu Nam tôn trọng mọi quyết định của anh.
“Anh không cần xin lỗi.

Thật ra gần đây em cũng rất nhiều việc mà, chúng ta coi như hòa nhau.”
“Thế bây giờ em có rảnh không?”
Câu hỏi của anh đến đột ngột quá, Tiểu Nam không kịp phản ứng.

Cô không nghĩ anh sẽ hỏi câu này.
“Bây giờ à? Thật ra em không rảnh lắm nhưng vẫn có thể dành thời gian cho anh được.

Anh muốn tìm em sao?”
Tạ Vũ thấp giọng: “Ừm.

Hiếm khi có chút thời gian, muốn ở cùng em.”
Tiểu Nam khẽ mỉm cười, vui vẻ nói: “Hiện tại em không ở trường, anh đến đón em được không?”
“Em đang ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play