Năm ấy, Trần Thành và Tô Liên tuổi mười lăm yêu nhau, tuy không học cùng lớp nhưng cả hai lại chung trường.

Thuở ấy tình yêu thời trung học rất hiếm có, vậy nên chuyện họ yêu nhau là chuyện mà cả trường đều biết, ai ai cũng ngưỡng mộ câu chuyện tình yêu thời thanh xuân đẹp đẽ đơn thuần.
Sau đó cả hai lại cùng quyết định nộp hồ sơ đến đại học B ở phương bắc xa xôi.
Trần Thanh và Tô Liên đã hứa với nhau sẽ học chung trường đại học, rồi tìm một công việc tốt ở đó, đợi đến khi có đầy đủ điều kiện thì sẽ quay về quê hương thay đổi bộ mặt nơi đây.
Tuổi trẻ mà, ai chẳng có kiểu mơ ước lớn lao như vậy.
Chốn thôn dã còn kém phát triển, trường học cũng không có được chất lượng giảng dạy quá xuất sắc, miễn cưỡng có người thi đậu vào một trường ở thành phố lớn đã là một niềm tự hào, càng đừng nói đại học B những năm này danh tiếng đi lên rất nhiều, chỉ xếp ngay sau đại học A đứng đầu cả nước.
Ngày đi học đầu tiên, Tô Liên ở ký túc xá vô tình ngủ quên, lúc cô dậy nhìn đồng hồ thì chỉ còn mười phút nữa là đến giờ học.

Cô vội vã nhét hết sách vở vào trong túi rồi chạy rất nhanh đến lớp.
Bởi vì chạy quá nhanh, Tô Liên không chú ý đến phía trước có người, cô không kịp dừng lại liền xô trúng một bạn học nữ.
Cả hai ngã nhào ra đất, sách vở trong túi của cả hai cũng theo đó rơi lẫn lộn với nhau.

Tô Liên nặng nề chống tay đứng dậy trước, cô phủi đất cát trên người rồi đi đến trước mặt cô gái kia, chân thành xin lỗi:
“Thật xin lỗi! Hôm nay tôi đi muộn nên vội quá, đâm trúng phải cậu.

Cậu có sao không?”
Cô đưa tay có ý tốt muốn đỡ đối phương đứng lên.
Cô gái kia cười lém lỉnh, đưa tay đập vào tay cô một cái sau đó nhanh chóng nhặt sách vở rơi trên đất, nói: “Cậu còn có thời gian xin lỗi nữa? Cả hai chúng ta đều đi muộn, không muốn ngày đầu tiên đã bị ghi tên thì mau nhặt sách đi thôi.”
Duyên phận luôn là một thứ gì đó rất thần kỳ, Tô Liên có lẽ sẽ không bao giờ nghĩ đến người mình vừa đụng trúng lại học cùng lớp với cô.
Thời khắc Tô Liên bước vào lớp, thật may khi bên trong không có giáo viên.

Cô tìm bừa một chỗ ngồi xuống, mở điện thoại ra xem.

Còn ba phút cho đến khi tiết học bắt đầu, vừa kịp.
Đột nhiên bên cạnh có giọng nói trong trẻo cao vút vang lên: “Xin chào, chúng ta lại
gặp nhau rồi.”
Tô Liên quay mặt sang nhìn, là cô gái cô vừa đụng trúng.

Cô ngại ngùng đáp lại: “Trùng hợp thật, thì ra chúng ta học cùng lớp.”
Cô gái kia lúc này mới nhìn kỹ được khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, không nhịn được cảm thán:
“Cậu xinh quá! Tên cậu là gì vậy?”
Vẻ đẹp thuần khiết chất phác, giống như thiếu nữ nơi sơn thôn xa xôi vừa dịu dàng lại vừa rạng rỡ, chẳng trách có mấy chàng trai ngồi gần đó bắt đầu chú ý đến.
Hàng phía sau hai cô gái ngồi có mấy thanh niên đang ghẹo nhau tìm cách làm quen với mỹ nữ ngồi phía trước.

Cô gái kia phát hiện ra liền mỉm cười nói nhỏ: “Xinh đẹp như cậu, chưa gì đã thu hút được mấy chú ong kìa.”
“Cậu nói quá rồi.

Mình là Tô Liên, còn cậu là…..”
“Mình là Phó Hân.”
Một cuộc gặp gỡ bất ngỡ đã vẽ nên một tình bạn đẹp giữa Tô Liên và Phó Hân, cho đến sau khi tốt nghiệp mỗi người một công việc, cả hai vẫn thường xuyên liên lạc, gặp gỡ.
Lễ cưới của Tô Liên và Trần Thành, Phó Hân dù bận công việc ở nước ngoài cũng cố gắng đặt chuyến bay sớm nhất để kịp về dự.
Phó Hân luôn ngưỡng mộ tình cảm gắn bó từ thuở niên thiếu giữa Tô Liên và Trần Thành, nhưng có ngờ đâu mới chỉ kết hôn được ba năm, Trần Thành đã có người phụ nữ khác bên ngoài, cuối cùng lựa chọn ly hôn bỏ mặc vợ và con gái để đến với người phụ nữ kia.
Khi biết chuyện người phụ nữ đó tìm đến Tô Liên dằn mặt, Phó Hân không chịu được cảnh bạn thân bị ức hiếp nên đã đến tìm tận nơi xử lý.
Tính tình cô trước nay chẳng sợ một ai, đứng đối diện với kẻ đã cướp đi hạnh phúc của bạn mình cũng không hề nhượng mộ, thậm chí còn thẳng tay tạt một cốc nước vào khuôn mặt trát đầy phấn son kia, khiến cô ta chịu nhục nhã rời đi.
………….
Đó là câu chuyện lúc chiều mẹ đã kể cho Tiểu Nam nghe.
Cô khá thắc mắc vì sao bỗng nhiên mẹ lại nhắc đến người bạn thời đại học, mẹ cô cười đằm thắm:
“Không hiểu vì sao khi nhìn thấy cậu bạn đó của con, mẹ lại nhớ đến cô ấy.

Thật ra kể từ sau lần đó cả hai ít qua lại hơn nhiều, dần dần cũng mất liên lạc từ lúc nào không hay.”
Tiểu Nam im lặng.

Mẹ kể cho cô nghe về người bạn khiến mẹ nhớ đến khi thấy Tạ Vũ, nhưng trọng tâm suy nghĩ của cô lại đặt ở chuyện mẹ và người đàn ông đó thế mà lại yêu nhau từ thời trung học.
Tình cảm nhiều năm như vậy vẫn có thể vì một người phụ nữ giàu có mà phản bội mẹ cô, người đàn ông đó phải là kẻ bội bạc đến thế nào.
Bởi vì câu chuyện mẹ kể, trên đường trở về homestay cô mới do dự không biết mình có nên đến thăm ông bà nội không.
Cho đến tận bây giờ ông bà nội vẫn rất yêu thương mẹ và Tiểu Nam.

Mặc dù con trai họ đã bỏ rơi mẹ con cô, nhưng họ chỉ một mực nhận mẹ cô là con dâu và Tiểu Nam là cháu.
Khoảng thời gian đầu sau khi ly hôn, ông bà nội cực kỳ tức giận, không chịu gặp mặt Trần Thành, mỗi lần ông ta về đều cấm cửa không cho vào.
Sau này nhiều năm trôi qua, sự giận dữ ban đầu nguôi ngoai dần theo năm tháng, ông bà cũng không đã cho con trai trở về thăm nhà, nhưng đối với mẹ con Tiểu Du từ đầu đến cuối đều là phủ nhận quan hệ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play