Bữa ăn tối diễn ra ở một nhà hàng lẩu nổi tiếng.
Nhân viên phục vụ dẫn họ từ ngoài cửa hàng vào đến bàn đã đặt trước, chờ khách ngồi vào vị trí rồi liền đưa thực đơn cho từng người.
Vương Tư Duệ lên tiếng trước: “Mọi người muốn gọi món gì nào?”
Tạ Vũ không vội trả lời, ghé sát vào Tiểu Nam ngồi ngay bên cạnh, “Em muốn ăn gì cứ chọn thoải mái đi.”
Lý Thừa Phong bây giờ mới nói câu đầu tiên: “Gọi lẩu hải sản đi.”
Trong khi Tiểu Nam vẫn chăm chú xem phần thức ăn, những chàng trai lại bàn bạc chọn nước lẩu, còn Tần Hiểu Tuyết dường như không liên quan đến bọn họ, chìm đắm trong thế giới mạng xã hội của riêng mình.
Vương Tư Duệ đồng tình với Lý Thừa Phong, “Một lẩu hải sản được đấy, gọi thêm thịt để nhúng nữa.”
“Nếu các cậu thích ăn lẩu hải sản thì gọi một lẩu uyên ương đi, một hải sản một cà chua.” Tạ Vũ bất ngờ nói.
Những ánh mắt ngạc nhiên hướng về phía Tạ Vũ, anh giải thích: “Tiểu Nam bị dị ứng với hải sản có vỏ.”
Theo trí nhớ của Tiểu Nam, cô chưa từng nói với anh việc mình không ăn được món gì, anh thế nhưng lại biết cả chuyện cô bị dị ứng với loại thực phẩm nào.

Có rất nhiều thứ cô chưa kể cho anh nghe bao giờ, anh lại biết vô cùng rõ ràng.

Rốt cuộc là từ đâu mà anh biết được?
Trong sự ngỡ ngàng của Tiểu Nam, anh chỉ mỉm cười dịu dàng, “Sao vậy? Không chọn được món nào à?”
“Ừm.

Anh chọn giúp em đi.” Tiểu Nam vừa nói vừa đưa cuốn thực đơn cho Tạ Vũ.
Sau một hồi nói qua lại, cuối cùng cũng xong xuôi phần chọn món, nữ phục vụ mang theo thực đơn rời đi.
Chưa đến hai phút sau, một người phục vụ khác đẩy một xe đồ ăn nhẹ và nước uống ra trước.

Tiếp theo đó là nước lẩu và các phần thức ăn nhúng lẩu cũng lần lượt được mang ra.
Vương Tư Duệ ngồi ở bên ngoài, chuyển mấy chai rượu đến chỗ của từng người, nhưng một chai vừa đến vị trí của Tạ Vũ, Tiểu Nam liền từ chối:
“Anh ấy phải lái xe, không thể uống rượu.”
“Gì chứ? Tạ Vũ bây giờ có bà xã quản rồi có khác, không uống thì thôi vậy.” Vương Tư Duệ mặt mày ủ rũ nói.
Tiểu Nam nghe đến hai chữ “bà xã” trong lòng bỗng nhiên rối loạn, không biết nên phản bác thế nào, chỉ có thể nở nụ cười ngại ngùng.
Trong khi đó, Tạ Vũ lại vô cùng bình thản, không có ý kiến gì đối với danh xưng này.
Nước lẩu được mang ra, cả đám người bắt đầu ăn tối.
Những món nhúng lượt đầu tiên đã chín, Tiểu Nam còn đang nghĩ xem nên gắp món gì thì Tạ Vũ múc một bát thịt bò lớn đưa cho cô.
Cô bối rối không biết nên làm sao, quét mắt một lượt nhìn những người khác, ai cũng đang tập trung vào việc ăn uống của mình, cô nàng mới nhẹ nhõm nhận lấy bát thịt.
“Ăn nhiều một chút, gần đây em học hành thức khuya nhiều, không biết chăm lo sức khỏe gì cả.

Anh thấy em gầy đi nhiều rồi đấy.”
Lúc mỗi người hết một chai, người nào người nấy bắt đầu ngà ngà say, lời thật lòng cũng theo đó lũ lượt tuôn ra ngoài.

Vương Tư Duệ nói từng câu ngắt quãng, Tiểu Nam nghe không rõ ràng những đại khái vẫn hiểu được nội dung.

Ý tứ của người này chính là lúc trước Tạ Vũ vô tình bắt gặp cảnh cô được người khác tỏ tình, đúng lúc cô lại như đang tránh né anh, thế là suốt mấy ngày trời anh cứ luôn buồn rầu, lo được lo mất.

Bây giờ thấy anh em mình có được tình yêu trong lòng cũng vui thay.
Lý Thừa Phong khi không còn tỉnh táo nữa mới chịu nói nhiều hơn, “Lúc Tạ Vũ theo đuổi em, cậu ta biết được em và em gái anh là bạn cùng phòng, đòi gặp em gái anh cho bằng được.

Đều là nhờ Hàn Nhiễm cậu ta mới biết nhiều thứ về em như vậy.”
Đối diện với kiểu khai nhận này, Tiểu Nam không biết nên có cảm xúc như thế nào.

Rốt cuộc khúc mắc trong lòng suốt bao lâu đã hóa giải được, nhưng Hàn Nhiễm đúng là cao tay quá đi, làm gián điệp cho Tạ Vũ từ khi nào mà cô không hề phát hiện ra.
Cũng may là Tạ Vũ đã đi vào nhà vệ sinh, bằng không cô không nghe được nhiều chuyện thú vị như thế.
Bởi vì hai anh chàng kia đã say đến không biết trời đất, Tần Hiểu Tuyết cũng hơi đỏ mặt nhưng vẫn còn tỉnh táo, cô và Tạ Vũ quyết định chia nhau đưa người về một nơi.

Tần Hiều Tuyết và Lý Thừa Phong sẽ đi cùng nhau, còn Tạ Vũ sẽ đưa cô và Vương Tư Duệ về.

Tạ Vũ liếc nhìn giờ trên màn hình máy tính bảng gắn ở xe, nhỏ giọng hỏi với Tiểu Nam: “Ký túc xá của em mười giờ là đóng cửa đúng không?”
Tiểu Nam gật đầu.
“Không còn sớm nữa, bây giờ có về chắc cũng không kịp.

Em qua nhà anh ở lại một đêm được không?”
Cô giống như theo phản xạ có điều kiện lập tức quay sang nhìn Tạ Vũ, anh hắng giọng giải thích: “Anh đã dọn đến khu 3 được mấy hôm rồi.”
Tiểu Nam nghiêng người, ánh mắt đặt lên gương chiếu hậu nhìn người phía sau đang say xỉn, “Còn anh ấy thì sao?”
“Mang theo cậu ta về cùng luôn.”
Nghĩ nghĩ một lúc, vẫn là Tiểu Nam nghe theo gợi ý của anh.

Chẳng hiểu sao, cô cứ có cảm giác như bản thân đang tự đặt chân vào cái bẫy được sắp đặt trước của anh vậy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play