Thời gian thấm thoắt trôi qua đã hơn một tháng.
Phòng 309 của ký túc xá nữ rất ít khi đủ người.
Tiểu Cẩn Mai là sinh viên năm cuối, khá bận rộn hoàn thành chương trình tốt nghiệp nên không thường xuyên ở trong ký túc xá.
Khương Dao Anh là người của hội sinh viên có khá nhiều công việc, ngoài giờ học thời gian còn lại gần như đều là ở khu nhà của hội sinh viên, nhiều đêm còn nghỉ lại đó.
Cô nàng sinh viên khoa Tâm lý học Hàn Nhiễm sau giờ học sẽ đi làm thêm đến sát giờ giới nghiêm mới về.
Tiểu Nam mặc dù dành phần lớn thời gian ở thư viện nhưng vẫn là người có mặt ở ký túc xá nhiều nhất.

Những ngày lười biếng, cô nàng ở lại ký túc xá học tập cũng rất an tĩnh, không ai làm phiền.
“Tiểu Nam, lâu rồi mình mới rảnh rỗi như vậy, chúng ta không thể ra ngoài hít thở bầu không khí một chút sao? Cậu mỗi ngày chỉ có làm bạn với sách vở, thực vô vị quá.” Dao Anh ít khi được nghỉ ngơi một ngày, một mực muốn cùng cô ra ngoài hóng mát.
Cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ, cảm thấy thời tiết hôm nay rất đẹp, nếu như đi dạo một vòng rồi về có lẽ tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.
“Mình đi với cậu.”
Dọc theo hàng cây trong trường, Tiểu Nam và Dao Anh vừa đi vừa nói những câu chuyện trên trời dưới đất, mỗi một chuyện đều không liên quan chút nào đến những chuyện trước đó, cuối cùng lại đi đến con đường ngang qua sân bóng.
Dao Anh bất ngờ kéo Tiểu Nam đến một chiếc ghế bên ngoài sân bóng rổ, tươi cười nói: “Cậu ngồi đợi mình, mình đi mua trà đào cho cậu.”
Trong lúc ngồi đợi Dao Anh, cô tranh thủ đeo tai nghe rồi mở điện thoại lên tìm vài bài luyện nghe tiếng Anh.

Gió chiều thổi qua làm tóc cô bay theo chiều gió, Tiểu Nam điềm tĩnh lấy tay vuốt tóc vén ra sau tai.
Cô vừa nhẩm theo mấy bài luyện nghe vừa nhìn về phía sân bóng rổ.

Mấy thanh niên chơi bóng ở đó đều có vóc dáng cao lớn, người thấp nhất có lẽ cũng phải 1m8.
Tiểu Nam không biết chơi nhưng hồi cấp ba cô có quen biết một anh bạn chơi bóng rổ khá giỏi nên cũng có hiểu đại khái về luật cũng như cách thức chơi môn thể thao này.
Cô nhìn thoáng qua thì có vẻ như anh chàng mặc áo số 7 kia kỹ năng khá nhất, dáng người cũng cao lớn nhất trong số mấy người trên sân bóng.
Cô nàng đang ngồi chăm chú nhìn theo đường bóng đi thì cảm giác mát lạnh ở một bên má làm Tiểu Nam giật mình.

Dao Anh đã mua một chai trà đào và một chai hồng trà mát lạnh về, thấy cô đang chăm chú nhìn mấy anh chàng chơi bóng rổ liền áp chai trà đào vào má cô nàng.
“Cậu làm gì mà nhìn chăm chú vậy? Còn đeo tai nghe nữa, chẳng trách mình đứng từ xa gọi cậu không cả quay đầu lại.” Dao Anh vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Tiểu Nam.
Tiểu Nam đưa một bên tai nghe cho Dao Anh “Mình đang luyện mấy bài nghe tiếng Anh.

Cậu muốn nghe cùng không?”
Khương Dao Anh cảm thán, cô nàng này đúng là không rời được việc học, đã đồng ý ra ngoài hóng gió rồi vẫn tranh thủ từng giây phút để học.
“Cậu lúc nào cũng vậy.

Nhưng rõ ràng mình thấy cậu đang ngắm mấy anh chàng chơi bóng rổ kia mà.

Không ngờ Tiểu Nam của chúng ta cũng mê trai quá.”
“Mình không có.

Cậu mới mê trai đó!” Tiểu Nam đỏ mặt thẹn thùng.
Dao Anh thấy vậy tiếp tục trêu chọc “Mặt cậu đỏ cả lên rồi kìa!”
Đúng lúc tiếng chuông điện thoại của Dao Anh vang lên.

Dao Anh có công việc ở hội học sinh nên rời đi ngay, còn Tiểu Nam cũng nhanh chóng trở về ký túc xá.
Chai trà đào mở mãi cũng chưa ra khiến Tiểu Nam dồn hết sức lực lên chai nước lạnh, không chú ý phía sau có thứ gì đang lao tới.
Đằng xa có những tiếng gọi lớn liên tiếp nhau “Cô gái à, cẩn thận đó.”
Tiểu Nam nghe thấy loáng thoáng có từ “cẩn thận” quay về hướng phát ra tiếng gọi, nhưng chưa kịp định hình thì một bóng dáng cao lớn đã đối diện với cô, hơn nữa còn đứng rất gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được mùi mồ hôi trên con người kia.
Đó là một chàng trai mặc áo ba lỗ trắng viền đỏ, trên áo còn in chữ “A’s team” và số 7 bên dưới dòng chữ nữa.

Chiều cao gần 1m7 của cô so với những cô gái bình thường đã là vượt trội rồi, nhưng người đứng trước mặt cô còn hơn cô tận một cái đầu, có lẽ cũng phải 1m85 trở lên.
“Cậu không sao chứ?” Chàng trai ân cần hỏi han cô.
Sau khi chàng trai đứng gọn sang một bên, quả bóng xuất hiện trước mắt Tiểu Nam.
Lúc này cô mới nhận ra rằng trong lúc cô đang cố gắng hết sức mở chai trà đào, mấy thanh niên kia đang trêu đùa nhau vô tình ném quả bóng về phía cô.

May mắn là anh chàng áo số 7 đã kịp thời chắn cho cô.
“Cậu mới là người có sao đó.

Cậu là người chắn quả bóng đó cho tôi, thì cậu cảm thấy liệu tôi có sao không?” Tiểu Nam dở khóc dở cười.
Chai trà đào trên tay cô đã đổ xuống đất.

Vừa rồi cô chỉ mới mở được nắp chai ra liền gặp phải chuyện khi nãy, rốt cuộc còn chưa uống được ngụm nào đã rơi xuống đất, nước trà bên trong đổ hết ra ngoài và còn bắn lên chân cô nữa.

Anh chàng kia nhìn thấy chai trà đào đổ ra đất lấy từ trong balo ra một chai giống hệt đưa cho cô.
“Xin lỗi vì đã làm đổ chai nước của cậu.

Cậu lấy chai này đi, tôi chưa mở nắp ra đâu.”
Tiểu Nam từ chối “Không cần đâu.

Tôi còn phải cảm ơn cậu đã chắn cho tôi nữa.”
Nhưng chàng trai vẫn đặt chai nước vào tay cô, nói “Cậu cứ cầm đi.

Tôi đi tiện đường qua mua chai khác cũng được.”
Đưa nước cho Tiểu Nam xong chàng trai kia lập tức đi về hướng cửa hàng tiện lợi.

Nhìn chai nước đang cầm trên tay, cô nàng cũng không mở ra nữa mà trở về ký túc xá luôn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play