“Tiểu Nam, hôm nay là ngày nghỉ mà sao cậu dậy sớm quá vậy?”
Hàn Nhiễm đang nằm gọn trong chăn, kéo chăn xuống qua đầu, còn chưa tỉnh ngủ nói mơ màng.
“Xin lỗi, mình đánh thức cậu sao?”
Hàn Nhiễm bỏ chăn ra chậm chạp ngồi dậy, dụi dụi hai mắt “Cậu định đi đâu à?”
Hai tay Tiểu Nam vẫn liên tục soạn sách, những cuốn nào cần mang theo thì bỏ vào balo, còn đống còn lại xếp gọn gàng thành một chồng đặt trên bàn.
Cô khóa balo lại, đeo lên vai rồi vẫy tay với Hàn Nhiễm: “Mình đến câu lạc bộ tranh biện đây.

Cậu ngủ tiếp đi, tạm biệt.”
Mỗi lần làm việc ở câu lạc bộ tranh biện, cô đều háo hức mong chờ, mặc dù chẳng có lần nào anh xuất hiện.

Dù vậy, lần này cô có linh cảm rằng bản thân nhất định sẽ gặp được anh.
“Tiểu Nam!”
Vừa bước lên bậc thang đầu tiên trước tòa nhà sinh viên, cô đã nghe thấy có người gọi mình ở phía sau.

Nhìn theo hướng tiếng gọi, cô thấy Tần Hiểu Tuyết đang đi đến gần.
“Em đến sớm thật đó.

Chị là người điểm danh mà còn đến sau cả em nữa đây.

Lần sau không cần đi sớm như vậy đâu, mặc dù hẹn trước là chín giờ nhưng mọi người cũng phải gần mười giờ mới có mặt đầy đủ.

Em đi sớm như vậy mất công đợi lắm.”
Tiểu Nam vân vê dây đeo balo, cười cười “Em sợ là đến muộn ảnh hưởng công việc của mọi người nên mới tới sớm một chút.

Vậy lần sau em sẽ nghe lời chị.”
“Đến cũng đến rồi, chúng ta vào đi thôi.”
Phòng họp của câu lạc bộ ở tận tầng năm, cô và Hiểu Tuyết đi lên bằng thang máy.
Vừa bước ra khỏi thang máy Tiểu Nam nhìn thấy ở phía xa có bóng dáng người đang đứng đợi, Hiểu Tuyết bất ngờ tự hỏi: “Hôm nay câu lạc bộ lại có người đi sớm hơn cả chị sao? Bình thường chị đến đây đều là đợi rất lâu mới có người thứ hai đến mà.”
Tiểu Nam càng đi đến gần phòng họp lại càng hồi hộp, gương mặt lại thoáng chốc đỏ lên.
Tạ Vũ đang đứng tựa vào tường đối diện với cửa phòng họp, một bên vai khoác cặp, ánh mắt chăm chăm nhìn vào chiếc điện thoại cầm trên tay.
Thấy có tiếng bước chân, Tạ Vũ ngẩng đầu lên xem thử, bắt gặp được Hiểu Tuyết cười lớn bắt đầu mấy câu trêu đùa:
“Tôi cảm thấy dạo này cậu thực sự có vấn đề đấy.

Bình thường tôi gọi cậu còn chẳng chịu đến, dạo này lại chăm có mặt ở câu lạc bộ thế.”
“Dạo trước tôi bận khá nhiều, bây giờ rảnh hơn rồi thì phải đến thôi.”
Tiểu Nam nhỏ giọng chào anh.

Trong lúc đợi Hiểu Tuyết mở cửa, cô lấy từ trong balo chiếc khăn trắng tinh, đưa đến trước mắt anh.
“Đàn anh Tạ, cái này em đã giặt sạch lại rồi.

Em trả anh.”
Anh mỉm cười nhận lấy khăn từ tay cô.
“Cửa mở rồi, hai người vào trước đi.

Tôi đi in tài liệu cho mọi người đã.”
Tiểu Nam còn chưa kịp hồi đáp lại, Hiểu Tuyết đã đi mất.
Trong phòng họp rộng lớn chỉ có cô và anh.
Cô ngồi trên ghế sô pha ở góc phòng, lấy mấy quyển sách tiếng Anh từ trong balo ra tranh thủ học từ mới.

Còn Tạ Vũ tìm một ghế ngồi ở bàn họp chính, mở máy tính ra xem trước mấy tài liệu mà Hiểu Tuyết gửi.
Dáng vẻ khi tập trung vào một việc gì đó cũng thực đẹp.

Cô từng thấy anh nghiêm túc học bài, nghiêm túc đọc sách.....
Trong lòng Tiểu Nam, bất kể anh làm gì cũng đều là hình ảnh vô cùng đẹp đẽ mà cô luôn khắc ghi trong lòng.
Nếu cô là một họa sĩ, có lẽ trong phòng cô sớm đã chật kín những bức tranh vẽ anh rồi, mỗi một bức là một góc nhìn khác nhau, biểu cảm khác nhau nhưng đều sinh động và đặc biệt hơn bất kỳ bức tranh nào khác.
Trong khoảng không gian hiếm hoi mà chỉ có hai người, Tiểu Nam thực sự muốn lại gần bắt chuyện với anh, lại chẳng biết nên mở lời như thế nào, cũng chẳng có chuyện gì để nói cả.
Khi cô vẫn đang tìm đủ mọi câu chuyện trên đời để bắt chuyện với anh, anh lại bất ngờ lên tiếng:
“Tiểu Nam, em có kinh nghiệm gì đối với bộ môn tranh biện này trước đây chưa?”
Cô bỗng nhiên bị réo tên hơi giật mình một chút, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại trả lời anh:
“Khi còn học ở trường cấp ba em từng được thầy cô gọi vào đội tranh biện, nhưng đến gần ngày tham gia thi đấu em lại gặp vấn đề về sức khỏe nên không thể đi thi, sau đó cũng không tham gia vào đội nữa.

Nói về hiểu biết thì em cũng biết được đại khái, chỉ là chưa từng thực sự đứng trên sân khấu tranh biện bao giờ.”
Anh điềm tĩnh nói: “Vậy bây giờ em tham gia đi! Một thành viên trong đội chính thức trước đây đã ra trường, đội hiện tại đang thiếu một người.”
Cô ngạc nhiên.
Anh đang tỏ ý muốn cô gia nhập đội chính thức, nhưng cô chỉ vừa mới tham gia vào câu lạc bộ thôi mà.

Cô còn chưa luyện tập và làm việc chính thức với mọi người bao giờ, cho dù bản thân rất muốn cùng anh đứng trên sân khấu nhưng vẫn là nên từ chối thì hơn.
Dù sao, so với việc không thể lên sân khấu cùng anh, thì việc mất mặt trước mặt anh càng đáng sợ hơn.
“Em thấy vẫn là để người khác thì hơn.

Em là lính mới, chưa có cơ hội hợp tác với mọi người, hơn nữa mọi công việc trong câu lạc bộ cái gì cũng lạ, em nên học hỏi thêm trước đã rồi mới tính đến việc có thể góp mặt vào đội chính thức hay không.”
“Anh có thể giúp em luyện tập.

Em cứ thử sức đi, chưa thử thì làm sao biết được khả năng của mình đúng chứ?”
Đúng lúc Tần Hiểu Tuyết in xong một xấp tài liệu ôm theo quay về phòng họp, cuộc trò chuyện của hai người cũng dừng lại ở đó.
Hiểu Tuyết cảm thấy bầu không khí giữa hai người kia khá gượng gạo, nên nhiệt tình giới thiệu với Tạ Vũ:
“Cậu nhìn đi, đây chính là cô bé học bá, thành viên mới của câu lạc bộ mà tôi đã nói với cậu đó.

Tôi thấy mình xứng đáng nhận được một lời khen khi mà thành công mang cô bé này về với chúng ta.

Người ta còn giỏi hơn cậu nữa, không những được tuyển thẳng mà còn miễn phí học phí và sinh hoạt phí suốt bốn năm đại học.

Từ bây giờ Tạ Vũ cậu nên bớt kiêu ngạo lại thôi.”
Tiểu Nam dở khóc dở cười trong lòng.
Có lẽ Tần Hiểu Tuyết thường hay nói về cô như vậy với Tạ Vũ nên anh cũng dần ghi nhớ lúc nào không hay.
Chẳng trách lúc đó anh nói rằng anh biết cô là thông qua Hiểu Tuyết..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play