Lời nói của anh trợ lý hoàn toàn vô hình, Lục Triết Tần bỏ ngoài tai những lời can ngăn của người vừa đến, tựa như anh đang chìm đắm trong thế giới của mình, hăng hái loại bỏ đi thứ chướng mắt đang tồn tại trong nhà mình.
Dường như đã thấm mệt, vầng trán của Lục Triết Tần nhễ nhại mồ hôi, lúc này anh mới dừng lại, đưa mắt nhìn về phía anh trợ lý, thở hổn hển, hai tay đẫm máu.
“Đần rồi sao? Còn đứng trơ mắt ở đó làm gì? Mau kêu người san bằng vườn hoa này cho tôi!”
“Lục tổng, anh hãy bình tĩnh lại đi!”
Anh trợ lý lên tiếng định nói điều gì đó, lại bị Lục Triết Tần tức giận ngắt lời:
“Nhanh! Tôi bảo anh làm gì mà vẫn còn đứng đó? Bị điếc à?”
“Vâng, tôi sẽ làm ngay đây! Anh mau cầm máu đi ạ!”
Ha, cầm máu sao? Mới chảy có tí máu mà lo sợ thiếu máu sao?
Còn Khúc Lệ San thì sao?
Cô ấy không những bị anh nhẫn tâm rút bao nhiêu lần máu, lại tự mình đâm năm nhát dao, máu chảy bao nhiêu cô có kêu ca gì đâu.
Anh chỉ là bị nhẹ như vậy mà cũng để ý tới.
Chưa đầy mười lăm phút sau, người lái máy lu được gọi đến.
Trong chốc lát biển hoa hồng trong sân biệt thự đều biến mất.
Lúc này, tâm trạng của Lục Triết Tần cũng yên tĩnh trở lại, tay được anh trợ lý bôi thuốc băng cầm máu.
Người đàn ông cảm thấy dường như thiếu thốn một thứ gì đó, anh trầm ngâm suy tư, vài giây sau anh vò đầu bứt tóc, nặng thề thốt lên câu:
“Tại sao tôi lại không nghĩ ra… Khúc Lệ San thích cái gì… không nghĩ ra…”
“Lục tổng, chuyện đã qua rồi! Khúc tiểu thư không thể sống lại được!”
“Không! Cô ấy chắc chắn sẽ quay trở lại! Cô ấy yêu tôi cuồng nhiệt như vậy, đâu nói buông tay là buông tay được! Chắc chắn cô ấy đang giận dỗi tôi lên mới ngủ sâu như vậy được! Chỉ cần trong nhà chứa toàn đồ dùng mà cô ấy thích, nhất định cô ấy sẽ quay trở về bên tôi! Nhất định là như vậy!”
“Anh đừng quá đau lòng nữa, Lục tổng!”
“Không! Tôi phải lựa đồ cô ấy thích! Có như vậy cô ấy mới quay trở về!”
“Lục tổng…”
Trong lúc anh trợ lý chưa kịp phản ứng lại, Lục Triết Tần đã chạy đi như bay về phía gara, mở cửa xe lao vào, vội vã lái xe rời đi.
“Lục tổng à… anh đi đâu vậy….
Haiz, mệt mỏi thật…”
Anh trợ lý bị một loạt hành động này của Lục Triết Tần làm sợ tới mức con tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, anh ta vội vàng lái xe đuổi theo.
Tại cửa hàng mua sắm lớn, Lục Triết Tần xồng xộc xông vào, đi hết đến gian hàng nọ đến gian hàng kia.
Anh không biết Khúc Lệ San thích màu sắc và kiểu dáng nào, anh chỉ nhớ có một lần anh đồng ý đi mua cho cô một chiếc váy suông size S.
Vì thế người đàn ông không thèm nhìn giá thành, tìm tới tìm lui các kiểu mẫu váy size S.
Sau cùng không nhẫn nhịn được thêm mà đi đến quầy thanh toán, kêu nhân viên gói hết đồ size S trong cửa hàng.
Hơn mười chiếc túi lớn được gói gọn đặt trước mặt Lục Triết Tần, anh từ trong túi lấy ra chiếc thẻ đen cho nhân viên quẹt, sau đó kêu người mang ra để vào trong cốp xe.
Xong xuôi anh lái xe trở về căn biệt thự của mình.
Về đến nơi Lục Triết Tần sực nhớ mình đã mua thiếu đồ.
Anh lại lượt một vòng thành phố, ghé qua hết cửa đồ hàng hiệu đến mỹ phẩm, mua không biết bao nhiêu đôi giày cao gót phiên bản giới hạn, đồ trang sức đắt tiền, cùng với vài thứ đồ xa xỉ.
Khi về đến biệt thự, một mình anh tự bày biện.
Hết treo ảnh cưới của mình chụp chung với Khúc Lệ San, sau đó bày quần áo trong phòng ngủ của cô, sau cùng bày mỹ phẩm ra phòng trang điểm.
Đâu đâu cũng bày vật dụng mà Lục Triết Tần cho rằng Khúc Linh San thích.
Trong đầu anh giờ phút này nghĩ, chỉ cần những món đồ Khúc Linh San thích được bày biện trong căn phòng này, chắc chắn cô sẽ tha thứ mà trở về bên anh.
Xong xuôi, Lục Triết Tần hài lòng đi dạo một vòng, bây giờ bên cạnh quần áo của anh đang để quần áo của Khúc Lệ San, trong phòng trang điểm cũng bày đồ mỹ phẩm của cô và đồ trang sức mà anh tỉ mỉ vì cô ấy lựa chọn cũng bày ra, Lục Triết Tần còn cố ý mua ly tình nhân chỉ có hai người bọn họ mới có thể dùng.
“Khúc Lệ San, anh cảm thấy em không phiền phức một chút nào hết! Anh bây giờ thích em như hình với bóng theo sau lưng anh! Em là người con gái trong lòng anh, em không hề độc ác như anh nói! Khúc Lệ San, em đừng rời khỏi anh có được không? Từ trước đến giờ anh không có hy vọng em chết đi, anh hy vọng em sống tốt để ở bên anh!”
Lục Triết Tần tuyệt vọng, ngồi thu mình trong một góc khuất.
Anh nhớ lại những ngày tháng mình đối xử tệ bạc với cô, trong lòng anh cảm thấy hối hận vô cùng.
Giá như ngày đó anh không hắt hủi cô, không tin vào lời nói ba hoa của ả đàn bà Khúc Linh San kia, không xem cô như là một “kho máu di động” thì cô sẽ không rời bỏ anh đúng chứ?
Nhưng… tất cả chỉ có giả thiết! Thời gian một khi trôi qua sẽ không thể quay trở lại.
Đã quá muộn màng để anh có thể buông một câu “xin lỗi”.
Thật sự anh cảm thấy hối hận, cảm thân bản thân mình đáng chết chứ không phải là Khúc Lệ San.
Lục Triết Tần thật là tệ bạc, có mắt mà không nhìn thấy thái sơn.
Tưởng chừng bé gái năm đó xa tận chân trời nhưng ngờ đâu lại ngay gần trước mắt.
Đến khi nhận ra thì đã không kịp nữa rồi!
Khúc Lệ San đã rời xa thế gian này, rời xa anh, rời xa con trai mình, rời xa mẹ ruột của mình để về thế giới bên kia.
Ở nơi đó ắt hẳn cô không phải chịu cực hình như bao ngày ở trần gian, sẽ có hạnh phúc của riêng mình.
Bỗng nhiên… giờ này… anh cảm thấy trống vắng… nhớ nhung Khúc Lệ San đến phát điên.
Lục Triết Tần ngồi một mình trong căn phòng trống vắng, lặng nghe âm thanh xì xào của lá cây mỗi khi có làn gió lướt qua.