Ba giờ sau, máy bay của hãng hàng không 5SF-570 đáp xuống sân bay Tôn Nam Đài, thành phố Bắc Cư.

Dòng người hối hả bước xuống bậc thang, đến khi hành khách cuối cùng bước xuống cũng là lúc dải thang thu lại.

Thanh Mộc Đào bế bé con đang ngủ say trong tay, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.

Cô hít một hơi thật sâu, hưởng thụ trọn vẹn không khí trong lành ở nơi ở mới này.

Cố Doãn Doãn đi đến, đặt lên đầu cô một chiếc mũ vành to, che đi độ chói của ánh sáng chiếu vào mắt con gái cô.

Tuy không có nắng, nhưng Cố Doãn Doãn sợ độ chói sẽ khiến cho tiểu thiên thần thức giấc.

Dúng lúc này, có một chiếc xe Mercedes - AMG G63 dừng lại chỗ hai người đang đứng.

Từ trên xe, có hai vệ sĩ mặc bộ đồ đen bước xuống, Thanh Mộc Đào theo phản xạ cúi đầu xuống, để vành mũ rộng che đi khuôn mặt của mình.

Tuy đang ở một nơi khác, nhưng Thanh Mộc Đào vẫn dè rè, sợ rằng sẽ có người nhận ra khuôn mặt của mình.

Hai vệ sĩ nhận lệnh của Cố Doãn Doãn, toàn bộ hành lý của Thanh Mộc Đào chỉ trong vài giây đã chất gọn sau cốp xe.

“Phu nhân, mọi thứ đã xong!”

Tên vệ sẽ đeo kính râm đ ến trước mặt Cố Doãn Doãn báo cáo lại tình hình, cô ấy gật đầu, sau đó quay sang nắm lấy tay Thanh Mộc Đào.

“Chúng ta lên xe thôi!”

Thanh Mộc Đào gật đầu, chuẩn bị theo chân chị ấy lên xe, bỗng nhiên phía sau lưng truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

“Cố Doãn Doãn!”

Dù không gọi tên của cô, nhưng chẳng hiểu sao, sau khi nghe giọng nói này, cơ thể của Thanh Mộc Đào căng cứng, sống lưng dựng thẳng.

Giọng nói này quen quá… hình như cô đã nghe ở đâu đó rồi thì phải.

Nghe thấy có người gọi tên mình, Cố Doãn Doãn ngoảnh mặt lại, đập vào mắt là khuôn mặt đ ĩnh đạc của người đàn ông, đeo mắt kính vàng.

“Thanh Mạc Kha?”

Cố Doãn Doãn có chút sửng sốt, không ngờ ở sân bay cô cũng gặp người quen: “Anh có việc gì cần đến sân bay sao?”

Thanh Mạc Kha gật đầu, anh đáp lại: “Tôi đến đón người thân!” Sau đó, ánh mắt của anh dừng trên người cô gái đứng bên cạnh Cố Doãn Doãn, anh hỏi: “Người này là…?”

Cố Doãn Doãn không do dự gì mà trả lời: “Đó là em gái của tôi!”

“Em gái?”

Sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt anh tuấn của Thanh Mạc Kha. Anh đưa mắt nhìn vào cô gái từ đầu đến cuối, trong lòng thầm đánh giá.

Cảm nhận được người khác nhìn chằm chằm mình như vậy, Thanh Mộc Đào có chút không quen, cô càng cúi gằm mặt xuống, lùi về phía sau vài bước.

Lúc này ánh mắt của Thanh Mạc Kha dừng lại đứa bé đang ngủ sau trong lòng cô gái, anh hoài nghỉ hỏi:

“Cố Tiêu Tiêu sao?”

Không để cho Cố Doãn Doãn lên tiếng trả lời, Thanh Mạc Kha tiếp tục nói: “Tôi nhớ không nhầm em gái của cô hiện tại đang trong trại cai nghiện mà! Sao có thể…”

Cố Doãn Doãn cạn lời trước những câu nói của đối phương. Cô ấy bất lực thở dài, tiến đến trước mặt Thanh Mạc Kha, giải thích rõ ràng.

“Đây là em gái cùng mẹ khác cha của tôi. Con bé theo họ của mẹ, tên Thanh Mộc Đào!”

Não của Thanh Mạc Kha như được thông sáng, anh gãi đầu tỏ vẻ bối rối: “Thất lễ quá! Xin lỗi! Xin lỗi!”

“Bỏ đi! Anh là người ngoài đương nhiên không biết chuyện phức tạp trong gia đình tôi rồi!”

Nói xong Cố Doãn Doãn đến bên cạnh Thanh Mộc Đào, nói thầm vào tai cô điều gì đó.

Chẳng hiểu sao Thanh Mạc Kha cứ nhìn chằm chằm lấy cô gái này không dời. Anh có cảm giác rất quen thuộc, dường như đã bị đánh mất từ rất lâu, đến khi gặp lại cũng chẳng thể nào phân biệt được cảm giác rõ ràng.

Cố Doãn Doãn nhíu mày, hắng giọng nhắc nhở người đàn ông: “Này, em gái tôi là gái có chồng rồi! Anh nhìn cái gì mà nhìn! Cất ánh mắt thèm khát đó đi không tôi móc mắt anh bây giờ! Háo sắc vừa thôi!”

Thanh Mạc Kha có chút chột dạ, lúc bấy giờ anh mới chịu dời mắt khỏi người cô gái.

Cố Doãn Doãn hừ lạnh, liếc xéo anh: “Anh cũng hơn ba mươi tuổi rồi còn không tìm cho mình một người vợ đi chứ!”

“Chuyện đó… không cần cô phải đá xéo!”

“Tôi nhắc cho anh biết! Em gái tôi nó hai mươi bảy tuổi rồi, có con gái hơn hai tuổi, anh không có cơ hội để được làm em rể của tôi đâu!”

“Cô bị ngáo đá à! Tôi đâu có phải là tên có vấn đề về não mà muốn làm em rể của cô chứ?”

“Ánh mắt của anh nói lên tất cả, anh còn chối cái sao?”

“Chỉ là… chỉ là tôi có chút tò mò về em gái cô thôi! Trước giờ tôi chưa từng gặp qua…”

“Dĩ nhiên là anh chưa từng gặp qua rồi! Con bé sinh ra và lớn lên ở thành phố khác, hiện tại nó qua đây để nghĩ dưỡng vài tháng thôi. Nếu như anh có ý định theo đuổi gái đã một con thì từ bỏ ý định đó đi!”

Biết ngay mà! Hai con người này mỗi khi gặp nhau là y như rằng lúc nào cũng đá xéo, chọc ngoáy vào lỗi đau của nhau hết.

Bị đối phương đùa cợt, Thanh Mạc Kha cũng không chịu nhường nhịn, anh nghiến răng nghiến lợi, gầm gừ.

“Em gái cô đã có con gái hơn hai tuổi rồi đó! Vậy bao giờ cô và tên tảng băng di động kia mới có con đây? Dù sao hai người cũng đã kết hôn được hai năm rồi mà đến giờ vẫn chưa có một mụn con nào. Đừng nói với tôi cô là cây độc không trái, gái độc không con đấy nhá!”

“Thanh Mạc Kha! Anh đùa quá trớn rồi đó!”

Cố Doãn Doãn giận dữ, hùng hổ xông đến đấm đá gã đàn ông không biết điều kia một trận tơi tả. Người gì đâu mà ăn nói vô duyên không biết chừng mực một chút nào hết. Bảo sao sắp sửa bước sang tuổi ba mươi mốt rồi mà chẳng tìm được đối tượng xem mắt ưng ý để kết hôn.

“Anh cũng đâu có khác gì tôi đâu! Ngoài ba mươi tuổi rồi chưa có vợ con gì hết. Đầu của anh sắp hói đến nơi rồi mà chưa lập gia đình. Tôi đang hoài nghi anh thuộc dạng nằm trên hay nằm dưới đó!”

Thanh Mộc Đào liếc nhìn hai người bọn họ đánh nhau dưới vành mũ rộng, trong lòng cô không khỏi phì cười. Không ngờ cô lại có cơ hội được nhìn bộ mặt đáng yêu của chị gái mỗi lúc bị trêu ghẹo như này. Người ngoài khi nhìn vào còn tưởng là đôi bạn thân đang chọc tức lẫn nhau.

Tiếng ồn của hai người bọn họ đã làm Tiểu Lệ Tuyết tỉnh giấc. Con bé đưa tay dụi mặt, giọng nói vẫn còn đang ngái ngủ.

“Dì Doãn Doãn ồn ào quá!”

Thấy bé con tỉnh dậy, Thanh Mộc Đào thay đổi cách bế, để cằm con gác lên vai của mình, một tay cô ôm th@n dưới của con bé, tay còn lại vỗ vỗ sau lưng.

“Angle của mẹ ngoan! Dì Doãn Doãn chỉ là đang nói chuyện với người quen thôi!”

Sau khi chửi mắng xong đã thấm mệt, Cố Doãn Doãn ném cho đối phương một cái nhìn cảnh cáo.

“Tôi nói cho anh biết, tôi không hề hiền như anh tưởng đâu! Nể tình anh là bạn thân của con cá đông lạnh đó nên tôi mới ra tay nhẹ nhàng đó, bằng không thì tôi đánh anh lên bờ xuống ruộng rồi!”

Nói xong, cô còn hào hứng giơ ngón tay giữa khiêu khích đối phương, sau đó quay ngoắt lưng rơi đi.

“Đào Đào, chúng ta đi thôi!”

Thanh Mộc Đào ngoãn ngoãn đi theo chân Cố Doãn Doãn.

“Mà…”

Thanh Mạc Kha đưa mắt nhìn tới, đúng lúc này Thanh Mộc Đào xoay người rời đi. Ở góc độ này, anh có thể nhìn rõ một sườn mặt của Thanh Mộc Đào, lời nói thoát ra bỗng mắc nghẹn lại trong cuống họng.

Người đàn ông cứ đứng chôn chân ở đó, ánh mắt nhìn đăm chiêu lấy bóng lưng nhỏ nhắn đang rời đi, rồi từ từ biến mất khỏi tầm nhìn.

Trời đất xung quanh như xoay chuyển, trong đầu của người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện gương mặt xinh xắn của một cô gái, nụ cười toả nắng cùng với giọng nói ngọt ngào.

Vài phút sau, khoé môi của Thanh Mạc Kha giật nhẹ vài cái, ánh mắt vẫn nhìn vào khoảng hư vô, bất chợt cổ họng thoát ra một âm thanh.

“Lệ… San…”

Chết tiệt!

Thanh Mạc Kha ôm mặt, thầm rủa trong lòng.

Tại sao miệng anh lại bật ra cái tên đó chứ? Cũng đã hai năm trôi qua rồi, bóng hình người con gái đó anh không làm sao để quên đi được.

Nhưng không hiểu sao, khi nhìn bóng lưng cùng với sườn mặt của người phụ nữ đó, trong đầu của Thanh Mạc Kha lại hiện lên khuôn mặt người con gái mà anh đã từng yêu đơn phương.

Điên mất thôi! Nhớ đến cái tên đó, Thanh Mạc Kha càng căm hận gã đàn ông đó.

Reng… reng… reng…

Đúng lúc này có chuông điện thoại vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Thanh Mạc Kha. Anh cảm thấy bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều nên mới sinh ra ảo tưởng.

Chỉ là người giống người mà thôi!

Trên đời này phụ nữ giữ dáng cũng đều có vóc dáng na ná giống nhau.

Thanh Mạc Kha vừa nghe điện thoại, vừa xoay lưng rời đi!

Anh cũng không phải là người nhàn rỗi, công việc bộn bề đủ thứ. Chỉ khi vùi đầu vào công việc Thanh Mạc Kha mới có thể lãng quên đi hình bóng của người con gái ấy.



Gần một tiếng lái xe, cuối cùng chiếc xe Mercedes-AMG G63 cũng đã dừng trước căn biệt thự vườn, nhìn bề ngoài rất sang trọng, có thể đoán được căn này dành cho hai đến ba người ở.

Căn biệt thự này có diện tích ước chừng khoảng hai trăm mét vuông, được xây dựng trên một khuôn viên đất rất rộng rãi, tiểu cảnh xung quanh cũng rất đặc sắc, khiến cho người ở có cảm giác gần gũi với thiên nhiên.

Thanh Mộc Đào đứng trước lối ra vào bên trong căn biệt thự, cô đưa mắt nhìn bao quát xung quanh, tỉ mỉ thầm đánh giá trong lòng.

View của căn biệt thự này cũng rất đẹp, bề ngoài được sơn lớp sơn mang gam màu ấm, bốn phía xung quanh nhà đều thiết kế có cửa thoáng và ban công, xung quanh căn nhà thiết kế đầy đủ sân vườn, tiểu cảnh, thậm chí có cả bể bơi mini, hòn non bộ, xích đu.

Ngoài ra còn thừa ra một khu đất trống, để cho người ở có thể nuôi trồng loài cây mà mình yêu thích.

Vừa nhìn qua, Thanh Mộc Đào liền biết mình sẽ phải làm gì với khu đất trống đó.

Lúc này hai tên vệ sĩ cũng đã xách đống hành lý nặng vào bên trong nhà. Cô cùng với Cố Doãn Doãn bắt tay vào công việc dọn dẹp đồ dùng, sau đó đi siêu thị mua nguyên liệu để chuẩn bị bữa ăn.

Trong căn nhà cũng đã đầy đủ trang thiết bị tiện nghi, cho nên Thanh Mộc Đào cũng không cần tốn thời gian để mua sắm mấy thứ khác.

Đến ba giờ chiều, Cố Doãn Doãn có công văn cần xử lý gấp nên đã tự lái xe đến tập đoàn.

Sau khi dỗ tiểu bảo bối chìm vào giấc ngủ, Thanh Mộc Đào bắt đầu vạch ra kế hoạch làm việc trong biểu chiều hôm nay.

Trước tiên cô phải đi dạo xung quanh để làm quen mọi lối đi của căn nhà.

Vấn đề nặng nề ở đây là, mỗi lần ra đường Thanh Mộc Đào phải ăn mặc thế nào cho người ta không nhận ra mình.

Cô búi tóc gọn gàng lên, dùng chiếc kính tròn phong ấn nhan sắc tuyệt trần của mình, sau đó đeo khẩu trang lên, chuẩn bị tiền mặt để ra ngoài mua dụng cụ làm vườn cũng như hạt giống để lấp kín khu đất trống kia.



Sau khi đến tập đoàn, Cố Doãn Doãn vội vàng đến phòng máy in, in ra tập công văn cũng như một số tài liệu cần được xem xét qua.

Gần mười phút chờ đợi, cuối cùng Cố Doãn Doãn cũng ra khỏi phòng với chồng tài liệu chất cao gần đến cổ.

Cố Doãn Doãn dự định đến phòng làm việc dành cho phó giám đốc, nhưng chợt nhớ ra máy tính của cô đang bị hỏng chưa có kịp sửa. Chính vì vậy cô liền đánh liều, to gan mượn phòng của giám đốc để làm việc.

Cô định lấy khoá dự phòng ra mở cửa, nhưng chưa kịp tra khoá mở cửa, bên trong phòng vọng đến giọng nói của người đàn ông.

“Tiểu Đông, đừng quấy nhiễu nữa! Mau vào phòng nghỉ ngơi một lát đi!”

Cố Doãn Doãn ngạc nhiên, cô cứ tưởng tai mình bị nghe nhầm, nên đã đánh liều mở cửa phòng.

Trước mắt cô xuất hiện thân ảnh lười nhác của người đàn ông đang tựa lưng vào ghế, hai mắt của anh nhắm nghiền lại, trước mặt là chiếc laptop chưa tắt máy.

“Lục Triết Tần?”

Cô đứng hình một lúc lâu, miệng chỉ thoát ra ba từ ngắn cụt đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play