Mặc dù thấy Hồ Cẩm Đào có rất nhiều tài lẻ, nhưng Hồ Quý Mộc không hề mảy may nghi ngờ thân phận thật của cô.
Hai người có duyên được làm mẹ con của nhau, chính ông trời đã đem món quà vô giá đến bên cuộc đời của bà.
Chính vì vậy mà Hồ Quý Mộc luôn tin tưởng cô con gái nuôi đa tài này, vừa xinh đẹp động lòng người lại có thể khéo tay đến như vậy.
"Hai năm nay sống riêng mẹ thấy được làm chính mình! À phải rồi, cô gái đó đã sinh cho ông ta một bé trai bụ bẫm chứ?"
Hai năm qua cuộc sống của Hồ Quý Mộc có thêm người con gái này, tâm trạng của bà đã thay đổi rất nhiều.
Chứ không giống như những chuỗi ngày sống khắc khổ trong biệt thự Cố gia, tư tưởng phong kiến vẫn còn in sâu trong tiềm thức của Cố lão phu nhân.
Mấy năm qua Cố Kiểm Thiêm vẫn còn nuôi tình nhân bên ngoài, nếu như cô tình nhân đó hạ sinh cho Cố gia một quý tử thì nhất định sẽ trở thành Cố phu nhân của Cố gia.
Tưởng chừng như xác suất sinh bé trai đạt chỉ số không phần trăm, nào ngờ đầu năm ngoái một cô nàng tình nhân của Cố Kiểm Thiêm đã mang thai ngoài ý muốn, đến tháng thứ năm cô ấy mới phát hiện ra sự xuất hiện của thai nhi.
Cô vợ lẽ của Cố Kiểm Thiêm tên là Miêu Hoả Mễ, vừa bước sang tuổi hai mươi lăm sắc xuân.
Người phụ nữ ấy sinh ra trong hoàn cảnh éo le, cả gia đình của Miêu Hoả Mễ đều bất hạnh qua đời trong một vụ cháy lớn do cửa hàng bán gas phát nổ.
Người thân duy nhất của Miêu Hoả Mễ chỉ còn bà ngoại.
Người già thì có lúc cũng hay phát bệnh, bà cụ chỉ vì kiếm đồng tiền mưu sinh mà lén lút Miêu Hoả Mễ ra ngoài làm thêm, kết qua khi sang đường bị một chiếc taxi vượt đèn đỏ tông trúng, chủ xe là một kẻ vô tâm.
Sau khi tông trúng người hắn ta không nán lại xem bà cụ có bị mệnh hệ gì hay không, hắn lập tức lái xe rời khỏi hiện trường.
Mà ngày đó vào đúng chín giờ tối, trời mưa tầm tã khiến trên đường có ít xe cộ đi lại, công thêm camaera ở khu vực đó bị hỏng chưa lắp cái mới, thành ra công an không thể nào tìm ra được hung thủ.
Cũng may mệnh bà lão lớn, vụ tai nạn đó không cứu đi tính mạng của bà nhưng khiến bà gãy vài chiếc xương sườn, phải phẫu thuật gấp.
Mà lúc ấy trong tay Miêu Hoả Mễ chỉ còn duy nhất ba nghìn tệ tiền lương, mà chi phí phẫu thuật, thuốc men đã gần mười triệu.
Chính vì thế mà cô ấy đã nghĩ đến việc đánh đổi tấm thân trong trắng mà mình đã gìn giữ bất lâu nay.
Mà vị khách đặt biệt đêm đó lại chính là Cố Kiểm Thiêm, ông ta từ trước đến nay nổi tiếng đào hoa, khi gặp được con mồi trẻ đẹp lại còn nguyên zin như vậy mà lòng không kìm được nổi tính háo sắc, mạnh tay chi mười triệu để Miêu Hoả Mễ phục vụ lão qua đêm.
Trải qua một đêm, Cố Kiểm Thiêm càng thêm có phần hứng thú với cô gái này, ông ta chẳng ngần ngại gì mà đưa ra một số tiền rất cao để muốn Miêu Hoả Mễ l@m tình nhân của lão.
Ban đầu cô ấy do dự không biết phải làm sao, nhưng lại nhận được thông báo từ bệnh viện tình trạng sức khoẻ của bà ngoại cô biến chuyển xấu, cần phải phẫu thuật ngay.
Mà chi phí lần này lại gấp đôi lần trước, mà Miêu Hoả Mễ không muốn mất đi người thân duy nhất của mình sớm như vậy, nên đã cắn răng chấp thuận.
Trâu già gặm cỏ non, mà cỏ càng non thì trâu già càng thích gặm.
Cứ như vậy, Cố Kiểm Thiêm cứ qua lại với Miêu Hoả Mễ một thời gian.
Sau mỗi lần quan hệ Miêu Hoả Mễ vẫn dùng biện pháp tránh thai theo kê khai của dược sĩ, nào ngờ lần cuối cùng đó cô ấy sơ suất quên không uống thuốc, thành ra mới mang thai bất đắc dĩ như vậy.
Mà thể hình của Miêu Hoả Mễ rất gầy, thai nhi phát triển đến tháng thứ năm cô ấy mới phát hiện ra.
Biết tin này Có Kiểm Thiêm ngay lập tức đưa cô ấy đi siêu âm, kết quả cho thấy thai nhi là bé trai, nó đang phát triển rất khoẻ mạnh.
Chính vì thế mà ông ta đã đưa Miêu Hoả Mễ về biệt thự Cố gia, sau khi cô ấy hạ sinh thành công, ông ta ngay lập tức tổ chức hôn lễ, để Miêu Hoả Mễ chính danh ngôn thuận trở thành Cố phu nhân của lão.
Mặc dù chưa tiếp xúc nhiều với cô gái tên Miêu Hoả Mễ này, Cố Doãn Doãn cảm thấy cô ấy không phải là người bày mưu tính kế để có được địa vị cao trong tầng lớp quý tộc.
Cô gái ấy chẳng qua bị dồn đến bước đường cùng cho nên mới chấp nhận lấy một gã đàn ông đáng tuổi ba của mình.
"Trộm vía thằng bé cũng ham ăn, lại còn ngoan nên rất được lòng bà nội!"
Hồ Quý Mộc nhắm mắt thưởng thức tay nghề xoa bóp của con gái, một bên lắng nghe tâm sự của Cố Doãn Doãn.
Vì ngày mai Cố Doãn Doãn có chuyến bay trở về vào lúc ba giờ chiều, chính vì vậy mà cô vẫn ung dung, nói chuyện với mẹ Hồ đến tận một giờ sáng mới đi ngủ.
Ở bên này, Hồ Cẩm Đào cũng chẳng khấm khá hơn là bao.
Mọi việc vẫn suôn sẻ diễn ra bình thường, nhưng đêm hôm nay cô lại gặp một điểm hết sức kì lạ.
Hồ Cẩm Đào đang trong lúc mơ màng, bỗng nhiên cô cảm nhận được cơ thể của mình có chút thay đổi.
Rõ ràng trong phòng vẫn còn bật điều hoà đó, mặt bàn vẫn bày một lọ hoa và lọ tinh dầu nhỏ như thường khi, vậy mà chẳng hiểu sao Hồ Cẩm Đào cảm thấy cơ thể mình nóng ran, hệt như đang bị mắc kẹt giữa một đám cháy lớn vậy.
Đôi mắt nhắm chặt lại, hai tay siết chặt hai bên gối, vầng trán không ngừng tuôn ra những giọt mồ hôi lớn.
Cảm giác khó chịu không tên bất chợt ùa về, Hồ Cẩm Đào có thể cảm nhận rõ, cơ thể của cô đang bị một thứ gì đó điều khiển.
Cả người nhẹ tênh, chiếc chăn mỏng Hồ Cẩm Đào đắp ngang eo không hiểu vì sao nó lại tuột xuống khỏi người, để lộ ra cơ thể trắng nõn không tì vết.
Cô mặc một chiếc váy ngủ được làm bằng chất liệu lụa thoáng mát, chiều dài tà váy không thể nào giấu nổi đôi chân dài thon ngọc của Hồ Cẩm Đào.
Cô muốn quơ tay để tìm lấy chiếc chăn, nhưng tứ chi cô lại bất động, dù có cố gắng thể nào cũng không thể nhúc nhích nổi.
Ngay lúc này, cảm xúc h@m muốn bấy lâu nay Hồ Cẩm Đào không thể cảm nhận rõ, đến giờ phút này lại bất chợt ùa về.
Cổ họng Hồ Cẩm Đào khô khan chẳng thể nào tả được, làn da trắng ngần bao phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Hồ Cẩm Đào dần dần cảm nhận được rõ sự chân thật.
Có một đôi bàn tay của người nào đó đang không ngừng xoa nắm lấy bàn chân thon nhỏ của cô, nhiệt độ mát lạnh từ lòng bàn tay của người đó tiếp xúc vào da thịt của Hồ Cẩm Đào, truyền đến cho cô một cảm giác vô cùng dễ chịu.
Cơn nóng rực trong cơ thể này đã một phần nào nguôi ngoai bớt nhiệt đi.
Bàn tay to khoẻ đó không ngừng nắn b óp mắt cá chân của Hồ Cẩm Đào, cô mơ mở màng màng mở mắt ra.
Tầm nhìn ở trước mắt trở nên mơ hồ, Hồ Cẩm Đào chẳng thể nào nhìn rõ được trần nhà trong căn phòng của mình, cổ họng thoát ra vài tiếng rên yếu ớt.
"Ưm...!dừng lại..."
Hồ Cẩm Đào không thể tin được vào tin của mình, cô hoàn toàn không tin mình có thể thoát ra những thứ âm thanh khi3u gợi đến như vậy.
Bỗng có một mảnh vải che lại tầm nhìn của cô, hai tay cũng bị trói chặt cố định trên đỉnh đầu.
Sức lực hiện tại của Hồ Cẩm Đào vô cùng yếu ớt, cô cố gắng giãy giụa để giải thoát bản thân của mình nhưng không thành.
Dần dần, Hồ Cẩm Đào có thể cảm nhận được sự áp lực của người khác đang đè lên cơ thể của mình, cô muốn dịch người ra khỏi nơi đó nhưng vòng eo nhỏ tinh tế của cô lại bị đồi bàn tay to khoẻ nắm chặt lại, nhất quyết không để cho cô cử động được.
Hồ Cẩm Đào bất lực vô cùng, âm thanh nức nở ngày càng lớn, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm một mảng vải, cô yếu ớt van xin người đối diện.
"Không...!đừng mà...!tôi không thích..."
Người đối diện nghe lời van cầu của cô gái mà bật cười, một tay vẫn giữ chặt bên sườn eo của Hồ Cẩm Đào, tay còn lại nhẹ nhàng dịch chuyển lên phía trên, như có như không mà mà người đó khẽ bóp nhẹ vòng một căng đầy của cô, sao đó lòng bàn tay đó dời lên phía trên cùng, bợ lấy một khuôn mặt đỏ ửng của Hồ Cẩm Đào.
Nhiệt độ nóng ran từ cơ thể của người phụ nữ truyền vào lòng bàn tay của gã đàn ông lạ mặt đó, Hồ Cẩm Đào có chút giật mình, cô không thể ngờ được rằng giờ phút này thân thể của mình lại nóng bóng đến khiếp sợ như thế.
Lòng bàn tay mát lạnh của đối phương truyền đến khiến cho Hồ Cẩm Đào càng có thêm h@m muốn hơn.
Cô nghiêng đầu, dùng lực cọ một bên mặt vào lòng bàn tay của người đàn ông, cảm giác dễ chịu ngày càng tăng, nhưng cớ sao phía dưới của cô lại ngứa ngáy, khó chịu không thôi.
Bóng tối dường như nuốt chửng nửa khuôn mặt điển trai của người đàn ông lạ mặt đó, ánh sáng yếu ớt đèn ngủ chỉ có thể soi rõ nửa khuôn mặt dưới của người đó.
Làn môi mỏng khoẽ nhếch lên, Hồ Cẩm Đào có thể cảm nhận được đối phương đang nhìn chằm chằm vào cơ thể của mình với một cặp mắt vô cùng thèm khát, tựa hồ như một con mãnh thú đã bị nhốt trong chiếc lồ ng sắt đã được nhiều ngày, khi thoát khỏi nơi địa ngục tối tăm ngay lập tức bắt gặp con mồi nhỏ đang đi kiếm ăn, nó không thể nào cưỡng lại được bữa ăn đầy béo bở này, ngay lập túc lao tới, hung hãm cào xé con mồi.
Mà con mồi ở đây chính là Hồ Cẩm Đào, với thân thể đẹp kiều diễm như hạt ngọc trắng nõn không tì vết này, chẳng có tên đàn ông nào lại ngu đi chê bữa điểm tâm béo bở này.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cơ thể xinh đẹp của Hồ Cẩm Đào một lúc lâu, vẻ mặt lộ rõ nét gian xảo lại bị bóng tối nuốt chửng.
Trời sinh bản chất thô bạo, trong người chảy dòng máu cầm thú, hắn ta không thể nào khống chế lại cơn thèm khát của mình, chỉ muốn đè người con gái xuống dưới thân, xé nát đi bộ ngủ mỏng manh kia, sau đó từng bước một gặm nhấm cơ thể của cô, làm cô cuồng bạo, muốn cô phải khóc lóc van xin hắn dừng lại.
Từng giây, từng phút lặng lẽ trôi qua.
Tưởng chừng như Hồ Cẩm Đào sẽ bị sự im lặng này bóp nghẹt thở, cô mở miệng định nói điều gì đó, cánh môi vừa mới mấp máy, thừa dịp đó người đàn ông cúi mặt xuống, dứt khoát hôn lấy đôi môi mềm mại của Hồ Cẩm Đào.
Cô gái sững sờ vài giây, cả cơ thể bị bất động.
Phản ứng này là sao đây? Vừa nóng vừa khó chịu, sự cuồng nhiệt cuồn cuộn dâng đến khiến Hồ Cẩm Đào cảm thấy cơn nóng trong người như được dập tắt.
“Ưm… ưm…”
Đầu lưỡi ranh ma luồn sâu vào trong khoang miệng của Hồ Cẩm Đào, tham lam thăm dò mọi khoảng trống bên trong, câu lấy đầu lưỡi trơn ướt kia mà không ngừng cháo đảo liên hồi.
Không khí trong khoang miệng chỉ vì nụ hôn mạnh bạo mà cạn hết dưỡng khí, làn da trắng nõn giờ đây đã ửng hồng, hô hấp càng ngày càng khan hiếm.
Kỹ thuật hôn môi của người đàn ông này quá điêu luyện, đầu óc của Hồ Cẩm Đào trống rỗng vô cùng, hệt như một cô ngốc lần đầu biết yêu, lần đầu được môi chạm môi với người khác.
Cô giống như một cô gái vừa biết yêu, không thuần thục kỹ thuật đáp lại nụ hôn.
Đối mặt với nụ hôn cuồng nhiệt từ đối phương, Hồ Cẩm Đào đâu thể nào theo được kịp, sắc mặt của cô càng thêm ửng hồng, cổ họng không ngừng thoát ra loại âm thanh kiều mị.
Vừa hôn, bàn tay mang theo độ mát lạnh của người đàn ông cũng không chịu đứng yên một chỗ.
Bàn tay của hắn lướt qua chiếc bụng bằng phẳng của Hồ Cẩm Đào, sau đó tịnh tiến xuống phía dưới, luồn vào bên trong chiếc quần qu@n lót làm bằng ren quyến rũ.
Ngón tay vừa khẽ chạm vào, người đó ngay lập tức chạm nhận được độ ẩm ướt nơi đoá hoa hồng.
Hồ Cẩm Đào khẽ giật mình, đôi chân theo phản xạ mà khép chặt chân lại, nhưng ngón tay giữa của người đàn ông sớm đã men theo khe rãnh nhỏ, luồn sâu vào bên trong con suối nhỏ, không ngừng vuốt v e lớp thịt mềm mại nơi cửa ra vào.
Cơ thể của Hồ Cẩm Đào giờ đây quá nhạy cảm.
Cô cũng chẳng rõ đã bao nhiêu năm rồi, cô chưa trải qua việc này.
Bỗng nhiên bị đẩy vào tình huống này, cô chẳng biết nên xử lý ra sao.
Hồ Cẩm Đào không thể nhìn rõ diện mạo của đối phương, cơ thể lại chẳng nghe theo bộ não điều khiển, bất lực nằm yên để mặc tên đó muốn làm gì thì làm.
Hồ Cẩm Đào khẽ chửi thề trong miệng, tên chó má này, không biết hắn là fan chân chính hay là antifan tới đây muốn gây khó dễ với cô.
Chắc là một người muốn vấy bẩy cuộc sống của cô cho nên hắn mới lớn mật làm ra trò hề này, cho thuốc vào trong đồ ăn thức uống của cô, sau đó cả hai trải qua một đêm mây mưa.
Nhưng không hiểu sao, Hồ Cẩm Đào lại thấy mỗi kỹ thuật về chuyện chăn gối của gã chó má này lại rất điêu luyện, dường như hắn quá quen thuộc với cơ thể của cô, luôn tìm ra điểm nhạy cảm trong người cô.
Hồ Cẩm Đào đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên ngón tay của người đó thọc vào bên trong lối vào chặt hẹp, khiến cho người con gái bàng hoàng thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Ưm… a… đừng mà… tôi cầu xin anh… hãy dừng lại đi…”
Cô không muốn một chút nào…
Dường như Hồ Cẩm Đào rất sợ, sợ bị ép l@m tình!
Đoá hoa đã lâu không ai ghé thăm qua, nay bất thình lình bị dị vật thăm dò, bên trong diện tích quá chật hẹp, ngón tay của người đàn ông mới vào được một chút liền bị hàng nghìn chiếc miệng nhỏ xung quanh thi nhau xông tới cắn xé.
Hệ thống nước ngầm rò rỉ, trào ra phía bên ngoài cửa động.
Dòng nước ấy hệt như một chất nhầy bôi trơn, ép đẩy vật thể lạ ra bên ngoài.
Người đàn ông cố gắng đẩy sâu thêm vài bước nữa, đầu ngón tay càng bị bức tường bên trong co chặt lại, khiến cho ngọn lửa d*c vọng bắt đầu nhom nhem bén cháy, trào trực trong cơ thể của hắn.
Ngón tay gã chó mã xoay đổi chiều hướng, cử động vài vòng, hết rút ra rồi lại đẩy vào, tựa hồ như đang khiêu khích kh0ái cảm sâu trong cơ thể của Hồ Cẩm Đào.
Cổ họng của người đàn ông càng thêm khô đắng, khát nước vô cùng.
Làn môi mỏng rời khỏi môi cô, hôn l3n cần cổ thon dài, hôn sang bả vai đang không ngừng run rẩy, sau đó dừng lại hạt lựu chín đỏ ở đỉnh ngọn.
Hắn ta không kiêng dè gì, đưa lưỡi viền quanh hạt nhỏ, cảm thấy chưa đủ người đàn ông dùng răng cửa nghiến nhẹ, sau đó m*t mạnh vào trong khoang miệng.
Người đàn ông như một con thú dữ không ngừng hôn ngấu nghiến vào bầu ng ực đ ẫy đà của Hồ Cẩm Đào, vừa x0a nắn vừa hôn, tạo cho cô cảm giác k1ch thích đến mê dại không có lối thoát.
Nụ hoa nhỏ bé bị người đàn ông gặm nhấm đến sưng phù, sắc đỏ đầm đậm trộn cùng cảm giác ẩm ướt còn sót lại chút ít nước bọt.
Dần dần, kh0ái cảm trong cơ thể của Hồ Cẩm Đào càng xông tới mãnh liệt.
Người đàn ông đó dường như đã nhận ra phản ứng của cô, hắn ngay lập tức tăng tốc độ thọc vào rút ra của hai ngón tay, đồng thời ngón tay cái không ngừng x0a nắn lấy â m đế của Hồ Cẩm Đào.
Cô nhăn mày, trước ngực cũng bị người đàn ông dùng tay làm loạn, lửa nóng tình d*c lần nữa bốc lên.
Phía dưới bị chà sát dẫn đến sản sinh ra phản ứng lại, cảm giác căng đầy dần dần tìm đến, Hồ Cẩm Đào bất giác cong người, phía dưới hứng chịu động tác ra vào thô lỗ của những ngón tay, chẳng bao lâu một cột nước trắng xoa phun ra, cổ họng của cô thoát ra âm thanh tà mị.
“A a a…”
Ngón tay được rút ra khỏi miệng nhỏ phía bên dưới cũng là lúc Hồ Cẩm Đào giật mình, cô mở mắt nhìn chằm chằm về phía trần nhà, hô hấp dồn dập, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Đặc biệt là phía bên dưới, Hồ Cẩm Đào có thể cảm nhận được rõ sự nhớt nháp nơi giữa qu@n lót.
Thì ra chỉ là giấc mơ.
Ấy thế nào cô lại mộng xuân ngay tại thời điểm này.
Hồ Cẩm Đào cứ nghĩ mình đã không còn hứng thú với chuyện l@m tình này, nào ngờ đêm nay cô lại mơ thấy cảnh chẳng đẹp đẽ chút nào, đã thế Hồ Cẩm Đào chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trong giấc mơ đó.
Cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của chính mình, Hồ Cẩm Đào từ từ ngồi dậy, cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Cũng may là cô kịp thời thoát khỏi giấc mơ đó, nên như cứ để mộng xuân ấy tiếp diễn ra, Hồ Cẩm Đào không thể nắm chắc được những tiếng r3n rỉ ấy có thể thoát ra từ chính miệng mình hay không.
Bỗng nhiên, tầm nhìn của Hồ Cẩm Đào dừng lại lọ tinh dầu nơi phía bàn trang điểm của mình.
Liệu lượng của nó đã giảm xuống, dường như đã hết sạch rồi.
Rõ ràng lọ này là lọ mới, cô chưa dùng đến ngày thứ ba mà nó đã hết sao.
Trong đầu cô bỗng xuất hiện một gương mặt nhỏ nhắn, chỉ có con quỷ cái đó mới có gan dám động vào đồ của cô.
“Tiểu Lệ Tuyết, con nha đầu chết tiệt này! Dám nghịch lọ tinh dầu của lão nương! Để xem lão nương trị nhóc thế nào!”
Vừa nói, Hồ Cẩm Đào bực dọc rời khỏi giường.
Cô lấy quần áo ngủ mới đi vào trong nhà tắm, điều chỉnh nhiệt độ ấm, rửa trôi đi những dấu vết ướt át xấu hổ kia.
Nếu như thiếu đi lọ tinh dầu ngủ kia, có lẽ đêm nào cô cũng phải trải qua thứ được gọi là mộng xuân, cực hình ái muội đó mất.