Trở lại Tứ Nghi đường, Hoa Dương đưa cái khăn trắng như tuyết kia cho Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông nâng khăn tay lên hít sâu vài hơi.

Hoa Dương: “Sao, muốn ngửi cả mùi mồ hôi của mình luôn à?”

Trần Kính Tông: “Ta muốn ngửi mùi của nàng, nàng ghét bỏ ta như thế, lẽ nào mồ hôi nàng lưu lại cũng thơm sao?”

Hoa Dương: “… Cái khăn tay này còn mới, hôm nay ta chưa dùng lần nào.”

Tuy là như thế nhưng Trần Kính Tông vẫn ngửi thấy được mùi hương hoa nhàn nhạt đặc trưng trên người nàng, là mùi hương hoa mà nàng hay dùng để tắm.

Hắn gấp gọn khăn tay lại, cất vào trong lòng.

Hoa Dương: “Không phải lúc trước đã tặng rồi sao?”

Trần Kính Tông: “Nàng đang nói đến tín vật đính ước mà nàng đưa cho ta hôm sinh nhật ấy à? Nếu là tín vật đính ước thì đương nhiên là phải cẩn thận giấu đi, há có thể tùy tiện bỏ ra dùng được.”

Gương mặt Hoa Dương toàn sự ghét bỏ: “Ai muốn đưa vật đính ước cho chàng chứ, chỉ là một cái khăn tay bình thường thôi.”

Trần Kính Tông: “Ta mặc kệ, trước đây người ta vẫn hay nói, nữ nhân đưa khăn tay cho nam nhân là tặng tín vật đính ước. Ngoại trừ mẹ ta, nàng là nữ nhân đầu tiên đưa tặng ta khăn tay. Ở trong mắt ta, đó chính là tín vật đính ước.”

Hoa Dương đi thẳng vào phòng trong xem Triều Vân và Triều Nguyệt thu dọn đồ đạc.

Ăn cơm trưa xong, ba đôi vợ chồng phải lên đường.

Người lớn thì không sao cả, nhưng đám trẻ con lại rất lưu luyến cha mẹ, lần lượt đứng ở trước mặt tổ phụ tổ mẫu, đưa mắt trông mong nhìn xe ngựa đi xa dần.

Hoa Dương vẫn ngồi chung với Du Tú.

Nhìn Du Tú lưu luyến nhìn bọn trẻ con qua cửa sổ xe, Hoa Dương chợt nhớ tới hình ảnh Uyển Nghi và Đại Lang đi đón Du Tú, cũng nhớ tới cái tay hôm qua Trần Kính Tông đặt lên bụng nàng.

Người này, sẽ không phải là nhìn thấy các ca ca có nữ nhân ra ngoài đón nên hắn cũng muốn có con đấy chứ?

Trước khi vào thành, Du Tú xuống xe, đổi lại là Trần Kính Tông chui vào.

Hoa Dương âm thầm quan sát hắn mấy lần.

Trần Kính Tông: “Có chuyện gì thì nói đi, sao phải lén lút như tiểu nha hoàn nhớ thương nam chủ tử vậy.”

Hoa Dương không ngờ hắn lại nhạy cảm như thế, mặc kệ không thèm so đo với lời trêu chọc của hắn, hỏi: “Tối hôm qua chàng như thế, có phải vì thấy đại ca tam ca có hài tử tỏ lòng hiếu thuận nên cũng ao ước không?”

Trần Kính Tông nhìn nàng một cái, nói: “Ước thì sao, nàng có tình nguyện mang thai không?”

Hoa Dương không muốn, nàng còn rất nhiều chuyện muốn làm. Nếu thật sự mang thai sẽ ảnh hưởng tới hoạt động của cơ thể, cũng phải để ý đến hài tử nhiều hơn.

Không muốn Trần Kính Tông hiểu lầm, nên Hoa Dương tìm một lý do vô cùng hợp tình hợp lý, nàng vén rèm lên để lộ một khe hở nhỏ, nhìn ngoài đường nói: “Mặc dù ta là Công chúa cao quý, nhưng lại chỉ có thể hoạt động trong Hoàng cung, không thể thoải mái ra khỏi cung được. Bây giờ gả cho chàng rồi, phụ hoàng mẫu hậu không thể quản lý ta suốt được nữa nên ta muốn được thoải mái hai năm. Đợi đến khi ta không còn ham chơi nữa ta sẽ sinh con dưỡng cái với chàng.”

Trần Kính Tông vẫn luôn cụp mắt lắng nghe, đợi đến khi nàng nói xong câu cuối cùng hắn mới ngước mắt lên nhìn Hoa Dương, đột nhiên bế nàng ngồi lên trên đùi.

Hoa Dương cũng nhìn hắn.

Trần Kính Tông cầm một tay của nàng, nhéo nhéo, nói: “Nàng muốn sinh lúc nào thì sinh, ba năm năm năm gì đều được, ta vẫn chỉ muốn nói miễn đứa trẻ đó là con của ta là được.”

Hoa Dương phiền muộn: “Không là của chàng thì là của ai chứ? Trần Kính Tông, ta cảnh cáo chàng, chuyện khác nói đùa thì không sao, nhưng chàng còn nghi ngờ phẩm hạnh của ta, ta…”

Còn chưa dứt lời, Trần Kính Tông đột nhiên cúi đầu chặn miệng nàng lại.

Giống như con thỏ nhỏ và sói hung ác đang truy đuổi nhau trong rừng, một người không cam lòng bị bắt lại, một người muốn chinh phục, ngươi trốn ta bắt không cản được, cuối cùng vẫn là sói chiếm ưu thế, đẩy bạch thỏ ngã vào bụi cỏ, tàn sát bừa bãi.

Nụ hôn dài kết thúc, hai gò má Hoa Dương đã hồng rực lên, đầu óc mơ mơ màng màng quên mất mình vừa tranh cãi cái gì từ lâu.

Trần Kính Tông vuốt tóc vương trên mặt nàng, cười nói: “Thực ra ta cũng không ước được như bọn họ. Nếu như bây giờ nàng mang thai, chẳng phải ta lại phải làm hòa thượng một năm nữa sao? Thà rằng ta làm cha muộn một chút, ta phải được sung sướng với nàng trước đã.”

Hoa Dương: …

Cho nên hắn cứ sờ soạng bụng của nàng lâu như thế, không phải vì muốn có con, mà là đang cân nhắc rốt cuộc có nên để cho con cái làm ảnh hưởng đến sự thoải mái của hắn hay không à?

Nếu biết trước là như thế sao nàng còn nhẹ dạ như lúc nãy, còn lau mồ hôi giúp hắn!

Lần này quay về thành Lăng Châu, vì Trần Kính Tông bận rộn thu hồi lại binh sĩ bị người khác chiếm riêng, cho nên phải ở lại Vệ Sở mấy đêm chứ không phải ngày nào cũng được về Ninh Viện.

Hoa Dương cũng không cần hắn, còn ước gì một tháng hắn chỉ về nhà ba lần, cho nàng ngủ nhiều hơn chút.

Trung tuần tháng ba, Chu Cát đột nhiên báo cáo lại, Tương Vương ra khỏi thành, nhìn hướng đi có lẽ là tới núi Đào Hoa ở Đông Giao.

núi Đào Hoa, núi cũng như tên, mùa xuân hoa nở rộ trông như những đám mây làm từ hoa đào, hơn nữa trên núi còn có một ngôi chùa tên Chương Hoa, nhân thời tiết mùa xuân mát mẻ cùng với phong cảnh hợp lòng người này, người lên núi Đào Hoa chơi đông như mắc cửi.

Tương Vương vô cùng thích nữ sắc, vì để nuôi đám mỹ nhân mà mình thu nạp được, ông ta thậm chí còn xây riêng hai mươi mấy tòa đình viện.

Mà điều Tương Vương thích làm nhất chính là mang theo một đội thị vệ, cải trang vi hành khắp thành Lăng Châu. Phàm là gặp được mỹ nhân khiến mình động lòng, ông ta cũng không đến hỏi lai lịch thân phận, nói chung ở đất Lăng Châu này không có ai to hơn ông ta cả, cho nên lập tức ra lệnh cho đám thị vệ bắt mỹ nhân tới Vương phủ, gạo nấu thành cơm trước. Tới mức này, đại đa số dân nữ đó đều thần phục thân phận Vương gia của ông ta, từ đó cam tâm tình nguyện hoặc nhẫn nhịn ở lại trong biệt viện của Tương Vương.

Trong số người nhà của các mỹ nhân đó, có người vui mừng vì con gái có thể trèo cao, ít nhiều gì cũng có thể giúp đỡ được nhà mẹ đẻ, cho nên không so đo. Cũng có cha mẹ đau lòng cho con gái nhưng không dám đắc tội với một phiên vương nên chỉ có thể nén giận. Thỉnh thoảng sẽ có một hai nhà cứng rắn, Tương Vương sẽ giết chết luôn mỹ nhân đó, sau đó loan tin đồn rằng mỹ nhân quyến rũ ông ta, nhưng mưu kế không thành công đã tự sát, việc này không làm rõ được nên quan phủ cũng không biết làm sao.

Trước đó thời tiết còn lạnh, bất kể là quan lại quý tộc hay bách tính dân thường đều không thích ra khỏi nhà. Bây giờ xuân về hoa nở, chính là lúc thời tiết đẹp nhất để các thiếu nữ gọi bạn cùng đi ngắm hoa.

Tuy rằng tiếng xấu của Tương Vương đồn xa, nhưng có vài người thiếu cẩn thận vẫn nghĩ chuyện xui xẻo như thế chắc sẽ không rơi vào mình.

Hoa Dương dặn Chu Cát phái người âm thầm để ý đến hành động của Tương Vương, chính là chờ tới ngày này.

Nàng cũng chuẩn bị vài bộ xiêm y vải mềm mỏng từ trước, một bộ đưa cho Triều Vân mặc, còn nàng mặc trung y bằng tơ lụa lót bên trong, bên ngoài mặc xiêm y bằng vải bố, trên đầu cài một cây trâm đơn giản bằng gỗ đào, lại cài thêm hai bông hoa lụa màu hồng nhạt để tô điểm, cải trang thành một thiếu nữ dân gian gia cảnh bình thường.

Triều Vân không biết chủ tử định làm gì, chỉ coi như chủ tử đột nhiên có hứng thú đi đạp thanh. Nhìn chủ tử trước mặt, nàng ấy cười giỡn: “Trang phục Công chúa mặc như thế này đúng là không khác gì dân nữ bình thường, nhưng nữ tử dân gian có mấy ai được nuôi đến trắng mịn như bạch ngọc giống người chứ? Còn em, người bảo em giả dạng làm bạn khuê mật của người, nhưng dù ai nhìn vào cũng có thể thấy được em là nha hoàn bên cạnh người ấy.”

Hoa Dương: “Đừng nói dong dài, lúc ra ngoài chỉ được gọi tên giả của ta thôi, nếu như gọi sai, ta phạt mười ngày tiền tiêu vặt của em.”

Triều Vân vội vàng nói: “Vâng vâng, A Nguyệt.”

Nhũ danh của Hoa Dương là Bàn Bàn, Bàn trong “Trẻ con không biết trăng nên gọi đó là mâm ngọc”, đủ để thấy được lúc đó Hoàng hậu yêu thương con gái đến mức nào.

Ra ngoài vi hành, đương nhiên Hoa Dương không thể để lộ tên thật, nên lấy cho mình cái tên giả là “A Nguyệt”.

Hai chủ tớ cải trang xong, ngồi trên chiếc xe ngựa bình thường mà Ngô Nhuận đã sắp xếp, sau đó xuất phát.

Chu Cát suất lĩnh năm mươi thị vệ mặc trang phục bách tính phổ thông, giữa một khoảng cách nhất định quanh Công chúa.

Núi Đào Hoa.

Khắp cả ngọn núi toàn là hoa đào, nếu như du khách chỉ muốn ngắm hoa có thể tiến tới rừng đào quanh núi bằng mọi con đường, nhưng nếu muốn thắp hương thì chỉ có một con đường đi thẳng từ giữa sườn núi tới chùa Chương Hoa.

Tương Vương bèn đi dọc theo con đường này, trong lúc đi không ngừng đưa mắt nhìn quanh chùa Chương Hoa.

Ông ta không ngốc, lo rằng các mỹ nhân nhìn thấy đám người của ông ta đông quá sẽ sợ hãi mà né tránh, Tương Vương bèn để bọn thị vệ mặc thường phục phân tán khắp nơi. Đợi đến khi ông ta chọn được mục tiêu rồi sẽ gọi đám thị vệ đi theo sau, chọn chỗ vắng người mà bắt người đi, mang tới xe ngựa dưới chân núi.

Tương Vương không nhất thiết phải chọn mỹ nhân tuyệt sắc mới được, trên đời này lấy đâu ra nhiều mỹ nhân tuyệt thế như vậy? Một là làn da trắng nõn, hai là mắt ngọc mày ngài, ba là thanh tú động lòng người, chỉ cần có một hai điểm lọt vào mắt xanh của Tương Vương thì ông ta sẽ ra tay. Vì thế cho nên mỗi lần đi du lịch luôn có thể thu hoạch được bốn năm dân nữ. Trong số đó có không ít người nhan sắc bình thường, ông ta chơi đùa một lần là đã thấy chán ngấy, Tương Vương sẽ cho bọn họ mấy lượng bạc rồi sai người đưa về nhà. Nếu là mỹ nhân thực sự xinh đẹp hoặc có điều gì khiến ông ta lưu luyến thì mới được giữ lại nuôi.

Ông ta làm thế cũng không khác gì Hoàng đế tuyển tú cho lắm.

Lại một lần nữa đi từ trong chùa Chương Hoa ra, Tương Vương vừa phe phẩy quạt giấy vừa chậm rãi đi xuống dưới, sau đó mệt mỏi ngồi tạm cạnh bậc thang để nghỉ ngơi.

Cơ thể Tương Vương mập mạp, chỉ khi nào có mỹ nhân vây quanh ông ta mới không cảm thấy khổ cực, trái lại còn thích thú.

Lúc chủ tớ Hoa Dương xuất hiện, cũng vừa lúc Tương Vương xuống núi, hai chân ông ta run rẩy ngồi dưới một gốc cây nghỉ ngơi.

“Vương gia, có mỹ nhân tuyệt sắc!”

Thị vệ thiếp thân đột nhiên sáng cả hai mắt, chỉ về phía đằng xa, kích động nhắc nhở chủ nhân.

Tương Vương ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ nheo lại như sợi chỉ tùy tiện liếc qua, lập tức phát hiện “tuyệt sắc” trong miệng thị vệ.

Đó là một dân nữ mặc xiêm y phổ thông màu hồng nhạt thêu hoa, chân đi đôi giày vải bồi, khuôn mặt nhỏ nhắn quả thật trắng đến mức phát sáng, giống như một miếng ngọc tuyệt đẹp đang đi lại, hoặc là Quan Thế Âm trên trời hạ phàm. Chính là dù nàng có đứng giữa hàng nghìn hàng vạn người thì chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.

Ánh mắt Tương Vương dán chặt vào người nàng, cũng không kìm lòng được mà đứng lên, mất hồn mất vía đi về phía mỹ nhân.

Trước ông ta có một công tử trẻ tuổi mặc xiêm y tơ lụa tiến đến gần nhưng lại bị người đứng bên cạnh mỹ nhân mắng cho một trận, vừa mới lảng đi chỗ khác.

Lúc này mỹ nhân cũng để ý đến ông ta.

Tương Vương đứng thẳng lưng lên theo bản năng, chiếc quạt giấy trong tay cũng được xòe ra, ông ta tự cho rằng bản thân phong lưu phóng khoáng mà phe phẩy vài cái.

Không ngờ trong mắt mỹ nhân lại xuất hiện sự chán ghét nồng đậm, cho nên không thèm ngắm hoa đào nữa, mà kéo tay tiểu mỹ nhân bên cạnh rời đi.

Vẻ mặt Tương Vương thay đổi, nhìn xung quanh, đám thị vệ lập tức đuổi theo hai mỹ nhân.

Dường như hai mỹ nhân cũng phát hiện ra nguy hiểm nên lo sợ bắt đầu bỏ chạy, nhưng các nàng chạy không nhanh bằng đám thị vệ trong Vương phủ, chớp mắt sau đã bị vây quanh.

Bọn thị vệ chỉ phụ trách ngăn cản mỹ nhân, không nói thêm gì.

Tương Vương nheo nheo mắt đi tới, đám thị vệ lập tức tránh đường ra, để chủ tử đi vào trong vòng vây.

Dân chúng đi ngang qua cũng vây lại thành một vòng tròn lớn, cho dù không biết Tương Vương, bọn họ cũng đoán ra được tên nhà giàu quần áo lụa là này có ý đồ đùa giỡn dân nữ.

“Mỹ nhân, ngươi tên là gì?” Tương Vương không chớp mắt nhìn mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt, đương nhiên ông ta cũng không có ý định buông tha tiểu mỹ nhân đứng bên cạnh, chuẩn bị mang về Vương phủ.

Hoa Dương hoàn toàn không muốn nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”

Tương Vương nở nụ cười: “Nếu ta không tránh thì sao?”

Triều Vân giang tay ra che lại trước mặt Công chúa, tức giận nói với Tương Vương: “Con nhái xanh này, ngươi muốn làm gì?”

Tương Vương thật sự muốn đối xử tốt với hai mỹ nhân này một chút, nhưng tiểu nha đầu vừa mở miệng đã mắng người khác, Tương Vương cũng không thích nhẫn nhịn, cười lạnh một tiếng, ra lệnh: “Người đâu, đến…”

Chờ ông ta mang được mỹ nhân về Vương phủ rồi, sẽ có biện pháp ép các nàng phải thần phục.

Cùng lúc đó, Hoa Dương cũng lên tiếng, trong giọng nói trong veo của nàng mang theo sự tức giận cực kì: “Người đâu, chặn cái miệng của ông lại cho ta!”

Nàng vừa dứt lời, đám thị vệ của Tương Vương đều ngẩn người ra, Tương Vương lại càng ngơ ngác, thật sự không hiểu tại sao đại mỹ nhân lại cướp lời của ông ta.

Một khắc sau, một nhóm nam tử trẻ tuổi cao to đột nhiên ùa tới từ bốn phương tám hướng. Trong đó có một người lao đến như gió, Tương Vương còn chưa phản ứng kịp đã bị đối phương đè ngã xuống đất, nhét một mớ vải rách vào trong miệng ông ta, sau đó người kia lập tức lấy ra một cái roi mềm, quất lên lưng Tương Vương, cũng tiện tay đánh bay mấy tên thị vệ của Tương Vương phủ định tiến lên cứu chủ.

“To gan, các ngươi có biết…”

Có thị vệ của Vương phủ muốn hô ra thân phận của Tương Vương, lại bị bọn thị vệ của Ninh Viện dùng cách y hệt để chế ngự, bịt mồm lại đánh, hành động liền mạch lưu loát.

Vụt vụt vụt, đó chính là tiếng roi xé gió trong không khí!

Bốp bốp bốp, đó chính là âm thanh phát ra khi roi quất lên người!

Dân chúng vây xem: …

Sau một thời gian dài im lặng, một lão thái thái tóc hoa râm nơm nớp lo sợ đi tới, tốt bụng nói với Hoa Dương: “Cô nương mau bảo người của ngươi dừng tay lại đi, đây là Tương Vương đó, không thể đánh được!”

Tiểu cô nương bây giờ ỷ vào việc mình có nhiều người hơn để trút giận, nhưng Tương Vương sẽ trả thù đấy, mau trốn đi thôi!

Gương mặt Hoa Dương lạnh tanh, hiển nhiên là còn tức giận.

Triều Vân kinh ngạc nói: “Lão thái thái, bà có nhận nhầm người không? Bà nói tên hỗn láo to gan lớn mật dám mạo phạm Công chúa kia chính là Tương Vương gia của thành Lăng Châu sao?”

Lão thái thái: …

Tương Vương đang bị đánh bầm dập dưới đất: …

Dân chúng lại càng khiếp sợ mà nhìn vị đại mỹ nhân được gọi là Công chúa kia.

Triều Vân tiếp tục hỏi lão thái thái: “Bà nhìn lại xem, lão ta thật sự là Tương Vương sao?”

Lão thái thái lắp bắp, thực sự đi xem kĩ lại mặt của Tương Vương, mà chỉ trong thời gian nhận mặt ngắn ngủi này Tương Vương đã bị đánh thêm bảy tám roi.

Khi lão thái thái gật đầu, Triều Vân lập tức quay lại bẩm báo với Công chúa.

Hoa Dương nhíu mày, tiếp tục xem Tương Vương bị đánh thêm mấy roi nữa rồi mới lạnh lùng nói: “Dừng tay.”

Chu Cát và các thị vệ ngừng lại.

Cả người Tương Vương toàn là máu, trên mặt cũng bị trúng một roi sưng vù lên.

Ông ta vừa khóc vừa kêu gào chửi rủa, không thể tin nổi mà nhìn về phía Hoa Dương: “Công chúa? Ngươi thật sự là cháu gái ngoan của bản vương, Hoa Dương?”

Hoa Dương vô cùng ghét bỏ nhìn ông ta một cái: “Bản công chúa không có một Vương thúc như ngươi. Người đâu, quay về thành đi.”

Có thị vệ lập tức đánh xe ngựa tới, đi xuyên qua đám người, dừng lại trước mặt Công chúa.

Xe ngựa vừa dừng, không đợi xa phu để cái ghế nhỏ xuống, một thị vệ đã vô cùng cung kính quỳ xuống, đưa tấm lưng bằng phẳng rắn chắc của mình ra cho Công chúa dẫm lên.

Mà gương mặt tuyệt trần của Công chúa cũng thoáng lướt qua rồi biến mất trong thùng xe, không cho phép bất kì kẻ nào nhìn trộm thêm nữa.

Khi xe ngựa của Công chúa rời đi, dân chúng vây quanh vẫn còn đang ngơ ngác nhìn theo hướng đó.

Vương gia ở chỗ này không phải là thứ gì hiếm lạ, nhưng không ngờ hôm nay bọn họ còn nhìn thấy Công chúa, một Công chúa với gương mặt đẹp không gì sánh được, thuận miệng gọi một câu là có mười mấy thị vệ lao tới dám đánh của phiên vương. Một Công chúa chân chính!

Dân chúng đang chìm đắm trong sự uy nghiêm của Công chúa, còn Tương Vương thì đau đến mức không thể đi bộ, được đám thị vệ cũng trúng tám roi nâng lên, khiêng đi như khiêng một con heo.

Dân chúng: …

Đúng là hả giận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play