Mùng một tháng tám, một ngày trong cung của Hoa Dương vẫn diễn ra như thường lệ, ngồi nghe kịch với mẫu hậu, tối lại nghe đệ đệ tâm sự về quá trình tiến triển Chính sách mới.
Thời kỳ khó khăn nhất của Chính sách mới đã qua, có lẽ thân sĩ, thư sinh các nơi sẽ tiếp tục lên án đệ đệ và triều đình, nhưng sau mấy lần triều đình trấn áp, không còn sĩ tộc nhà ai tình nguyện trở thành con chim đầu đàn. Quan thân sĩ tộc không làm loạn, đám cường hào lại càng không dám gây chuyện. Chính miệng bọn họ hứa hẹn trước mặt Hoàng thượng rằng sẽ phối hợp thực hiện chính sách mới, nhóm Chư hầu vương cũng không thể kiếm cớ khước từ.
Dường như Nguyên Hữu Đế cũng từng là nông phu, Chính sách mới đề ra giao giống mùa xuân, sau đó bắt đầu nhọc lòng chăm sóc, hiện tại hoa màu đã trưởng thành, chỉ đợi vào mùa.
“Tỷ tỷ, Chính sách mới thành công cũng nhờ một phần công lao của chị.”
Nguyên Hữu Đế nhìn tỷ tỷ bằng ánh mắt sáng ngời.
Hoa Dương ngạc nhiên cười: “Ta làm gì?”
Nguyên Hữu Đế thấp giọng nói: “Nếu không nhờ lúc trước tỷ cổ vũ ta, chưa chắc ta đã dám đối đầu với mẫu hậu.”
Hoa Dương vội giơ ngón tay rồi “suỵt” một cách, giở giọng oán trách đệ đệ: “Đây là chủ ý của một mình đệ, đừng lôi ta vào.”
Nguyên Hữu Đế không nói về chuyện xưa, cười đáp: “Đợi ngân sách nhiều hơn, ta sẽ đưa tỷ tỷ một món quà lớn.”
Hoa Dương: “Không công không được lộc, ta không nhận nổi món quà quý giá đó đâu. Chỉ cần ban cho ta một ít son phấn, tơ lụa lăng la vào ngày lễ ngày tết là ta mừng rồi, không cần lo lắng quan ngôn lời ra tiếng vào.”
Nguyên Hữu Đế: “Cái này thì đơn giải thôi, sắp tới Trung Thu rồi, ta gọi người chuẩn bị quà cho tỷ tỷ.”
Buổi sáng hôm sau, Hoa Dương ra khỏi cung tới Trần phủ.
Hai nhi tử đã xuất quan, đi xa nhà được hơn nửa năm, mái tóc dày của Tôn thị đã xuất hiện lấm chấm mấy sợi bạc. Có lẽ bà ấy cũng biết Chính sách mới đem lại hiệu quả, gần đây Tôn thị ăn ngon ngủ ngon, trông sắc mặt không tồi. Du Tú, La Ngọc Yến rất hiếu thuận với bà ấy, mấy đứa cháu càng ngày càng hiểu chuyện, thật sự Tôn thị chẳng có chuyện gì phải nhọc lòng.
Giữa trưa họ ăn cơm cùng nhau, đến chạng vạng tối, Hoa Dương rời khỏi Tứ Nghi Đường tới Xuân Hoà Đường nói chuyện phiếm với mẹ chồng, vô tình nhắc đến cha chồng: “Bây giờ phụ thân hay về muộn vậy sao?”
Tôn thị: “Đúng vậy, ta cũng không biết bình thường hắn bận cái gì, Nội Các có năm vị Các lão, nhưng cứ như thiếu hắn là không được.”
Hoa Dương: “Người tài giỏi thường nhiều việc, phụ thân vất vả như thế là tạo phúc cho triều đình và bá tánh.”
Tôn thị: “Trưởng Công chúa luôn khen người như vậy, con tới sớm như vậy, hay là muốn chơi cờ với ông già?”
Nếu thật là vậy, bà ấy sẽ phái người tới Nội Các gọi ông cụ về ngay lập tức.
Trước đây ông cụ thường cố ý về sớm để tiếp đãi con dâu, buổi tối người trong gia đình bọn họ sẽ cùng nhau ăn cơm. Năm nay ông cụ bận đến mức không để tâm gì tới Trưởng Công chúa, ngày nào cũng tối muộn mới về phủ.
Hoa Dương cười nói: “Không có, chỉ là lâu rồi ta không gặp phụ thân, có hơi nhớ ông ấy.”
Tôn thị vuốt ngực: “Nếu ông già đó chính tai nghe Trưởng Công chúa nói những lời này, sợ là sẽ cảm động đến rơi nước mắt mất. Đừng nói là Phò mã, ngay cả tam ca cũng chưa từng dỗ dành ông ấy bằng những lời như vậy.”
Hoa Dương nhận ra, mẹ chồng cũng rất giỏi chọc cười người khác.
Nàng thật sự muốn gặp cha chồng, ở đời trước, khoảng thời gian này là lúc cha chồng bị bệnh nằm trên giường triền miên, chẳng mấy ngày sau đã rời xa trần thế. Đời này mọi thứ thay đổi, ông cụ vẫn mạnh khoẻ chăm lo chuyện triều chính, nhưng Hoa Dương vẫn muốn nhìn tận mắt.
Không biết hôm nay Nội Các có thật sự không bận rộn như vậy không, hay là Trần Đình Giám cũng nhớ tới việc phải tiếp đãi Trưởng Công chúa, đêm nay ông ấy về khá sớm. Trần Kính Tông xuống ngựa đi vào Xuân Hoà Đường, khi thấy Trưởng Công chúa và ông già ngồi song song ở vị trí chủ nhân nhìn nhau cười nói gì đó, mẫu thân, hai vị tẩu tứ và bọn nhỏ cũng ghé vào một chỗ, tiếng cười nói vang khắp nhà.
Hoa Dương thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt ghen tị đó, nàng lặng lẽ trừng mắt nhìn hắn.
Trần Kính Tông ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh nàng, nhìn mẫu thân nói: “Nương, ta đói bụng, ăn cơm thôi.”
Tôn thị: “Con nóng vội cái gì chứ, nhóm Đại Lang còn chưa kêu đói.”
Trần Kính Tông: “Buổi chiều họ được ăn điểm tâm, ta có không?”
Tôn thị lười tranh cãi với hắn, hỏi Trưởng Công chúa: “Vậy giờ ăn cơm nhé?”
Hoa Dương gật đầu cười, nàng và cha chồng cũng chỉ tán gẫu bình thường thôi, không phải chuyện gì quan trọng.
Hoa Dương ngồi cùng Trần Kính Tông, chẳng mấy chốc đã ăn xong, Trần Kính Tông nghiêng người về phía nàng, thấp giọng nói: “Lát nữa nàng cắt hoa với nương, ta chơi cờ với ông già.”
Hoa Dương ừ một tiếng, cũng không hỏi nhiều.
Ăn xong, Hoa Dương chỉ nói là muốn ở bên mẹ chồng nhiều hơn, cho nên hai vợ chồng họ cũng thản nhiên ở lại.
Thật ra Trần Kính Tông không chơi cờ với ông cụ, hắn tới thẳng nhà chính, hai cha con đi vào phòng trong.
Tôn thị nhỏ giọng thì thầm: “Thần bí như vậy, hai người bọn họ có chuyện gì bí mật sao?”
Hoa Dương: “Dù sao cũng là cha con ruột thịt, chắc chắn có chuyện cần tâm sự.”
Tôn thị cất tiếng cười to.
Hai cha con trong phòng: …
Khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi qua đi, Trần Kính Tông lên tiếng: “Con Thỏ phía Nam đã tới rồi, tạm thời sẽ đặt ở chỗ đại ca, ta đã gặp qua rồi, là một người hiểu chuyện, không đến mức phản cung.”
Trần Đình Giám đánh giá nhi tử: “Ngươi cảm thấy một Chim Sẻ và một Con Thỏ là đủ ư?”
Trần Kính Tông đáp: “Đủ để khiến người trong cung nghi ngờ, nhưng khó định tội.”
Gần ba năm trôi qua, Thích Cẩn chỉ cần khăng khăng cho rằng hắn ta bị người khác vu oan hãm hại, khẳng định Tôn Phúc và Lý Tin bị Trần gia mua chuộc hoặc bị đe doạ, bên phía bọn họ cũng không thể đưa ra bằng chứng. Ngay cả khi gọi Lăng Nhữ Thành ra, Thích Cẩn cũng có thể nói Lăng Nhữ Thành bị bọn họ mua chuộc. Hay dù họ lần theo manh mối mà Lý Tin cung cấp, đào được thi thể của tên trinh sát trên Ngũ Đoá Sơn năm đó, Thích Cẩn cũng có thể nói bọn họ đã sớm dự đoán trước chuyện ngày hôm nay nên chuẩn bị sẵn.
Trần Đình Giám: “Vậy ngươi định làm thế nào?”
Trần Kính Tông: “Trước mắt cứ thử thăm dò ý Hoàng thượng đã, hắn muốn điều tra, ta có đối sách.”
Trần Kính Tông: “Nếu vậy thì người nên nghĩ lại, dốc hết tâm huyết mười mấy năm lại dạy ra một Hoàng đế ngu ngốc che chở gian thần.”
Trần Đình Giám: …
Trần Kính Tông: “Còn việc gì nữa không?”
Trần Đình Giám: “Không được kích động.”
Dù sao Thái hậu cũng là mẹ đẻ của Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn giấu giếm chân tướng cũng là điều hết sức bình thường. Bọn họ phải cho Nguyên Hữu Đế thời gian, để hắn ta tự đưa ra lựa chọn của riêng mình.
Trần Kính Tông không nói gì, sau khi quay lại nhà chính, hắn gọi Hoa Dương cùng rời đi.
“Chàng và phụ thân nói chuyện gì vậy?”
Tứ Nghi Đường, sau khi lên giường nằm, Hoa Dương tò mò đặt câu hỏi.
Trần Kính Tông ôm nàng, giải thích: “Vẫn là chuyện đêm mưa lần trước thôi.”
Hoa Dương: “Xong chưa?”
Trần Kính Tông: “Nhanh thôi.”
Hoa Dương nghe vậy cũng không truy vấn thêm nữa.
Vào tuần cuối cùng của tháng tám, Thích Cẩn nhận được tin, Tôn Phúc – một thương binh đã ra quân của Kim Ngô Tiền Vệ đi bắt gian ngay ban đêm, đuổi thê tử là Hứa thị đi.
Xảy ra chuyện thế này, không chỉ mình Tôn Phúc mất hết thể diện, mà người trong Kim Ngô Tiền Vệ cũng không thể chấp nhận.
Thích Cẩn không biết thì thôi, nếu đã biết thì không có chuyện hắn ta không đi thăm.
Lúc hoàng hôn, Thích Cẩn phái người hầu đến Hầu phủ báo với người nhà là không cần đợi hắn ta về ăn cơm chiều, sau đó đích thân cưỡi ngựa tới Tôn gia.
Thiếu Hứa thị, bây giờ Tôn gia càng quạnh quẽ vắng vẻ hơn, bà già một lòng chăm sóc hai đứa nhỏ vẫn chưa hết kinh hãi, dẫn Thích Cẩn tới phòng Tôn Phúc. Sau khi xác nhận là Thế tử tôn quý của Hầu phủ, chỉ huy đại nhân nói không cần nước trà, bà già liền dẫn hai nhi tử của Tôn Phúc vào sương phòng.
Thích Cẩn đã tới Tôn gia mấy lần, biết bà cụ luôn như vậy, bao gồm cả Hứa thị, luôn tỏ vẻ nơm nớp lo sợ khi đứng trước mặt hắn ta.
Thích Cẩn đẩy cửa ra, căn phòng tối đen như mực, Tôn Phúc nằm trên chiếc giường ở hướng bắc, trông giống như đang ngủ, hay nói chính xác là giống người chết.
Thích Cẩn bước tới, đứng trước giường.
Tôn Phúc khẽ giật mình, đưa lưng về phía hắn ta: “Là đại nhân à? Thuộc hạ không sao hết, người nên quay về nghỉ ngơi sớm đi.”
Trong trí nhớ của Thích Cẩn, Tôn Phúc là một người trẻ tuổi rất bản lĩnh, tướng mạo khôi ngô tính tình chính trực, giờ biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, Thích Cẩn thấy thương cảm.
Hắn ta ngồi xuống, nắm cổ tay Tôn Phúc: “Nam nhi không sợ không tìm được thê tử, ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cho ngươi một thê tử hiền thục đức hạnh.”
Tôn Phúc cười khổ: “Ta thật sự cảm kích lòng tốt của đại nhân, nhưng ta đã hết hy vọng rồi, ta cũng không muốn làm hỏng đời người khác.”
Thuộc hạ nản lòng thoái chí, tất nhiên Thích Cẩn phải ra sức khuyên nhủ.
Hắn ta nói rất nhiều, Tôn Phúc dần bị đả động, cuối cùng là bật khóc.
Thích Cẩn lại tiếp tục an ủi, đợi đến khi Tôn Phúc bình tĩnh lại, Thích Cẩn hỏi hắn ta muốn kiểu nữ nhân thế nào.
Tôn Phúc: “Xấu, thiện lượng, tốt nhất là có sức khoẻ, có thể đỡ hoặc dìu dắt ta.”
Thích Cẩn thở dài, xấu cũng được, dù sao Tôn Phúc cũng không nhìn thấy, cưới một người có nhan sắc lại dễ khiến nam nhân bên ngoài nhớ thương.
Cuối cùng cũng trấn an được tâm trạng thuộc hạ ngày xưa, Thích Cẩn đứng dậy, không ngờ trời đất bỗng quay cuồng, hắn ta loạng choảng lùi về sau mấy bước, phải chống tay lên khung giường mới không té ngã.
Thích Cẩn nhìn Tôn Phúc bằng ánh mắt không dám tin, sau đó hắn ta bỗng nhìn một lượt quanh căn phòng, cuối cùng phát hiện ống tre mỏng nhô ra từ gầm tủ quần áo đặt gần bức tường phía Tây.
Thích Cẩn cắn đầu lưỡi, nhưng khoảng thời gian tỉnh táo chỉ kéo dài cho đến khi hắn ta thấy một nam tử gầy, lùn, che mặt bước ra từ tủ quần áo.
Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng chó sủa từ nơi xa xa truyền đến, giống như chó người trong thôn nuôi, khi có người đi ngang qua cửa nhà sẽ phát ra tiếng kêu.
Thích Cẩn bị đánh thức bởi tiếng chó sủa ngắt quãng.
Vừa mới thử ngẩng đầu, phần sau gáy truyền đến cơn đau, đầu nặng trĩu.
Thích Cẩn nhìn chằm chằm mấy dấu chân còn sót lại trên mặt đất, ký ức dần trở về với hắn ta. Nhớ lại việc mình bị mưu hại ở nhà Tôn Phúc, giờ người bị trói, miệng quấn vải bố, có cố thế nào cũng không thể phát ra tiếng.
Thích Cẩn không làm mấy trò vô vị như giãy giụa, ngước mắt quan sát kỹ từng centimet của căn nhà giam giữ hắn ta.
Cửa sổ lẫn bàn ghế rách nát, đằng xa xa vang vọng tiếng chó sủa, đoán chừng đây là căn nhà bỏ hoang ở một ngôi làng ngoài thành.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài có tiếng bước chân.
Thích Cẩn nhìn về phía cửa bằng ánh mắt lạnh lùng. Nơi đó không có rèm cửa, chỉ có hai cánh cửa mục nát đóng chặt. Thích Cẩn nhìn thấy một nửa cửa chính, cũng thấy một góc sân tối tăm mọc đầy cỏ dại, đằng xa là bức tường đen như mực.
Hắn ta lại nhìn Trần Kính Tông xuất hiện trước mặt mình, và một người đàn ông xa lạ có khắc chữ trên trán đang đỡ Tôn Phúc.
Trần Kính Tông đặt hai vò rượu trên mặt đất, nói bằng khuôn mặt không cảm xúc: “Hai người các ngươi, trước hết hãy nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho Thích đại nhân đi.”
Tôn Phúc mở miệng trước, nói vào đêm trước khi quân phản loạn Cảnh Vương bại trận, hắn ta thấy Thích Cẩn giết hại trinh sát, bắn một mũi tên về phía doanh trại quân phản loạn.
Lý Tin lên tiếng ngay sau đó, nói đêm ấy hắn ta là một trong số những binh lính gác đêm vác thi thể trinh sát tới gặp Cảnh Vương, hắn ta thấy trên áo trinh sát có chữ bằng máu, cũng chính là người đích thân chôn cất thi thể trinh sát. Bây giờ dẫn hắn ta tới đó, hắn ta vẫn có thể tìm ra chỗ mai táng tên trinh sát kia.
Tôn Phúc ra cửa trước, sau cùng, hắn ta không quên nhìn về phía Thích Cẩn, nói bằng giọng bi thương: “Đại nhân chớ có trách ta, chính người phản bội Kim Ngô Tiền Vệ trước.”
Thích Cẩn làm như không nghe thấy.
Trần Kính Tông đi tới, cởi vải bố quấn trên mặt hắn ta.
Thích Cẩn nhìn hắn, cười khẩy: “Ngươi tưởng mua chuộc hai người này rồi có thể vu oan cho ta?”
Trần Kính Tông: “Có phải vu oan hay không ngài là người rõ hơn ta! Ngay từ khi gặp quân phản loạn ở Bạch Hà Lĩnh ta đã nghi ngờ ngài, chính ngài cố ý dẫn Kim Ngô Tiền Vệ đi gặp quân phản loạn, không chỉ để thu hút những thị vệ khác, tránh cho họ đi cứu ta mà còn muốn lợi dụng tính mạng của mấy ngàn người trong Kim Ngô Tiền Vệ để giở trò bỉ ổi nhằm rửa sạch những hiềm nghi trên người ngài.”
Thích Cẩn: “Ngươi muốn vu oan cho ta, tất nhiên ngươi sẽ tự có lý do của ngươi.”
Trần Kính Tông: “Ta chỉ muốn ngài hiểu về cái chết của mình, vu oan còn mời người khác cân nhắc quyết định, quá phiền toái.”
Dứt lời, Trần Kính Tông cầm bầu rượu, bắt đầu vẩy quanh người Thích Cẩn.
Thích Cẩn ngửi thấy mùi dầu nồng nặc!
Hắn ta có hơi điên cuồng: “Ngươi muốn giết ta?”
Trần Kính Tông: “Không phải ta giết ngài, mà là Tôn Phúc, hắn đã sớm sinh lòng hận ngài, nhưng vì người nhà nên không dám tốc giác ngài. Bây giờ Hứa thị và người khác bị bắt gian, hai đứa nhỏ kia chưa chắc là con hắn, hắn bị ta nói kích mấy câu nên nghĩ lại. Ngài chết rồi, hắn tới tự thú với quan phủ, vừa có thể vạch trần tội ác của ngài, mà bản thân cũng được giải thoát.”
Thích Cẩn: “Ngươi không sợ đến khi nhận thẩm vấn từ Cẩm Y Vệ, hắn sẽ khai ngươi ra?”
Trần Kính Tông cười, ném vò rượu đã cạn, tiếp tục vẩy dầu từ một vò khác: “Ta sẽ nói với hắn, hai đứa nhóc kia thật sự là cốt nhục của hắn, khi đó, ngài thử đoán xem hắn có thể phản bội ta được nữa không?”. 𝑻rang gì 𝘮à ha𝑦 ha𝑦 𝘁hế ⩶ 𝑻𝗥𝓾 𝗠𝑻𝗥𝖴Y𝙀N﹒𝒗n ⩶
Dường như đây là lần đầu tiên Thích Cẩn gặp người này, hắn ta ngẩng đầu nhìn Trần Kính Tông chằm chằm.
Trần Kính Tông lại không hề để ý tới hắn ta, sau khi tưới xong dầu, hắn nhấc ngọn đèn duy nhất trong phòng, lùi về phía cánh cửa bị hỏng kia.
Lúc này, Trần Kính Tông mới liếc mắt nhìn Thích Cẩn, nghiêm túc đánh giá hắn ta, cười nói: “Nhịn ngài suốt ba năm, cuối cùng đêm nay cũng kết thúc được rồi.”
Thích Cẩn: “Ngươi dám? Ngỗng trời bay qua để lại dấu vết, ngươi có thể điều tra ra hai người bọn họ, ta chết rồi, nương nương tức giận, lệnh Cẩm Y Vệ tra rõ, tất nhiên Cẩm Y Vệ có thể lần theo dấu vết rồi tra ra ngươi!”
Trần Kính Tông: “Xem ra ngài quá khinh thường ta rồi.”
Dứt lời, hắn giơ ngọn đèn lồng lên.
Thấy hắn sắp buông tay, Thích Cẩn run như cầy sấy, ngã sóng soài trên đất. Vào thời khắc hắn ta ngẩng đầu, hắn ta không còn là thế tử cao quý của Hầu phủ không thèm để Trần Kính Tông vào mắt nữa, mà chỉ còn lại là tên nam nhân hèn nhát tham sống sợ chết.
Dường như, chứng kiến hắn ta chật vật lấy lòng như vậy, Trần Kính Tông hơi buông đèn lồng.
Đôi mắt Thích Cẩn vằn tơ máu, nước mắt lăn dài, mở miệng cầu xin: “Trần Kính Tông, ta và ngươi cũng không có thù không đội trời chung gì, chỉ là ta quá thích Hoa Dương, ta ghen tị với ngươi nên đêm đó bị ma quỷ theo ám! Sau trận chiến ấy ta thật sự rất sợ, cũng rất hối hận, không dám mơ tưởng đến Hoa Dương nữa, nếu không ta sẽ không sủng thông phòng rồi sinh ra ba người nhi tử! Trần Kính Tông, bây giờ ngươi có hai người họ là nhân chứng, ta không thể làm gì được, chỉ cần ngươi chịu thả ta, ta tình nguyện ra biên giới, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa. Được không?”
Trần Kính Tông im lặng.
Thích Cẩn lại tiếp tục: “Ngươi suy nghĩ kỹ đi! Giết ta rồi, ngươi sẽ đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm, ngươi sẽ giống như ta, ngày ngày sống trong lo âu hoảng sợ, lo lắng rằng bị phát hiện bản thân sẽ trở thành tội nhân, liên luỵ tới người nhà, khiến Hoa Dương đau lòng. Như vậy có đáng không?”
Chỉ khi sống sót mới có hy vọng lội ngược dòng, đêm nay hắn ta cần thiết phải dập tắt ý nghĩ muốn thiêu đốt hắn ta của Trần Kính Tông!
Dưới ánh mắt đau khổ cầu xin của Thích Cẩn, Trần Kính Tông dập tắt ngọn lửa trong đèn lồng.
Nét mặt của Thích Cẩn không có bất kỳ sự thay đổi nào, chỉ có trái tim là đập mạnh.
Nhưng ngay thời khắc hắn ta cho rằng mọi chuyện đã chuyển hướng, căn nhà chính tối đen như mực phía sau Trần Kính Tông bỗng truyền đến tiếng bước chân. Chẳng mấy chốc, Thích Thái hậu, Nguyên Hữu Đế cùng xuất hiện trước mắt hắn ta, người đằng trước nhìn hắn ta bằng đôi mắt phức tạp, người đằng sau thì tỏ vẻ tức giận ngập trời.
Thích Cẩn: …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT