BẠN TRAI CŨ MẤT CHIM

3


1 năm


[Zhihu] BẠN TRAI CŨ BỊ MẤT CHIM (P3/5)
Tác giả: 爱情悖论 
🍒Nguồn: https://www. zhihu. com/market/paid_column/1487383283041878016/section/1492887279630356480
--------------------

Trong thùng rác có tiếng gào chói tai như tiếng lợn bị chọc tiết: "Người phụ nữ xấu xa! Mông to! Tim cứng hơn sắt đá!"

Tôi siết tay mình thật chặt.

Tạ Sùng nhìn tôi: "Thùng rác khởi động bằng giọng nói?"

Ta quay đầu lại "Ai bảo nó tự nhiên bay đến đây mắng tôi, tôi còn chưa hầm nó để bồi bổ thân thể, anh phải tạ chủ long ân mới đúng."

"Tạ chủ long ân."

Tạ Sùng đi tới mở thùng rác ra, con sáo đen vỗ cánh bay lên vai anh. Con chim đáng thương nước mắt lưng tròng, nó còn không quên ưỡn mông lên cái nữa.

Một vệt chất lỏng đen trắng hôi thối rơi xuống sàn nhà.

...

Tôi chỉ vào con sáo mỏ ngà "Mày đừng có đến đây ch.ửi tao nữa, nếu không thì Tạ Sùng cũng không cứu được mày đâu ."

Con chim co rúm lại vì sợ hãi.

“Được rồi.” Tạ Sùng sờ sờ con sáo trên vai, anh cười vui vẻ như vừa tìm được người vợ mất tích.

Anh lấy trong túi ra mấy tấm ảnh rồi đưa cho tôi: "Cái này là chụp lúc em cưỡi ngựa, anh mua về cho em."

Tạ Sùng cầm trong tay một chồng ảnh dày cộm, chắc là anh ấy đã mua hết ảnh người khác chụp rồi.

Tôi hơi cảm động, lúc đó chỉ mua một cái, trong lòng có chút tiếc nuối, không ngờ Tạ Sùng lại mua nhiều như vậy.

"Cảm ơn anh."

Tôi đưa tay nhận lấy bức ảnh.

Trong ảnh là Tạ Sùng đang nở một nụ cười ngây ngốc vô tri.

Ừm?

Tôi đâu nhỉ?

Tôi nhíu mày lật xem những bức ảnh khác, bức nào cũng chụp Tạ Sùng đang cưỡi ngựa đen.

Mà khoan đã, lão ấy đưa ảnh mình cho tôi để làm gì?

Tôi thắc mắc: "Anh chụp nhầm à? Có cái nào của tôi đâu?"

Tạ Sùng hơi híp mắt: "Không có đâu, ảnh của em thì anh giữ cả rồi, cái này đều là của anh, anh biết em thích lắm, không cần ngại."

Tôi bắt đầu nhìn lại bản thân mình.

Trước đây tôi có gặp vấn đề gì không mà lại nhìn trúng tên khùng này nhỉ?

"À, anh muốn đi vệ sinh, cho mượn WC nhé?"

Tôi bị Tạ Sùng và con chim láo toét của anh chơi đến ngu người. Tôi bất lực nói: "Tùy anh."

Tạ Sùng đặt túi ở trên bàn cà phê "Trong túi còn có ảnh chụp, em tự xem đi!"

Vừa nói anh vừa đi vội vào WC.

Nửa ngày không thấy Tạ Sùng đi ra, chắc anh vào WC rồi mở tiệc buffet trong đó.

Tôi lấy những bức ảnh trong túi của anh ra để xem cho đỡ chán. Tạ Sùng đã chụp khá nhiều ảnh, có của anh ấy, có của tôi, có cả hai chúng tôi cùng nhau.

Tôi xem mà không nhịn được cười.

Nói tôi chỉ biết giơ tay chữ V, còn thằng cha này cũng chỉ biết nhe cái răng ra mà cười hềnh hệch. 

Tôi đang mải mê xem ảnh thì điện thoại của Tạ Sùng rung lên.

Tôi đặt bức ảnh trong tay xuống, và một tin nhắn WeChat xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Lúc đó, giống như là bị ma xui qu.ỷ khiến, giác quan thứ sáu thôi thúc tôi đưa tay ra cầm điện thoại.

Một người có tên "Tiramisu yêu thích" đã gửi một tin nhắn:

"Đàn anh, tối mai anh có rảnh không? Lần trước anh giúp em nên muốn mời anh ăn cơm, hihihi ◕▪◕."

Tay tôi không ngừng run rẩy.

Tiramisu yêu thích.

Dù có xuống mồ chôn thì tôi cũng không quên được cái tên này.

Bởi vì trong bao nhiêu đêm mất ngủ, lời nói của cô ta sẽ hết lần này đến lần khác xé nát trái tim tôi.

Cô ta đã gửi tin nhắn riêng cho tôi trên Wechat.

Khi Tạ Sùng đi ra khỏi WC, tôi đang ngồi gục đầu ở trên bàn uống nước.

Anh cười hì hì hỏi tôi: “Thế nào, kỹ thuật không tốt sao?”

"Không có."

Tôi thấp giọng nói: "Tôi mệt rồi, anh đi đi."

Tạ Sùng kinh ngạc: "Hả? Vừa rồi không phải vẫn khỏe sao? Anh còn định ở lại với em, mấy ngày nay em không nghỉ ngơi tốt à? "

Tôi đứng dậy mở cửa: "Đi đi."

"Hả?"

Anh có chút thất vọng, mang theo con sáo đi ra ngoài: "Vậy em ngủ sớm, sáng mai anh tới đón em… "

Tạ Sùng chưa nói hết câu, tôi đã đóng sầm cửa lại. 

"Ối! Này, này! Chuyện gì vậy?"

Tạ Sùng gõ cửa bên ngoài. Còn tôi thì mệt mỏi thả mình xuống ghế sofa.

Những cơn ác mộng trong quá khứ lại hiện về, và những ngày vui vẻ vừa qua giống như một bong bóng giả tạo.

Chỉ cần đụng vào là sẽ vỡ tan.

10.

Sáng sớm hôm sau, tôi đang ngồi ở chỗ làm, chị Vương ở bên cạnh đột nhiên thò đầu qua rồi thần bí nói: "Tiểu Đường, em còn hẹn hò sao?"

Tôi do dự một chút.

Chị Vương nổi tiếng là giỏi ghép đôi, thậm chí được mệnh danh là “Trung tâm mai mối hoang dại lớn nhất thành phố”. Chị Vương nói như vậy, chắc hẳn là muốn giới thiệu ai đó cho tôi rồi.

Nhưng chị Vương không thèm đợi câu trả lời của tôi, chị ấy thì thầm: "Chị vừa tìm được một người thích hợp, gia thế trong sạch, lớn hơn em 2 tuổi, là người thật thà."

Vừa nghe đến từ "thật thà", tôi giật mình một cái.

Nếu người này ưa nhìn, người ta sẽ khen anh ta là đẹp trai tuấn tú.

Nếu người này có tiền, anh ta sẽ được khen là điều kiện vật chất tốt, có nhà có xe.

Nếu có khả năng làm việc tốt, người ta sẽ nói anh ta làm việc ở chỗ nào, hoặc ít nhất là lương tháng bao nhiêu.

Những người không có gì để khen thì mới phải dùng đến hai chữ “thật thà”.

Tôi gượng cười từ chối: “Không, chị Vương, gần đây em không muốn tìm đối tượng”.

Chị Vương nóng nảy: "Phụ nữ sau 26 tuổi khó tìm được bạn đời, mất giá lắm! Người này khá ổn, làm ở doanh nghiệp nhà nước, dáng người ưa nhìn! Điều kiện rất phù hợp với em!"

Chị ấy nói nhiều đến nỗi cái đầu tôi cũng đau, chỉ có thể đồng ý đi gặp mặt một lần.

Nếu làm trong doanh nghiệp nhà nước thì cũng tính là công việc ổn định, cũng không tệ chút nào.

Bây giờ tôi rất cần một người nào đó kéo mình ra khỏi mối quan hệ phức tạp với Tạ Sùng.

Biết đâu một buổi xem mắt sẽ mang đến một mùa xuân mới cho tôi.

Để thể hiện sự tôn trọng đối với đối tượng xem mắt, tối hôm đó tôi ăn mặc và trang điểm cực kỳ chỉn chu.

Vừa bước vào nhà hàng, tôi nhìn xung quanh thì nhìn thấy một người đàn ông rất có tinh thần đang ngồi trong góc.

Anh ta mặc một chiếc áo len trắng, mái tóc được tạo kiểu đặc biệt, trông sạch sẽ và gọn gàng.

Tôi bước tới và nhẹ nhàng hỏi “Xin chào, anh có phải là Hạ Tùy Đông, Hạ tiên sinh không?”

Người đàn ông ngẩng đầu lên: "Phải, cô là Đường Dĩnh đúng không?"

Tôi gật đầu, đang định ngồi xuống thì anh ta đột nhiên nói: “Hình như cô không đúng giờ lắm nhỉ?”

Tôi nghi ngờ nhìn điện thoại: "Chúng ta hẹn nhau lúc 7 giờ, bây giờ mới 6h55."

“Không.” Anh ta giơ ly nước lọc trong tay “Đi xem mắt phải sớm hơn 10 phút, đây chẳng phải là luật bất thành văn sao?”

Đây là lần đầu tiên tôi đi xem mắt nên cũng hơi bất ngờ, nhất thời tôi cũng nghĩ đó là luật bất thành văn mà tôi chưa biết.  

"Xin lỗi anh nhé, tại cái này tôi chưa nghe bao giờ."

Anh ta gật đầu: "Thái độ cũng không tồi, lần sau nhớ chú ý hơn."

Trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu, thái độ lên mặt y như là sếp người ta vậy.

Đến công ty đã phải làm trâu làm ngựa cho tư bản, bây giờ tan làm rồi mà vẫn bị người ta phê bình dạy dỗ?

Quá là vô vị, đồ đầu trâu mặt ngựa. 

Nhưng đây là người quen của chị Vương, cũng không nên kiếm chuyện, tôi chỉ im lặng uống một hớp nước.

Đầu trâu mặt ngựa ngồi thẳng người rồi nghiêm túc nói: "Cô Đường, tôi nói chuyện khá là thẳng tính. Tôi nghĩ cô đang vội vàng tìm đối tượng kết hôn, nên tôi cũng không vòng vo nữa.

"Cô có nhà riêng không?"

Tôi nói nhảm: “Có, tôi vừa mua một căn biệt thự rộng 430 mét vuông ở Trang viên Tân Hà, cũng có 8 căn nhà ở thành phố chỗ tôi.”

Hai mắt anh ta sáng lên, lại hỏi: "Xe thì sao?"

"Mercedes 50 vạn." 

Đầu trâu mặt ngựa chồm người về phía trước "Mercedes 50 vạn mà cũng gọi là Mercedes sao?"

Tôi mừng gớt nước mắt.

Chị Vương ơi, chị ra thùng rác nhặt thằng cha này về cho em đấy à?

11

"Anh nói đúng." Tôi phụ họa "Mà tôi còn một chiếc Mercedes G, vì tôi phải đi làm nên chọn xe cũng khiêm tốn thôi."

Anh ta gật đầu lia lịa: "Quả thực phụ nữ thì không nên quá khoe khoang. Nếu hai chúng ta ở cùng nhau, cô không cần đi chiếc Mercedes G đó nữa, để tôi đi là được. Tiền xăng cô trả. Nếu mua xe về mà cứ để đó không đi thì động cơ cũng sẽ hỏng mất, tôi làm thế này cũng là để giúp cô thôi."

Tôi siết chặt tay “Anh nói rất có lý.”

"Còn về chuyện cô Đường làm việc ở đâu thì tôi sẽ không hỏi. Chị Vương đã nói với tôi rồi, tôi biết công việc của cô rất không ổn định.

"Cô thường xuyên phải ra ngoài xã giao, cô Đường chắc cũng không ít lần bị quấy rối t.ình d.ục ở nơi làm việc, đúng không?

"Mỗi tháng cô kiếm được bao nhiêu tiền?"

Tôi suy nghĩ một lúc: “Sau khi trừ thuế và đóng bảo hiểm thì chắc còn khoảng 30 nghìn tệ.

“Hạ tiên sinh, nói nhiều như vậy, anh còn chưa tự giới thiệu bản thân."

Đầu trâu mặt ngựa tựa lưng về phía sau "Cô tuy kiếm được nhiều nhưng không ổn định.

"Tạm thời tôi không kiếm được nhiều như cô, nhưng tháng nào cũng ổn định."

"Ừ, thế một tháng anh kiếm được bao nhiêu?"

Đầu trâu mặt ngựa cau mày nói: "Tiền đóng bảo hiểm cũng coi như tiền lương! Tôi có thể nhận 3800 một tháng, thực ra cũng không ít. Dù sao làm nhà nước cũng ổn định hơn."

Tôi cười nhạt một tiếng “Nhà và xe thì sao?”

Đầu trâu mặt ngựa nóng nảy xua tay "Phụ nữ các cô lúc nào cũng hỏi nhà hỏi xe, các cô quá thực dụng, quá tham tiền, quá nông cạn!

“Chúng ta nên quan tâm đến tinh thần, tiền là vật ngoài thân, ch.ết cũng không thể mang theo. Với lại chúng ta cưới nhau rồi, tiền của cô chẳng phải cũng là tiền của tôi sao? Chúng ta bán nhà của cô đi, sau đó mua một căn mới đứng tên tôi, vậy là tôi có nhà rồi.”

"Tôi trả tiền nhà, cô lo chi tiêu hàng ngày. Quá là công bằng, phải không?"

Quả đúng là mở mang tầm mắt.

Hóa ra trên đời vẫn còn những sinh vật kỳ lạ như thế này.

Đầu trâu mặt ngựa không nên ở đây, anh ta nên bị bắt vào phòng nghiên cứu sinh học, để các nhà khoa học nghiên cứu về một sinh vật có bộ não bị rơi ở thời tiền sử. 

Đầu trâu mặt ngựa vẫn huyên thuyên: "Tôi là người truyền thống, tôi vẫn quan trọng việc đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm. Tôi mong cô sẽ gánh vác tốt chuyện gia đình để tôi ở bên ngoài làm việc tốt hơn.

"Nhưng tôi cũng tôn trọng phụ nữ trong thời đại mới. Tôi nghĩ phụ nữ đẹp nhất khi họ độc lập tài chính, nên tôi sẽ không cản trở sự nghiệp bên ngoài của cô.

"Tôi là kế toán nên cũng có kiến thức về tài chính. Sau này cô đưa thẻ lương cho tôi, tôi có thể giúp cô quản lý tài sản."

Lần đầu tiên tôi được diện kiến một thứ sinh vật kỳ dị như thế này, tôi mở to mắt mình ra để xem anh ta còn nói nhảm được gì nữa. Nhưng sau lưng bỗng nhiên phát ra âm thanh phun nước “Phụt.”

Giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen hơn.

Trên môi Tạ Sùng vẫn còn đọng lại một vệt nước, anh vội vàng lau miệng, cười đến mức khóe miệng suýt chạm đến mang tai. 

"Anh nói là trùng hợp, em có tin không?"

Tôi đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn.

Có lẽ là tôi nên đi xem thầy, chắc là cuộc đời tôi không thuận lợi, hoặc là tôi không thích hợp để đi tìm đối tượng hẹn hò.

Nghe nói ngôi chùa gần đây đang tuyển người, 8000 một tháng, bao ăn ở, lương cũng khá cao.

Bình thường trong phim đều là nam chính tức giận kéo tay nữ chính đi khỏi buổi xem mắt. Còn bạn trai cũ của tôi thì ngồi trong góc tường hóng hớt, còn cười khà khà vào mặt tôi.

Đầu trâu mặt ngựa lại thúc giục: "Cô Đường, tôi nghĩ tôi và cô rất thích hợp. Tuy rằng tuổi của cô hơi lớn, cũng đã qua thời điểm 24 tuổi đẹp nhất của phụ nữ. Thế nhưng tôi cũng có thể chấp nhận, cuối tuần này cô cùng tôi về nhà gặp bố mẹ tôi một chút.

"Mỗi tháng cô kiếm được 30 nghìn thì chỉ cần mua cho mẹ tôi cái túi xách, mua cho bố vài chai Moutai là được."

"À đúng rồi, còn có thuốc lá, mua hiệu Chunghwa nhé. 

"Không cần nhiều quà nhưng phải lễ phép. Bố mẹ tôi chắc chắn sẽ chấp nhận cô."

Tôi khoát tay áo: 

"Mẹ anh cũng bảo thế à?"

"Ừ."

"Thì kệ mẹ anh."

Tôi xua tay. "Người và trâu bò không thể có tương lai, phúc phần của nhà anh tôi xin nhường người khác."

“Sao có thể!” Đầu trâu mặt ngựa lại lo lắng “Tôi thừa nhận là tôi rất đẹp trai, nhưng cô cũng không cần tự ti như vậy!”

Tạ Sùng ở phía sau đã cười ra tiếng chó.

Tạ Sùng cười run cả người "Dĩnh Dĩnh, loại sinh vật quý hiếm này không có nhiều đâu, em giữ cho chặt vào."

12

Tôi cầm túi lên rồi tức giận đi ra ngoài, đầu trâu mặt ngựa vẫn còn gào lên: “Ối, đi đâu đấy, tôi bằng lòng cho cô một cơ hội…”

Tạ Sùng đuổi theo: "Nhà anh cũng có biệt thự ở Trang viên Tân Hà, anh cũng có xe Mercedes G. Anh thấy chúng ta rất xứng đôi. Đường tiểu thư, em có muốn cho anh cơ hội không?"

Tôi hất tay anh ra. Bây giờ tôi chỉ muốn về nhà.

Trời đã tối nhưng bên ngoài vẫn còn lất phất mưa phùn.

Tạ Sùng đi theo tôi, bất đắc dĩ nói "Anh sai rồi. Anh nghe đồng nghiệp của em nói tối nay em đi xem mắt, anh sợ em chạy theo người khác nên mới tới, giờ anh xin lỗi với em này, được không?"

Tôi không phản ứng gì, bước đi ngày càng nhanh hơn.

"Đường Dĩnh! Rốt cuộc em làm sao vậy!"

Giọng nói Tạ Sùng mang theo một tia tức giận kìm nén: 

"Khi đó em không nói lời nào đã vứt bỏ anh, bây giờ anh cứ như một con chó phốc mỗi ngày đi theo em xin làm hòa. Chẳng phải do em ỷ vào việc anh thích em nên mới giày vò anh thế này sao?"

Ngay lúc đó, sự ngu ngốc của thằng cha đầu trâu mặt ngựa kia, còn có sự mặt dày vô sỉ của Tạ Sùng khiến thần kinh tôi căng thẳng.

Tôi quay người ném chiếc túi vào lòng Tạ Sùng, không nhịn nổi mà hét lên: “Anh nói dối lâu quá nên bản thân cũng tin là thật rồi à?”

Vẻ mặt Tạ Sùng mờ mịt "Nói dối cái gì? Anh nói dối cái gì cơ?"

Tôi không muốn dây dưa với anh nữa, tôi quay người định bỏ đi, nhưng Tạ Sùng lại nắm lấy cánh tay tôi "Đường Dĩnh, em đang nói cái gì vậy? Nói rõ ràng ra xem nào."

Con mẹ nó cái gì mà lòng tự tôn, cái gì mà thể diện với mặt mũi, lúc này mà tôi còn quan tâm mấy thứ đó làm gì?

Tôi tìm tin nhắn trò chuyện kia rồi ném điện thoại vào người Tạ Sùng “Anh còn giả vờ gì nữa?”

Hai năm trôi qua, tôi chưa từng quên được sự phản bội này.

Chỉ có hai chúng tôi biết mật khẩu vào nhà anh ấy, tôi không thể hiểu nổi, sao cô gái đó có thể mặc bộ đồ ngủ của tôi rồi trèo lên giường của chúng tôi được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play