Miêu bà hiển nhiên cực kì cảnh giác.
Âm thanh đó vừa tới gần, bà ta liền khôi phục lại trạng thái bình thường, vẻ mặt cảnh giác nhìn người đi tới.
"Ngươi quen biết hắn?" Nhận thấy sự thay đổi trong mắt tôi, Miêu bà càng cẩn thận, ngay cả móng vuốt đều trở nên sắc bén, nhưng trên mặt vẫn hớn hở như cũ, mang theo nụ cười thân thiện đợi người đến gần, thậm chí còn chủ động đáp lời.
"Không biết tôn hạ là?"Thái độ đối với hắn và thái độ đối với tôi hoàn toàn khác biệt, nhưng tôi không để ý, tôi chỉ một lần nữa đánh giá vị tăng nhân của chùa Lĩnh Nam này.
Nói thật, tôi thật sự không nghĩ tới sẽ gặp hắn ở chỗ này.
Lúc này hắn đã cởi bỏ tăng bào, ăn mặc như người bình thường, nhưng cử chỉ của hắn rất bình tĩnh, thoải mái; tạo cho người ta một loại cảm giác tu vi khó lường.
Tôi cảm thấy hi vọng của tôi đến rồi, nhưng câu đầu tiên hắn lại là hỏi Miêu bà.
"Ngươi có thể khiến người chết đi sống lại à? Sao làm được?"Miêu bà không nói chuyện, nhấp nháy môi nhìn chằm chằm hắn, thật lâu sau, mới nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì.
"Tăng nhân vui vẻ cười thành tiếng, mở miệng nói: "Không phải chính ngươi giúp cô ta khởi tử hoàn sinh sao, bản thân ngươi chính miệng nói, còn nói để cô ta đi giết Chu cái gì ấy?""Chu Độ, Quỷ Vương Chu Độ.
" Vì để gia tăng cảm giác tồn tại, tôi ở bên cạnh kịp thời bổ sung một câu, tăng nhân gật đầu với tôi, hướng tôi lộ ra biểu tình tán thưởng, sau đó quay lại nhìn Miêu bà :"Đúng vậy, đi giết Chu Độ.
""Hoàn toàn không biết ngươi đang nói linh tinh cái gì, mời tránh ra, ta phải đưa cô ta đi bộ lao công.
"Giọng nói của Miêu bà đã bị ép xuống cực độ, cả khuôn mặt đen lại cực kì đáng sợ, mỗi khi bà ta tức giận, có mấy con giun giống như du trùng màu đen bò lổm nhổm trên mặt bà ta, nhìn khiến người ta buồn nôn, nhưng tăng nhân vẫn duy trì bộ dạng vui vẻ như trước.
"Ai, ngươi chẳng lẽ là bị nguyền rủa, nguyên lực nguyền rủa mạnh như vậy, có thể do thần khí gây ra?""Ngươi tìm chết!"Khoảnh khắc tăng nhân vừa dứt lời, Miêu bà đột nhiên mở miệng, ngữ khí ác liệt, cái eo mảnh khảnh cong lại, cả người bay lên không trung.
Nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng biến thân của Miêu bà, nhưng có chút không giống với tưởng tượng của tôi.
Nói thế nào nhỉ, kì quái xấu xí, cả mặt toàn nước dãi với răng nanh, phần nhiều là ghê tởm, thiếu chút hũng hãn.
Tôi đang đánh giá, chợt thấy Miêu bà nhảy lên nhảy xuống rồi đứng im bất động, mà tăng nhân kia, vẫn điềm nhiên đứng đó, trên môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Cười xong, hắn thở dài.
"Ai, ngươi không phải đối thủ của ta, nếu vui vẻ nói chuyện, ta có lẽ có thể bỏ qua cho ngươi, hiện tại," Hắn dừng lại, ánh mắt bỗng chuyển lạnh nhìn về phía Miêu bà.
"Trả lời câu hỏi của ta, thần khí lấy được từ chỗ nào, làm sao lấy được, hiện tại đang ở đâu?"Hắn vừa nói xong, Miêu bà hướng về phía ta gầm rú, để lộ chiếc răng nanh, nhưng một hơi còn chưa gầm xong, Miêu bà ầm một cái biến mất, mà trên mặt đất, có thêm một con mèo đen nhỏ.
Mèo đen kia diện mạo không khác gì Miêu bà, chỉ có điều thân hình co lại cực nhỏ, mà bên cạnh bà ta là một hòn đá màu đỏ rực.
"Đây chính là thứ lần trước ngươi thấy được?"Tăng nhân có chút nghi hoặc, xoay đầu hỏi tôi, thấy tôi gật đầu, mi nhăn lại càng sâu hơn.
Hắn dùng một tay nhấc gáy Miêu bà lên, giọng điệu không phân biệt được vui hay giận, nhưng khuôn mặt lộ rõ vẻ không hài lòng: "Ta hỏi ngươi, viên đá này sao lại thu nhỏ?"Hắn ta vừa nói, tôi mới phát hiện, viên đá này giống như thật sự thu nhỏ lại.
Lần trước thấy nó đại khái bằng một quả xoài nhỏ, lần này nhìn lại đã cùng cỡ một quả hồ đào, bên trên còn có vết nứt, so với lần trước màu sắc có vẻ không được kiều diễm cho lắm.
Cho nên viên đá này biết biến hóa à? Tôi thầm kinh ngạc, tăng nhân lại mệt mỏi ngồi xuống, một tay đem Miêu bà ném trên mặt đến, ngón tay siết chặt vào nhau, biến ra một cái ghế bành.
Ghế bành ngay ngắn, hắn ngồi vắt chéo chân trên đó, hất cằm về phía Miêu bà.
"Nào, nói xem mọi chuyện thế nào.
"Nói xong, lại giống như nghĩ tới cái gì, quay đầu hỏi tôi: "Đúng rồi, bà ta vì sao phải gi3t chết cái tên Chu Độ gì đó?""Vì yêu sinh hận.
"Cuối cùng chú ý đến tôi rồi, tôi có chút căng thẳng, nhưng tận lực nói ngắn gọn, tinh giản số lượng từ, đem lời nói của Miêu bà thuật lại một lần.
Cuối cùng, thả chậm tốc độ nói, thoáng nhấn mạnh bản thân một chút, "Giữa bọn họ có ân oán, nhưng tôi hoàn toàn vô tội lại bị cuốn vào.
"Cho nên cao nhân à hãy nhanh chóng giúp tôi, cứu tôi !!!Nhưng mà đáp lại tôi lại là một tiếng thở dài tiếc nuối.
Tiếng thở dài này, khiến cho trái tim tôi trực tiếp đông cứng lại một nửa.
Quả nhiên, hắn mở miệng, nhìn tôi với ánh mắt tiếc nuối: "Rất vô tội, nhưng việc đã đến nước này không có gì có thể xoay chuyển a.
""Có điều! "Hắn đột nhiên nhớ lại điều gì, trái tim tôi theo đó nhắc nhở, muốn cẩn thận nghe hắn nói câu kế tiếp, ai biết Miêu bà bên cạnh cười lạnh một tiếng, hãy còn mở miệng.
"Muốn dùng thần khí đúng không, nói cho các ngươi biết, vô dụng!".